Lưu Manh Lão Sư

Chương 279: Không Say Không Ngừng




"Đâu nào? Chị Đình, chuyện vừa rồi nhỏ thôi mà, không nói chỉ là mấy tên bình thường, chứ thêm mười tên như thế, em cũng chỉ cần thoáng cái là giải quyết được."
Trần Thiên Minh một bên thì tự tin nói, một bên lại vuốt tóc như tài tử "xi nê", cố làm ra dáng vẻ tiêu sái chói mắt nhất cho Phạm Văn Đình coi.
"Ôi, Thiên Minh, nếu như không có cậu xuất hiện, một người phụ nữ như
tôi, không biết phải đối phó như thế nào,"

Phạm Văn Đình càng nói càng thương tâm, dáng vẻ rất chi là đau lòng.
"Không có gì, chị Đình, em không phải tới rồi sao? Không có chuyện gì rồi,"
Trần Thiên Minh thấy chị Đình sợ hãi, hắn chớp lấy thời cơ nhẹ nhàng vỗ vai nàng. Ôi, thật là đáng tiếc, chị Đình sao không yêu thương nhung nhớ ta chứ? Nếu như nàng nhào vào trong lòng mình, để mình ôm nàng, vuốt ve bờ lưng mềm mại của nàng. Nhưng mà, chị Đình lại không làm vậy, thật sự là quá đánh tiếc mà! Trần Thiên Minh âm thầm nói.
"Thiên Minh, cậu sao lại ở nơi này?"
Phạm Văn Đình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiên Minh, dáng vẻ khó hiểu hỏi.
"Em được điều đến trường 9 Trung, hiện giờ làm giáo viên ở đó." Trần Thiên Minh cao hứng nói:
"Bởi vì hôm nay cảm thấy buồn phiền, vừa hay lại thấy quán bar "Dạ Độc Túy" này của chị, thế nên mới tiến vào uống chút rượu."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ chỗ mình ngồi, cười cười.
"Đi, đi đến chỗ của cậu ngồi nói chuyện."
Phạm Văn Đình nhìn thấy còn có một số khách nhân bên này, vì thế, nàng ra hiệu cho phục vụ, rồi lôi Trần Thiên Minh đến chỗ hắn ngồi, sau đó cũng ngồi xuống đó.
"Khó trách cuối học kỳ trước chị nghe nói cậu được điều đi, không ngờ được là lại được điều đến thành phố dạy học, cậu thật là lợi hại nha! Thiên Minh."
Phạm Văn Đình cầm lấy chai rượu, rồi nàng rót cho Trần Thiên Minh một chén, nàng một chén, vừa nói vừa cười.
"Lợi hại gì, chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi!"
Trần Thiên Minh cười khổ, nếu không phải mình có sư huynh Chung Hướng Lượng, chắc giờ mình còn đang ngốc ở huyện J mất.
"Vậy khi rảnh rỗi cậu cùng đồng nghiệp đến đây uống rượu đi, chị giảm giá cho."
Phạm Văn Đình còn đang cố kéo thêm sinh ý cho mình.
"Cái này thì đơn giản, mà đúng rồi chị Đình, chị không phải đang ở thị trấn sao? Làm thế nào lại thành chủ quán bar thế?"
Trần Thiên Minh kỳ quái hỏi Phạm Văn Đình, đây là chuyện hắn muốn hỏi nhất đêm nay, vừa rồi khi nhìn thấy lão bản là Phạm Văn Đình, hắn đã thấy vô cùng kỳ quái rồi, một người ở thị trấn, còn một người thì ở thành phố mà?
"Chị đã từ chức quản lý thư viện rồi, sau đó thì lên thành phố mở quán bar kiếm tiền. Cậu cũng không phải không biết tiền lương dưới thị trấn, chỉ được mấy trăm đồng, ngay cả 1000 cùng không đến, hỏi tôi làm sao mà sống chứ? Vì thế, tôi liền dứt khoát lên đầy kiếm ăn, cậu thấy không, quán bar này xuất hiện, chị nghiễm nhiên trở thành lão bản quán bar rồi."
Phạm Văn Đình thấy vẻ kỳ quái của Trần Thiên Minh, nàng cười cười, nói.
"Hóa ra là như vậy," Trần Thiên Minh gật đầu, nói.
Cái này khó trách, chính hắn cũng không phải thế sao? Tiền lương có mấy trăm đồng, chỉ là vì mình có bản lĩnh, mới nghĩ đến kiếm tiền, chứ nếu cứ dựa vào mức lương mấy trăm đó, thật là không sống nổi! Trong lòng Trần Thiên Minh cảm thán.
"Nào, Thiên Minh, mừng chúng ta gặp lại,"
Phạm Văn Đình giơ chén lên, kiều diễm cười với Trần Thiên Minh. Vẻ mặt quyến rũ của nàng khiến Trần Thiên Minh rất rung động, thầm nghĩ muốn ôm chặt lấy Phạm Văn Đình trong lòng, ôm ôm rồi xoa xoa.
"Được, chị Đình, chúng ta uống," Trần Thiên Minh cũng giơ chén, cao hứng nói.
Mời rồi hắn uống rượu vì khó chịu, còn hiện giờ có mỹ nữ ở bên cùng uống, vậy mới thật là sảng khóai!
"Đến, chúng ta uống thêm chén nữa, vì chuyện cậu vừa giải vây giúp chị."
Phạm Văn Đình cao hứng rót đầy chén nữa.
"Lại uống nữa?" Trần Thiên Minh nhìn chai rượu chỉ còn một nửa, nói.
"Đúng vậy, hôm nay cao hứng mà, cậu không phải sợ uống say không tiền
trả chứ, không sao, tôi mời cậu như báo đáp việc cậu giải vây giúp tôi đi!"

Phạm Văn Đình cười. Nàng thấy vẻ mặt Trần Thiên Minh có chút sợ hãi, vì thế không khỏi bật cười.
"Chị Đình, em không có ý này, em chỉ là muốn nói chị không trông quán sao? Chị cùng em uống rượu, phục vụ quán của chị không phải bận bịu thêm sao?" Trần Thiên Minh lo lắng nói.
Trần Thiên Minh hắn làm sao phải coi trọng mấy đồng lẻ này chứ? Hắn chỉ không muốn Phạm Văn Đình bị mất khách thôi, dù sao sinh ý bây giờ cũng khó kiếm.
Phạm Văn Đình thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, nàng cười nhìn Trần Thiên Minh, nói:
"Thiên Minh, cảm ơn sự quan tâm của cậu, chị dùng chế độ quản lý quán bar này, cho dù chị không có ở đây, quán bar cũng có người quản lý, chỉ khi có người làm loạn thì hơi phiền mà thôi."
Nói xong, nàng lại cầm chén đưa cho hắn.
"Chưởng quỹ quản lý, ha ha," Trần Thiên Minh lại cười.
Cách làm như vậy rất tốt, chính mình cũng có quản lý làm việc, chỉ khi nào có chuyện lớn mới trực tiếp giải quyết. Chỉ là như quán bar này, người làm loạn cũng không ít, Phạm Văn Đình nàng xử lý được sao?"
''Được rồi, chị Đình, chồng chị không phải làm công an sao? Hắn ở thành phố M không sao chứ?"

Trần Thiên Minh đột nhiên nghĩ đến chồng của Phạm Văn Đình là công an ở
huyện J.
"Hắn có chút quan hệ, có quen với một ít cảnh sát trên thành phố M, nhưng mà cũng không thể đến giúp tôi được, nếu có chuyện thì tôi mới gọi cho bọn họ!" Phạm Văn Đình nói.
"Cũng đúng, chẳng qua là có bọn họ làm ô dù, một số đám người cũng không dám chọc giận chị." Trần Thiên Minh gật đầu, nói.
"Không nói chuyện này nữa, chúng ta uống rượu, được không?"
Phạm Văn Đình giơ chén mình lên, quơ quơ với Trần Thiên Minh.
"Đúng, không nói chuyện đó nữa, chúng ta uống rượu."
Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực cao vút của Phạm Văn Đình nói. Tốt nhất là Phạm Văn Đình uống say, sau đó để mình đỡ nàng về nhà, sau đó mình có chút chuyện muốn làm.
Nhìn thấy song nhũ đầy đặn của Phạm Văn Đình, Trần Thiên Minh khó khăn lắm mới nuốt được nước miếng. Nhìn bộ ngực nàng, hắn mới phát hiện những nữ nhân khác nhỏ hơn một chút.
"Đến, uống nào." Phạm Văn Đình nói.
"Uống." Trần Thiên Minh cũng phụ họa.
Mọi người cùng uống rượu, ai sợ ai chứ? Hắn còn mong không được chuyện nàng uống rượu ấy chứ, để hắn còn thức hiện âm mưu của mình!
"Thiên Minh, cậu biết không, chị Đình ở thành phố M, không quen ai cả, muốn bảo vệ quán bar cũng không phải dễ!"
Phạm Văn Đình có chút khổ sở nói, nàng lại vừa vì chính mình uống một chén, rồi thở dài.
"Chồng chị không giúp được sao?" Trần Thiên Minh cẩn thận hỏi thăm.
Đây cũng là vấn đề mấu chốt, nếu như chồng của Phạm Văn Đình lát nữa sẽ
tới, vậy thì hắn phải nhanh chóng trốn thôi.
"Hắn hả?" Phạm Văn Đình cười lạnh một tiếng, hình như có chút tức giận:
"Hắn cố công làm việc ở huyện J, làm sao để ý đến chị nơi này chứ?"
Phạm Văn Đình càng nói càng thương tâm, hai tròng mắt hình như cũng
hồng lên.
"Ôi, chồng chị sao lại như vậy chứ?"
Trần Thiên Minh vừa nói vừa cố ý thở dài. Nhưng mà hắn trong lòng lại mừng như điên, chồng của Phạm Văn Đình không như vậy, hắn sao có cơ hội âu yếm nàng chứ? Ông trời à, ông thật là tốt, như vậy mà cũng giúp tôi!
"Thôi, không nói về tên đầu gỗ kia nữa, chúng ta uống rượu!"
Phạm Văn Đình vừa nói lại vừa giơ chén lên, nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nhìn rồi kêu đáng tiếc, Phạm Văn Đình nàng không phải là muốn uống một mình sao? Vốn cứ tưởng là nàng uống mình, ba chén thì mình một nàng hai, tửu lượng nàng không tốt mình mới thắng lợi, chuốc nàng say rồi đưa nàng về.
Nghĩ đến đó phía dưới của hắn cũng hưng phấn theo rồi.
"Thiên Minh, cậu sao lại không uống?"
Phạm Văn Đình thấy mình đã uống hết chén, mà Trần Thiên Minh còn chưa uống, vì thế nàng yêu kiều hỏi hắn một câu.
"Cậu mau uống đi, chị là phụ nữ mà còn uống xong rồi đó, sao cậu còn không uống chứ?"
Phạm Văn Đình nói xong, trừng mắt liếc Trần Thiên Minh một cái.
"Được, em uống."
Trần Thiên Minh vừa nghe Phạm Văn Đình nói vậy, hắn không còn cách nào đành uống hết chén.
"Cô em, lại đây có việc chút," Phạm Văn Đình vẫy vẫy một nữ nhân viên phục vụ.
"Chị Đình, có chuyện gì vậy?" Cô nhân viên xinh đẹp kia cúi người hỏi Phạm Văn Đình.
"Đi cầm giúp chị một chai vang giống như thế này đến đây." Phạm Văn Đình cười nói với cô nhân viên.
"Vâng," Nữ nhân viên cũng cười cười, nói.
Trần Thiên Minh nhìn lại Phạm Văn Đình một chút, hắn thấy hai má nàng đỏ hồng, hình như có chút say rượu, ha ha, mới vừa rồi uống liên tục như vậy, đến hắn còn cảm thấy có chút choáng, nàng là một người phụ nữ, sao mà lại không say chứ?
Nghĩ vậy, trong lòng Trần Thiên Minh rất cao hứng.
Nhưng mà Trần Thiên Minh vẫn cố ý làm khó Phạm Văn Đình:
"Chị Đình, chúng ta thôi đừng uống nữa, chúng ta uống nhiều rồi."
Nói xong, hắn còn cố làm ra vẻ khó chịu.
"Thiên Minh, cậu là một đại nam nhân, không phải thiếu lịch sự thế chứ? Tôi không phải uống cùng cậu sao? Khó lắm tôi mới gặp một người quen, mở quán bar ở chỗ này, cũng khó gặp người có thể nói chuyện, trong lòng tôi rất khổ!"
Phạm Văn Đình vừa nói vừa ôm ngực, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Trần Thiên Minh thấy tay nàng đặt trên ngực, hắn lại hưng phấn nuốt nước miếng một phát,
''ôi, lúc nào tay mình mới được đặt trên đó đây? ''
Chẳng qua, hắn thấy nữ nhân viên kia đã mang chai rượu tới, vì thế nghĩ một chút, hẳn là cũng sắp đến giờ rồi.
"Chị Đình, em cũng vậy. Cũng giống như chị mà, đi đến thành phố M này không quen ai, trong lòng cũng cảm thấy rất trống rỗng!"
Trần Thiên Minh cố ý phụ họa Phạm Văn Đình, hiện giờ, hắn muốn cùng Phạm Văn Đình có cùng tiếng nói, như vậy có thể dễ dàng xuống tay hơn. Hắc hắc.
"Tốt lắm, chúng ta uống nào, chị sẽ ở tầng hai quán bar này, có say cũng không sợ, còn có thể để cậu nghỉ ngơi nữa."
Phạm Văn Đình vứt cho Trần Thiên Minh một cái mị nhãn, vừa cười vừa nói.
"Chị, ở trên tầng hai quán bar này sao?" Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên.
Vậy thì tốt quá, chính mình chuốc cho Phạm Văn Đình say, sau đó đỡ nàng lên lầu hai quán bar, sau đó thì làm một số chuyện đáng nhớ với nàng.
Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh trong lòng cao hứng cười dâm!
''Ông trời đích thật là chiếu cố hắn mà ''.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.