Lưu Quang Nhập Họa

Chương 101: Ám sát




Cảnh Hàm U ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn nàng, nhất thời không nghĩ được gì cả. Bây giờ ngay cả cảm xúc phẫn nộ nàng cũng không có, chỉ là muốn trông coi một người như thế này, không còn gì khác.
--------------------
Thần Nhứ híp mắt, khoé môi nở nụ cười yếu ớt như có như không. Lăng Lam, chuyện là tứ tỷ của muội làm, vậy chớ trách ta đắc lý bất nhiêu nhân *.
* tục ngữ Trung Quốc, ý chỉ trong tranh chấp, chỉ cần có lý là không buông tha đối phương, được dùng với ý chỉ trích.
Lục Lăng Hàn cũng chẳng nói nhiều, tay cầm nỏ không chậm trễ chút nào, nhấn một cái nút, mũi tên nhanh chóng lao ra với tốc độ cực hạn, lập tức bắn trúng Thần Nhứ làm máu tươi phụt ra.
Lục Lăng Hàn cầm nỏ, nhất thời khó mà tin được. Đối phó Thần Nhứ, ả không dám xem thường chút nào. Lục muội của ả đã là một nhân vật cực kỳ lợi hại, lại nói rằng mình xa xa không bằng đại đệ tử của Chưởng viện. Ả ta cũng không quá hận thù Thần Nhứ, chỉ là sự mẫn cảm của nữ nhân làm cho ả ý thức được, nếu như không nhanh chóng diệt trừ nữ tử này, sớm muộn sẽ có phiền phức. Ả ta xưa nay không phải một kẻ lòng dạ mềm yếu, đến nước Lịch là vì mưu tính vị trí hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Vì lẽ đó, ả sẽ không để cho bất kỳ ai dao động địa vị của thái tử, càng không để bất cứ kẻ nào lung lay vị trí chính cung thái tử của ả.
Kẻ mình coi là địch lớn, cứ như vậy mà trúng chiêu sao? Lục Lăng Hàn nhìn nỏ trong tay, vẫn chưa hoàn hồn.
"Đã muốn giết người thì không nên mất cảnh giác trước khi mục tiêu tắt thở." Thanh âm lạnh lùng của Thần Nhứ truyền vào tai Lục Lăng Hàn. Ả bỗng hoàn hồn, ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt Thần Nhứ óng ánh đến đáng sợ. Vai trái nàng chảy máu không ngừng, toàn bộ tay áo bên trái đã đỏ sẫm.
"Ngươi..." Lúc này Lục Lăng Hàn mới nhận ra Thần Nhứ chưa chết, mũi tên của mình vậy mà bắn lệch! Ả lập tức giơ nỏ lên, nhấn vào động cơ, nhưng không có mũi tên nào bắn ra cả.
Thần Nhứ không khỏi cười lên, nhưng lại tác động đến vết thương trên vai làm nàng đau đến chau mày. "Chẳng lẽ thái tử phi không biết loại nỏ này cần kéo về vị trí cũ mới có thể bắn lần thứ hai sao?" Nàng đứng dậy, không quan tâm đến tên trên đầu vai, đi chầm chậm về phía Lục Lăng Hàn. "Thần Nhứ là người mất nước, vốn không còn ước nguyện sống nữa. Chỉ là, nếu phải chết trong tay thái tử phi, ta thực sự không cam lòng." Nói xong, nàng đã đi đến trước mặt Lục Lăng Hàn, Lục Lăng Hàn hoàn toàn bị khí thế của nàng làm cho sợ hãi, ngây ngẩn không thốt nên lời. Lúc phản ứng lại, tay cầm tên nỏ của mình đã bị Thần Nhứ nắm chặt. Lục Lăng Hàn giật mình phát hiện tay Thần Nhứ mạnh lạ kỳ, nào còn dáng vẻ yếu đuối mong manh thường ngày? Động tác của Thần Nhứ cực nhanh, nắm tay Lục Lăng Hàn nhấn một cái, nỏ đã lên dây. Tay ả bị nhấc lên, nỏ đã nhắm thẳng vào cổ họng của Thần Nhứ. Nàng nhìn thấy sự bất ngờ và hoảng sợ trong mắt Lục Lăng Hàn nhưng cũng không để ý chút nào, tay thoáng dùng lực sau đó hơi nghiêng đầu, một mũi tên sượt qua cổ nàng rồi đâm thẳng vào cột giường phía sau. Mũi tên sắc bén cắt da thịt nàng, vết thương đáng sợ ở bên gáy lập tức chảy ra máu tươi.
"Ngươi làm gì vậy?" Tay Lục Lăng Hàn run cầm cập. Chỉ trong một cái chớp mắt, Thần Nhứ hành động cực nhanh, lập tức biến thành cục diện bây giờ. "Ngươi muốn hãm hại ta ư?"
"Sao lại là hãm hại?" Thần Nhứ nhẹ giọng lên tiếng. Bên tai đã có tiếng bước chân đến gần, nàng đột nhiên buông tay ra, che cổ của mình từng bước lùi về sau. Vẻ mặt khó mà tin được, trong đôi mắt lại có ý khiêu khích.
Lục Lăng Hàn cũng không ngốc. Ả ta cũng nghe được tiếng bước chân, lập tức xoay người rời đi từ cửa bên hông.
Cửa bị đẩy ra, tiến vào là Trần Tâm. Thấy cảnh này, gương mặt nàng ta tức khắc trắng bệch, "Quận chúa, người bị thương!"
Thần Nhứ dường như chỉ mới cảm nhận được sự đau đớn, chỉ cắn môi gật gù, ra hiệu Trần Tâm mau xem Linh Âm thế nào. Trần Tâm đỡ Thần Nhứ ngồi trên giường trước rồi xoay người kiểm tra Linh Âm, thấy nàng ta không bị thương ở chỗ nào liền giơ tay đâm một huyệt vị trên người nàng ta. Linh Âm ho vài tiếng rồi tỉnh, mở mắt ra thấy Trần Tâm, đôi mắt lập tức trừng to như nhớ ra điều gì, lập tức ngồi dậy quay đầu nhìn bốn phía. Thấy Thần Nhứ ngồi ở bên giường nhưng nửa người đẫm máu, nàng bỗng đỏ mắt, chật vật đứng dậy chạy đến trước mặt Thần Nhứ, run giọng hỏi: "Quận chúa! Người đây là... Sao lại bị thương nặng tới vậy?"
Thần Nhứ mất máu nhiều nên sắc mặt trắng bệch, cũng biết rằng đã diễn trò xong rồi, lúc này không cần mạnh mẽ chống đỡ nữa, nàng yếu ớt tựa vào cột giường. Thấy Linh Âm vẫn ổn, nàng cũng yên tâm. "Ta không sao, chí ít vẫn còn mạng. Ngươi đừng hoảng." Nàng an ủi Linh Âm rồi quay đầu dặn Trần Tâm: "Ngươi đi báo cho Hàm U đi. Lặng lẽ thôi, đừng làm nàng ấy khó xử."
Trần Tâm nhìn Thần Nhứ một cách có thâm ý, gật đầu lui ra.
Yến tiệc vẫn đang diễn ra, Cảnh Hàm U buồn bực ngán ngẩm ngồi ở đó, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa cung. Nàng lo cho Thần Nhứ nhưng mình lại không đi được, đành phái Trần Tâm đi xem thử. Nhưng Trần Tâm đi cũng hơi lâu rồi.
Ngay lúc nàng thực sự ngồi không yên định đứng dậy, Trần Tâm trở về. "Công chúa, Thuận Ân quận chúa gặp chuyện rồi." Trần Tâm nói giản lược tình huống, không hề do dự hay che giấu. Cảnh Hàm U lạnh mặt, giương mắt nhìn Lục Lăng Hàn vừa mới trở lại, khoé môi vẽ nên nụ cười lạnh lẽo dọa người.
Hoàng hậu ngồi ở trên chú ý Cảnh Hàm U biến sắc, vừa định sai người đi hỏi thăm tình hình đã thấy Cảnh Hàm U đứng dậy rời tiệc, qua loa hành lễ với bà sau đó xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý phản ứng của bà.
"Phụng Linh, mau xem xem có chuyện gì xảy ra? Đừng để Nhu Gia làm loạn." Hoàng hậu vội vàng dặn dò cung nữ thiếp thân của mình.
"Vâng." Phụng Linh nhanh chóng theo nàng ra ngoài.
Ở điện phụ, Thần Nhứ thấy không có người ngoài, cầm lấy tay Linh Âm nói: "Ngươi không cần lo lắng. Vết thương là do ta tự gây ra, ta có chừng mực."
"Quận chúa, nô tỳ biết người muốn phục quốc, phải chịu nhục. Nhưng người không thể tự thương tổn mình như thế! Lỡ như..." Linh Âm đau lòng nhìn mũi tên trên bả vai Thần Nhứ, cũng không dám tùy ý rút ra.
Thần Nhứ không có sức lực nên không thể nói lời thừa thãi nữa, nàng ước chừng Cảnh Hàm U sắp tới, nghĩ đến lát nữa còn có một phen miệng lưỡi, bỗng cảm thấy hơi đau đầu. "Chốc lát ngươi đừng nói nhiều, ta tự có lý lẽ của ta."
"Quận chúa, người nhịn một chút, nô tỳ đi mời thái y." Linh Âm cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình càng ngày càng lạnh, tuy rằng đã được Thần Nhứ dặn là không cho mời thái y nhưng nàng ta đã không nhịn được nữa.
Thần Nhứ lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng, Cảnh Hàm U đã tiến vào điện phụ.
"Là Lục Lăng Hàn làm đúng không?" Nhìn thấy vết thương ở vai và gáy của Thần Nhứ, Cảnh Hàm U đỏ mắt.
Thần Nhứ không phủ nhận. "Nên trị thương cho ta trước thì hơn. Nàng giận đến đâu cũng hãy nói sau, ta còn đang đau đây." Nàng nói, đưa tay kéo Cảnh Hàm U, hơi dùng lực một chút đã đặt trọng lượng toàn thân lên người Cảnh Hàm U.
"Ta bảo Trần Tâm đi triệu thái y. Nàng cố chịu đựng một chút." Cảnh Hàm U chống đỡ thân thể nàng, đưa tay điểm huyệt cầm máu cho nàng, trầm giọng.
"Được, đều nghe nàng hết." Lời nên nói đã nói cả rồi, Thần Nhứ rốt cuộc thở ra một hơi, tùy ý để mình chìm vào bóng tối.
Thấy Thần Nhứ hôn mê, Cảnh Hàm U không nói gì. Trong lòng càng sóng cuộn biển gầm, vẻ mặt càng bình tĩnh.
Thái y đến rút tên cho Thần Nhứ rồi bôi thuốc cầm máu trị thương. Vết thương ở bên gáy Thần Nhứ cũng được băng bó cẩn thận. Từ đầu tới cuối, Cảnh Hàm U không nói gì, đến khi thái y làm việc xong xuôi, nàng mới để Trần Tâm sai người theo thái y đi lấy thuốc, sau đó tự mình ôm Thần Nhứ trở về cung Vũ Yên.
Trong lúc đó cung nữ thiếp thân của hoàng hậu Phụng Linh ở ngoài cửa nhìn một lúc, trông sắc mặt khó coi của Cảnh Hàm U, cô ta đến cùng không dám vào, chỉ thừa dịp Trần Tâm trở về hỏi rõ tình huống liền trở lại phục mệnh.
Hoàng hậu nghe Phụng Linh nói xong thì nhíu mày, ánh mắt đảo qua từng người trong cảnh ca múa thái bình ở dưới. "Đi thăm dò là ai ra tay."
"Vâng."
Phụng Linh làm việc nhanh chóng ổn thỏa, tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, cô ta đã tra ra người.
"Ngươi nói thái tử phi rốt cuộc muốn làm gì? Tháng ngày bình yên thì không muốn, lại làm ra những sóng gió này." Hoàng hậu có hơi mệt mỏi trông Lục Lăng Hàn đang xem ca múa ở dưới, khẽ nói.
"Suy cho cùng thái tử phi nương nương vẫn còn trẻ, khó tránh hơi nóng nảy." Phụng Linh không mò ra ý tứ của hoàng hậu, kính cẩn trả lời.
"Trẻ? Nó là nàng dâu được gả tới đây, nước Lịch của ta không phải chỗ để nó hồ đồ." Hoàng hậu dừng một chút rồi tiếp tục: "Chuyện này ngươi theo dõi sát sao. Không làm ra đại loạn là được."
Phụng Linh thoáng chần chờ, "Nương nương, bên Nhu Gia công chúa... Sợ sẽ không dừng tay dễ dàng."
"Nhu Gia thì có khuyên cũng vô dụng. Trong chuyện này người duy nhất khuyên nổi Nhu Gia chỉ có Dịch Già Thần Nhứ, nhìn xem cô ta có thức thời không. Dịch Già Thần Nhứ là người thông minh, sẽ biết phải làm gì. Nếu có ý châm ngòi thì chính là mang tâm tư khác. Việc này nói cho cùng cũng vì cô ta mà ra, nếu cô ta không khuyên Nhu Gia dừng tay được, bổn cung sẽ không bỏ qua cho cô ta." Hoàng hậu xoa xoa đầu mày, chuyện này liên quan tới con trai và con gái của bà, chung quy làm cho bà phiền lòng.
Lục Lăng Hàn nhìn ca múa trước mặt, tâm tư đã sớm bay xa. Lúc này ả mới thấy hơi hối hận mình khư khư cố chấp. Nhưng nghĩ tới tin tức mà tâm phúc bên cạnh lục muội đã truyền cho mình, có lục muội, Dịch Già Thần Nhứ sẽ không dám làm gì mình, không khỏi lại có chút không sợ hãi. Dẫu ra sao, Dịch Già Thần Nhứ nhất định phải bị diệt trừ. Lục Lăng Hàn biết rõ Dịch Già Thần Nhứ khác với Dịch Già Mạc Ly, Dịch Già Mạc Ly chỉ là đóa hoa tươi mới, muốn loại bỏ lúc nào cũng được. Mà Dịch Già Thần Nhứ thì là dây leo vững chắc nhất trên vách núi, chỉ cần hơi mất cảnh giác thì sẽ bị quấn lấy ngay. Hơn nữa, bây giờ trên gốc dây leo này lại nở thêm một bông hoa cũng mềm mại, mê người vô cùng.
Ả quay đầu nhìn thái tử bên cạnh, khẽ thở dài. Dù mình không thật lòng yêu người đàn ông này, hiện tại vẫn phải toàn lực nắm lấy. Ả xuất thân cao quý, tỷ muội đều gả vào hoàng thất các quốc gia. Coi như vì mặt mũi của mình, ả nhất định phải bảo vệ vị trí hoàng hậu tương lai.
Cung Vũ Yên.
Thân thể Thần Nhứ vốn đã suy yếu, giờ đây mất máu quá nhiều nên đã rơi vào hôn mê. Cảnh Hàm U ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn nàng, nhất thời không nghĩ được gì cả. Bây giờ ngay cả cảm xúc phẫn nộ nàng cũng không có, chỉ là muốn trông coi một người như thế này, không còn gì khác.
"Công chúa, đêm còn dài, người nghỉ ngơi một lúc đi ạ. Ở đây có nô tỳ canh giữ." Người khác không dám khuyên, Trần Tâm thì lại đau lòng cho chủ tử nhà mình.
"Các ngươi đi xuống hết đi, ta trông nàng ấy."
Trần Tâm muốn khuyên nữa nhưng lại bị ánh mắt liếc tới của Cảnh Hàm U dọa sợ, không thể làm gì ngoài lui ra.
Trong điện đốt hương an thần tốt nhất làm cho lòng người bình tĩnh. Ở bên có nến đỏ cháy rực, thỉnh thoảng bốc lên hoa nến, gây tiếng động nhẹ nhàng. "Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Ta không tin chính diện giao thủ mà nàng lại bại trước Lục Lăng Hàn. Cô ta không thể mang theo nhiều người, nàng không nên bị thương nặng như vậy."
__________
Editor có lời muốn nói: Từ nay có câu nào hay hay trong chương thì tui sẽ trích lên đầu cho nó ra dẻ =))) cũng hấp dẫn chứ nhờ =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.