Lưu Quang Nhập Họa

Chương 127: Ám sát




Hưng vong quốc gia chỉ là lựa chọn của bề trên, liên quan gì tới những người phụ nữ này? Nàng không thể nào đổ thù diệt nước lên đầu bọn họ. Dù âm mưu của cuộc ám sát này là gì, chúng nữ quyến đều không nên trở thành vật hy sinh.
--------------------
Công chúa đi hòa thân ở các nước là rất bình thường. Ngoại trừ vài người được đặc biệt sủng ái, đích xuất công chúa của Hoàng hậu cũng phần nhiều là gả tới nước khác. Đây là nghĩa vụ bất thành văn của công chúa, cũng là nỗi bi ai của con gái nhà vua.
Minh Hiếu công chúa cũng không cảm thấy bi thương vì phải gả xa, nàng ta chỉ lo rằng mình không được gả cho một người có quyền.
"Hôm nay tổ chức tiệc rượu vì Quý phi nương nương, nhìn Phong Thành đắc ý chưa kìa." Khánh Dương công chúa cũng tiến tới. Nàng và Cảnh Hàm U, Phong Thành công chúa đều sinh cùng năm. Chỉ là nhỏ hơn hai người mấy tháng mà thôi. Mẫu thân của nàng là Đoàn chiêu nghi. Nếu Phùng quý phi không trở lại, Đoàn chiêu nghi là ứng cử viên có hy vọng được tấn phong làm phi nhất. Nàng cùng tuổi với Phong Thành công chúa, khi còn nhỏ cùng trưởng thành, cùng vào học luôn bị Phong Thành công chúa bắt nạt. Phùng quý phi về nước hơn một năm nay, Phong Thành công chúa không có ai để dựa dẫm, tính khí dịu đi nhiều. Bây giờ Phùng quý phi trở về, Phong Thành công chúa càng kiêu ngạo hơn trước.
Mấy vị công chúa kể cả Thần Nhứ đồng loạt nhìn về trung tâm buổi tiệc, nơi náo nhiệt nhất, Phùng quý phi đang cười nói với hoàng thượng. Phong Thành công chúa thì đứng một bên, thỉnh thoảng nói vài câu với các phi tần, vẻ mặt đắc ý không giấu được. "Phong Thành từ trước đã như vậy. Tỷ muội chúng ta còn chưa rõ sao? Khánh Dương, muội nói chuyện cũng cẩn thận chút, đừng để Phong Thành nghe được, sẽ lại có chuyện." Đức Ninh công chúa luôn luôn khéo léo rộng lượng. Công chúa có mâu thuẫn cũng không hiếm lạ, dù gì không sinh ra từ một mẹ. Nhưng nếu đặt mâu thuẫn lên trên mặt đài thì gọi là ngu xuẩn.
"Vâng, tứ tỷ." Khánh Dương công chúa vẫn khá nghe lời.
Mấy người nghị luận, Thần Nhứ đứng ở một bên cũng không tham gia. Nàng đại khái đã gặp hết công chúa nước Lịch. Không thể không nói, chỉ có Cảnh Hàm U được tính là chân chính ung dung rộng lượng, ôn hòa không tranh. Trong mấy người khác, dù là Đức Ninh công chúa thoải mái nhất, xem ra cũng có chút chưa đủ rộng lượng. Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng không tự chủ nhìn về Cảnh Hàm U bên cạnh Hoàng hậu, trùng hợp Cảnh Hàm U cũng nhìn về phía nàng. Ánh mắt của hai người gặp nhau trong không trung - hiểu ý mà nở nụ cười. Dù ở trong lầu Loan Xuân huyên náo, hai người tâm ý tương thông, những người khác đều trở thành phông nền.
Nhân vật chính hôm nay là Phùng quý phi nên Hoàng hậu cũng vui vẻ thanh nhàn. Thấy con gái mình đột nhiên mỉm cười, bà dõi theo ánh mắt Cảnh Hàm U, quả nhiên thấy Thần Nhứ ở xa xa cũng đang cười.
"Khụ..." Hoàng hậu ho một tiếng hấp dẫn sự chú ý của Cảnh Hàm U. "Bổn cung gọi con đến đây ngồi, con vậy mà hồn vía lên mây, nhìn thấy Dịch Già Thần Nhứ liền mặt mày hớn hở. Nhu Gia à, tuy rằng mẫu hậu rộng lượng, nhưng mẫu hậu rất chú ý đến câu "có vợ quên mẹ"."
"Có vợ quên mẹ?" Tâm tình của Cảnh Hàm U được viết rõ trên mặt. Mẫu hậu của mình mà lại nói lời dân dã như vậy ư? Còn có, mình lấy vợ khi nào? Mẫu hậu nói vậy là thừa nhận quan hệ của mình và Thần Nhứ sao?
Nhìn vẻ mặt Cảnh Hàm U, Hoàng hậu cũng nhận ra lời này không thích hợp. Bà liếc con gái mình một cái, "Còn không phải là con đáng giận! Làm hại bổn cung bắt đầu ăn nói linh tinh. Gần đây bổn cung nghe được rất nhiều lời đồn xằng bậy về con và Dịch Già Thần Nhứ. Truyền ở trong cung thì cũng không sao, dù sao đều là con gái, thân mật một chút cũng được. Nhưng nếu truyền tới tai nước khác, khó chắc sẽ không có kẻ thêm mắm dặm muối. Con đừng quên, con còn phải xuất giá."
"Vâng, nhi thần sẽ chú ý." Về chuyện xuất giá hòa thân, trừ lúc ban đầu Cảnh Hàm U đồng ý với hoàng thượng để có thể giữ Thần Nhứ bên mình, ngoài ra không nói gì thêm, cứ như đó là chuyện của người khác, hoàn toàn không liên quan tới nàng.
Thái độ dửng dưng này làm cho Hoàng hậu muốn giận cũng không được Con gái không nghe lời bà tức giận, con gái ngoan ngoãn nghe lời bà cũng tức giận, làm mẹ thật sự là lo mãi không xong.
"Con đi đi. Thấy điệu bộ hồn vía lên mây của con, bổn cung còn khó chịu thay. Chỉ có một điều, tiệc rượu đêm nay tuyệt đối không thể sinh chuyện. Phụ hoàng con còn ở đây, con phải biết tôn trọng." Hoàng hậu vung tay, rốt cuộc thả Cảnh Hàm U.
"Nhi thần tuân mệnh." Cảnh Hàm U lập tức đứng lên, nhanh chóng xuyên qua đám người đến bên Thần Nhứ.
"Ai!" Hoàng hậu thở dài. "Nữ nhi lớn rồi, nên nhanh chóng gả nó đi. Bổn cung muốn giữ nó ở lại thêm hai năm, xem ra thực sự không được."
Phụng Linh dâng chén rượu mơ, "Rượu mơ mới ủ, nương nương nếm thử đi ạ."
Thần Nhứ vừa mới thoát thân khỏi vòng vây các công chúa, nàng không muốn nghe chuyện nhà của hoàng tộc. Phía sau vang tiếng bước chân quen thuộc, Thần Nhứ quay đầu lại liền thấy khuôn mặt tươi cười của Cảnh Hàm U.
"Hiếm thấy Hoàng hậu thả nàng nhanh như vậy." Thần Nhứ biết rõ ý tứ của Hoàng hậu. Nàng không ngại, mẫu thân khó nhằn một chút nàng mới cảm thấy thú vị. Dù sao Hoàng hậu rất nghiêm túc, chỉ có những chuyện liên quan tới con gái mới làm bà gỡ bỏ mặt nạ nghiêm khắc.
"Nghe nói hôm nay mở bình rượu mơ. Ta dẫn nàng đi thưởng thức trước tiên." Cảnh Hàm U kéo nàng lặng lẽ đi tới cửa muốn chuồn ra ngoài, nhưng lại thấy có tia sáng loé qua ngoài cửa. Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau một chút, các nàng rất quen thuộc với ánh sáng này, là ánh phản quang của binh khí.
"Cẩn thận!" Chưa kịp nghĩ ngợi đã có mấy tên vọt vào lầu Loan Xuân. Người đến đều mặc quần đen áo đen khăn đen che mặt, là trang phục dạ hành tiêu chuẩn. Trong tay bọn chúng cầm kiếm, ánh sáng lạnh lẽo ở trong phòng càng trở nên đáng sợ.
Hôm nay Cảnh Hàm U mang trang phục tiêu chuẩn của công chúa, ăn mặc cung bào hành động bất tiện, trong tay cũng không có binh khí. Thế nhưng thích khách trước mặt, nàng không thể để ý nhiều như vậy, trực tiếp so tay với thích khách.
Động tĩnh bên này lập tức kinh động mọi người trong lầu Loan Xuân. Hoàng đế hô to: "Hộ giá!" Chúng phi tần chạy tán loạn khắp nơi mà gào khóc: "Có thích khách!"
Võ công của Cảnh Hàm U là được Chưởng viện Phi Diệp Tân thân truyền, lại có Giang Phong Mẫn chỉ điểm nên đã thuộc tầm cao thủ. Bây giờ tuy hành động có nhiều bất tiện, lại tay không, lấy một địch hai vẫn không thành vấn đề. Tuy nhiên ba tên thích khách khác cũng không quan tâm bên này lắm, thẳng tay cầm kiếm tấn công đoàn người, gặp người là đâm. Ở đây đều là nữ quyến tay trói gà không chặt trong cung, trong nháy mắt đã trở thành cừu con đợi làm thịt.
Thời khắc nguy cấp, Thần Nhứ rốt cuộc ra tay. Lúc chạm trán thích khách, nàng không tấn công. Nàng đang do dự, đám người này là kẻ thù chiếm nước nàng, nếu bị giết như thế này, sự nghiệp phục quốc của nàng có thể thành công dễ dàng không? Chỉ cần Hoàng đế chết, nước Lịch sẽ đại loạn, nàng mượn cơ hội trốn về nước Dịch, huy động con bài trong tay, việc phục quốc liền ngay trong tầm tay. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, rất nhiều rất nhiều ý nghĩa lướt qua đầu nàng. Nhưng khi đám thích khách ra tay giết hại những nữ quyến kia, Thần Nhứ vẫn làm ra lựa chọn.
Hưng vong quốc gia chỉ là lựa chọn của bề trên, liên quan gì tới những người phụ nữ này? Nàng không thể nào đổ thù diệt nước lên đầu bọn họ. Dù âm mưu của cuộc ám sát này là gì, chúng nữ quyến đều không nên trở thành vật hy sinh.
Thần Nhứ ra tay. Chiêu thức của nàng không giống của Cảnh Hàm U. Cảnh Hàm U tự biết mình không thể cản cả năm tên thích khách, vì vậy dự định giết trước hai tên sau đó đối phó ba người còn lại. Thần Nhứ thì lại nhốt chặt cả ba, không để bọn chúng thương tổn người vô tội.
Ba tên thích khách cầm kiếm đâm trái chém phải, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tròn Thần Nhứ bày ra, tựa như có một bức tường vô hình nhốt ba người trong đó.
Đại nội thị vệ chạy tới rất nhanh, bắt cả năm người lại, nhưng chưa kịp làm theo lệnh Hoàng đế, bọn chúng đã cắn độc trong miệng mà tự sát.
Cảnh Hàm U đi tới bên Thần Nhứ, chỉnh sửa bên tóc mai ngổn ngang của nàng, cười một cách hài lòng. Thần Nhứ nhìn nàng, biết Cảnh Hàm U đã thấy hết sự do dự trong khoảnh khắc rồi cuối cùng là quyết tâm của mình, dĩ nhiên Cảnh Hàm U cũng rõ lòng mình. Giữa hai người, vốn không cần nhiều lời.
Cảnh Hàm U yên tâm. Trời mới biết, lúc Thần Nhứ ra tay cứu người, nàng cảm động đến sắp rơi lệ.
"Việc này phải điều tra kỹ càng!" Hoàng đế phẫn nộ. Trong nội viện hoàng cung của hắn mà lại xảy ra chuyện ám sát, nghĩ lại mà sợ hãi.
Thị vệ thống lĩnh dẫn người mang năm thi thể đi. Các nữ quyến tuy không kêu la nữa, cố gắng giữ bình tĩnh, thế nhưng ai cũng run lẩy bẩy, mặt trắng bệch.
"Về cung của mình hết đi, sẽ có thị vệ hộ tống mọi người. Sau khi về cung phải đóng kỹ các cửa, đừng tùy ý ra ngoài. Sáng mai cũng không cần đến thỉnh an, chờ ý chỉ của bổn cung mà tiếp tục sắp xếp." Hoàng hậu là người bình tĩnh nhất.
Mọi người đi về, lầu Loan Xuân trở nên yên lặng. Chén bàn tàn tạ thầm lặng kể lại tình huống vừa nãy hỗn loạn thế nào.
Cảnh Hàm U không đi, Thần Nhứ muốn đi nhưng bị Hoàng hậu phái người ngăn lại. Lúc này Hoàng thượng, Hoàng hậu và thị vệ thủ lĩnh đều có mặt, những người còn lại thì lui về phía xa.
"Thuận Ân, trẫm nhớ lúc trước đã dùng một chén "Hư Không" làm mất đi nội lực của ngươi. Mà bây giờ..." Sắc mặt Hoàng thượng không tốt.
Cảnh Hàm U nghe xong vội vàng nói: "Phụ hoàng, Thần Nhứ bị "Hư Không" giày vò, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Là nhi thần xin sư phụ truyền một bộ tâm pháp cho Thần Nhứ, nhi thần hỗ trợ nàng ấy luyện thành tâm pháp, khôi phục nội lực. Chuyện này xảy ra hai ngày trước, nhi thần chưa kịp bẩm báo phụ hoàng." Cảnh Hàm U liều mạng nhận trách nhiệm, chỉ sợ hoàng thượng trị Thần Nhứ tội khi quân.
Hoàng thượng không tỏ rõ ý kiến, quay đầu nhìn Hoàng hậu, tựa như đang trưng cầu ý kiến của bà. Hoàng hậu khẽ gật đầu, xem như là xác nhận lời Cảnh Hàm U nói.
"Được, đã như vậy, hai con về cung trước đi. Cả hai có công hộ giá, trẫm sẽ luận công mà thưởng."
Hai người trở về cung Vũ Yên, tiến vào tẩm điện, Thần Nhứ liền bị Cảnh Hàm U ôm chặt vào lòng. "Thần Nhứ, cảm ơn nàng." Giọng nói Cảnh Hàm U run rẩy. Nàng không sợ đao kiếm của thích khách, dù phải lấy một địch năm nàng cũng không sợ. Nhưng trong khoảnh khắc đó, nàng thật sự sợ Thần Nhứ mượn cơ hội ám sát. Dù thành dù bại, nàng đều không thể chịu đựng kết quả đó. "Ta biết ta rất ích kỷ, vì vậy ta càng cảm kích nàng." Tay Cảnh Hàm U rất mạnh, cứ như muốn ép Thần Nhứ vào trong cơ thể mình.
"Nàng nên cảm tạ sư phụ. Là người dạy ta thành một nữ tử phóng tầm mắt khắp thiên hạ. Dù hai nước chúng ta có thù hận gì, những nữ tử đó đều là vô tội. Nếu ta ôm thù nước, thấy chết mà không cứu, ngày sau có tư cách gì đi gặp sư phụ?" Thần Nhứ cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Cảnh Hàm U, trong những mỏi mệt kéo tới lại cảm thấy thật an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.