“Người có ý chiết liễu, ta viết bài xuân tình.”
--------------------
Sau khi ăn trưa, hai người chuẩn bị về đại doanh Phi Vân Kỵ. Ra khỏi cung, hai người sai Trần Tâm và Linh Âm đi trước sau đó tùy ý dạo quanh trong kinh thành. Trời tháng tư, tuy mặt trời chưa lên đỉnh đầu nhưng vẫn khá nóng.
“Vào quán uống chút trà đi.” Cảnh Hàm U kéo Thần Nhứ vào một quán trà.
Trong quán có người đánh đàn. Tiếng đàn uyển chuyển êm tai, tuy rằng không tính là bậc thầy nhưng cũng là một cao thủ. Tiểu nhị bưng nước trà và đồ ăn lên. “Hai vị khách quý có gì sai bảo?”
Cảnh Hàm U nói: “Tiểu nhị, ngươi đi hỏi người đánh đàn có thể đàn khúc “Dương liễu xuân ý” không?”
Thần Nhứ nghe vậy, ngẩng đầu thắc mắc: “Nhạc của Văn sư phó đã nổi tiếng đến mức thiên hạ cũng biết sao?”
“Ta không biết.” Cảnh Hàm U buông tay, “Ta chỉ đột nhiên muốn nghe mà thôi.”
Chốc lát, quả nhiên đổi bài. Một khúc du dương trôi chảy vang lên, đúng là “Dương liễu xuân ý” của phu tử dạy nhạc ở thư viện Phi Diệp Tân - Văn Huyền Ca.
“Văn sư phó luôn nói người bình thường không thích nghe nhạc của ngài ấy, xem ra là khiêm tốn. Nàng nhìn xem, trên dưới quán trà, ai mà không bị khúc này hấp dẫn?” Thần Nhứ nhìn người bên trong quán trà, nói.
“Nhạc của Văn sư phó đúng là cao siêu ít người hiểu. Tuy nhiên bài này thì đơn giản. Người không có thiên phú như ta cũng có thể đàn.” Cảnh Hàm U nhớ tới ngày tháng luyện đàn ở thư viện Phi Diệp Tân, chỉ cảm thấy là địa ngục tra tấn. Thay vì luyện đàn, nàng thích luyện võ hơn. Đáng tiếc vào đợt đánh giá lớn hằng năm, phải thông qua tất cả mười môn cầm kỳ thư họa võ, thơ từ ca phú y * mới tính là đủ tư cách. Chỉ có đệ tử đủ tư cách mới có cơ hội trở thành đệ tử nhập thất của sư phó các viện.
* đánh đàn, chơi cờ, văn chương, võ thuật, làm thơ, từ, phú, y học.
“Người có ý chiết liễu *, ta viết bài xuân tình.” Thần Nhứ nghĩ đến ý cười dịu dàng lúc ấy của Văn sư phó, trong lòng thông thấu. Khi đó không hiểu ý nghĩa của khúc nhạc này, đơn giản là khi còn bé ngây thơ, tình cảm non nớt. Bây giờ nghe lại, đã hiểu hết tất cả.
* chiết liễu: bẻ cành liễu, chỉ sự chia tay. Vào đời Hán người ở lại thường tặng cành liễu cho người đi để làm roi ngựa.
Đương lúc nghe nhạc uống trà, đường phố bên ngoài đột nhiên vang vọng tiếng kêu của cả người lẫn ngựa. Hai người ngồi kế cửa sổ, nhìn xuống thì thấy một cỗ xe ngựa mất kiểm soát đang va chạm lung tung trên đường phố. Hai bên đường có người bán hàng rong, trên đường còn có bá tánh, lúc này đều hốt hoảng chạy trốn. Xe ngựa đằng sau ngựa điên cũng lảo đảo lúc ẩn lúc hiện. Trên xe ngựa hiển nhiên còn có người, lúc này chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của một cô gái ở bên trong.
“Là xe ngựa của phủ Hoà Cẩn trưởng công chúa!” Cảnh Hàm U nhận ra hoa văn trên xe ngựa, lập tức đứng dậy nhảy xuống từ lầu hai. Thần Nhứ lại nhàn nhã mà tựa bên cửa sổ, chứng kiến toàn bộ quá trình Cảnh Hàm U khống chế ngựa điên.
“Thân thủ của Nhu Gia công chúa tốt quá.” Thần Nhứ cười như không cười mà nói một câu. Bên cạnh cũng có người đến xem náo nhiệt, cửa sổ này không phải của Thần Nhứ, nàng đương nhiên không để ý. Có kẻ đi qua bên cạnh nàng, âm thầm móc ra một cây dao sắc bén.
Cảnh Hàm U vừa mới kéo ngựa làm nó yên tĩnh lại. Người bò ra khỏi xe ngựa chính là Huệ Giai quận chúa. Nàng ta thấy là Cảnh Hàm U thì lập tức đi lên ôm biểu tỷ mà khóc. Cảnh Hàm U hơi nhíu mày, trừ Thần Nhứ ra, nàng không thích người khác thân cận với mình như thế.
“Huệ Giai, có chuyện gì vậy?” Cảnh Hàm U lặng lẽ kéo người ra.
“Biểu tỷ, ngựa vốn đang yên đang lành thì đột nhiên phát điên. May mắn có tỷ, bằng không Huệ Giai sẽ bị con ngựa này hại chết!” Huệ Giai quận chúa nghĩ mà khiếp đảm. Xa phu của nàng ta đã bị ngựa quăng ra ngoài, lúc này còn chưa biết chết sống.
Có binh lính tuần tra đi tới, thấy là Cảnh Hàm U thì vội vàng chào hỏi. Cảnh Hàm U phân phó người lập tức đi báo tin cho phủ Hoà Cẩn trưởng công chúa, lại phái một chiếc xe ngựa đến đón. Còn chưa sắp xếp xong, trên đầu đột nhiên có tiếng động, nàng tránh ra theo bản năng, có một tên ngã xuống từ lầu hai của quán trà.
Lầu hai không tính là cao, người bình thường ngã xuống có lẽ chỉ bị trật tay chân. Nhưng tên này rõ ràng đã bị thương trước lúc té - hắn quỳ rạp trên mặt đất, không đứng dậy được.
Cảnh Hàm U và Huệ Giai quận chúa cùng ngẩng đầu, bèn thấy Thần Nhứ rút lại chân đá người, nở nụ cười rạng rỡ với bên dưới.
Thuận Ân quận chúa cười lên thật sự như hoa xuân nở rộ, trăng thu sáng rỡ. Tất cả mọi người trên đường đều hít một hơi khí lạnh. Cảnh Hàm U lập tức mất vui. Thường ngày Thần Nhứ còn chưa cười tươi như vậy với mình.
Ghen thì ghen, chuyện vẫn phải tra. Lúc này tên dưới đường miễn cưỡng bò dậy, Cảnh Hàm U thẳng tay sai người trói lại. “Mang về đại doanh Phi Vân Kỵ!”
Cảnh Hàm U lên lầu, Thần Nhứ vẫn ngồi ở chỗ cũ uống trà. Trên sàn nhà kế bên nàng có hai tên hoá trang bá tánh bình thường đang quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích. “Nàng không sao chứ?” Thấy cảnh này, Cảnh Hàm U vội vàng đến kiểm tra Thần Nhứ.
“Không sao. Tính cả tên bị ta đá xuống lầu, tổng cộng có sáu người. Ta bắt ba người, còn lại đã chạy. Ta nghĩ ba người này đã đủ để nàng tra hỏi rồi, cũng không quan tâm tới mấy tên chạy.” Thần Nhứ đứng dậy, bĩu môi nhìn về một bên, “Ông chủ sợ khiếp vía rồi, Nhu Gia công chúa trấn an một chút đi.”
Cảnh Hàm U vung tay lên, vài binh lính tuần tra phía sau lập tức kéo hai kẻ trên mặt đất dậy, thấy bọn chúng vẫn không nhúc nhích, đám lính bồn chồn trong lòng. Hay là chết rồi? Cảnh Hàm U đi qua, thấy bọn chúng đã bị điểm huyệt, chỉ phất tay bảo người mang đi.
“Thảo dân không biết công chúa giá lâm, thảo dân đáng chết!” Ông chủ quán trà thấy Cảnh Hàm U đi tới chỗ mình, sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu liên tục.
“Lát nữa sẽ có người đến hỏi ông vài câu. Ông trả lời thành thật là được. Nếu ông không liên quan tới chuyện ám sát, nha môn sẽ không để ông chịu oan.” Cảnh Hàm U thấy Thần Nhứ đã xuống lầu, vội vàng dặn dò hai câu sau đó đi theo.
Đám người vây xem dưới lầu còn chưa tan. Nhân mã dưới trướng Phi Vân Kỵ của Cảnh Hàm U đã đuổi tới, ngăn cách đám đông xung quanh rồi dạt ra một đường trước cửa quán trà. Thần Nhứ bước ra, nhìn thấy Huệ Giai quận chúa nãy giờ không chịu đi. Nàng hơi hơi cúi người hành lễ, cũng không đợi Huệ Giai quận chúa nói gì đã đứng dậy chuẩn bị lên xe ngựa của mình.
“Thuận Ân quận chúa!” Huệ Giai quận chúa đột nhiên gọi nàng lại. Thần Nhứ ngoảnh đầu, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn Huệ Giai quận chúa chờ nàng ta mở miệng.
“Ngươi có biết kẻ nào muốn giết ngươi không?” Huệ Giai quận chúa tươi cười, vẻ khiếp đảm khi gặp ngựa điên đã mất tăm hơi.
Thần Nhứ lắc đầu, xoay người muốn lên xe. Huệ Giai quận chúa sau lưng cao giọng nói: “Nghe nói ngươi bán nước theo giặc, tất cả người nước Dịch, bao gồm tộc nhân của ngươi hiện tại chỉ hận không thể làm ngươi chết nhanh hơn! Thuận Ân quận chúa, ta đoán kẻ muốn giết ngươi chắc chắn là người nước Dịch.” Nụ cười trên mặt Huệ Giai quận chúa trở nên cay nghiệt.
Thần Nhứ đang muốn nhấc chân thì bỗng nhiên thu về. Nàng xoay người đi đến trước mặt Huệ Giai quận chúa. “Quận chúa, người nói bán nước theo giặc là chỉ nước Lịch các người sao? Người nói hiện giờ còn người nước Dịch sao? Nói cách khác, nước Dịch đã nhập vào nước Lịch hơn một năm, nhưng nước Lịch vẫn chưa coi con dân nước Dịch như con dân của mình. Thánh lệnh của Hoàng thượng: Từ khi nước Dịch nhập vào nước Lịch thì đã là một nhà, không phân ngươi ta. Quận chúa mặc kệ thánh lệnh của Hoàng thượng như thế, không biết có tâm tư gì?” Giọng điệu của nàng vô cùng êm dịu, không có một tia lửa. Thế nhưng Huệ Giai quận chúa lại tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
“Miệng lưỡi sắc bén, thảo nào dỗ ngọt Nhu Gia biểu tỷ đến nỗi cái gì cũng nghe ngươi. Nhưng ngươi đừng quên, suy cho cùng ngươi chỉ là một công chúa mất nước, có gì để kiêu ngạo!” Huệ Giai quận chúa ôm ngực ngẩng khuôn mặt nhỏ đang cười mỉa, vẻ mặt khinh thường.
Thần Nhứ gật đầu. “Nói không sai. Nhưng ít nhất ta đã từng là công chúa. Mà người, cả đời chỉ là quận chúa mà thôi. Đúng không, Huệ Giai quận chúa?” Nàng cố tình nhấn mạnh chữ “quận chúa”.
Huệ Giai quận chúa tuy chỉ là quận chúa, nhưng nàng ta biết nên ra oai ở đâu. Trước mặt các vị công chúa, nàng ta luôn luôn nghiêm túc tuân thủ lễ nghi quận chúa. Chỉ có ở trước các tiểu thư nhà quan, nàng ta mới có thể bày ra sự kiêu hãnh của quận chúa. Mấy cô chiêu đó đều rõ ràng thân phận địa vị của nàng ta, tất nhiên sẽ không tranh giành sự chú ý với nàng ta. Dần dà, Huệ Giai quận chúa quen thói điêu ngoa như vậy. Ở trước mặt Cảnh Hàm U, nàng ta là biểu muội ngoan ngoãn nhu nhược. Ở trước mặt Thần Nhứ, nàng ta lại là Huệ Giai quận chúa cao cao tại thượng.
Những lời của Thần Nhứ đương nhiên đã làm mất mặt nàng ta trước mặt mọi người. Tính nết lâu ngày làm nàng ta hành xử không động não, quen thói mà giơ tay một lần nữa.
“Huệ Giai!” Giọng của Cảnh Hàm U truyền đến từ cửa quán trà. Nàng vừa mới xuống lầu đã thấy Huệ Giai quận chúa đưa tay muốn đánh người. Nàng có hơi đau đầu. Biểu muội thường ngày nhìn rất ngoan ngoãn này thích bám dính Thần Nhứ lắm sao? Quá coi nhẹ đệ tử đứng đầu của thư viện Phi Diệp Tân rồi. Dù so văn hay là so võ, mười Huệ Giai hợp lực cũng không phải đối thủ của Thần Nhứ.
“Nhu Gia biểu tỷ, cô ta… cô ta ức hiếp muội!” Nhìn thấy Cảnh Hàm U xuất hiện, Huệ Giai quận chúa lại biến thành cô gái ngoan ngoãn nhu nhược, bước qua kéo tay Cảnh Hàm U lắc lư.
Thần Nhứ nhướng mày xem trò hề này, nhìn Cảnh Hàm U một cái, lộ ra ánh mắt đồng cảm sau đó xoay người lên xe ngựa.
“Này! Ngươi đừng đi!” Huệ Giai quận chúa thấy Thần Nhứ sắp đi, một tay còn đang kéo tay Cảnh Hàm U, một tay khác thì chỉ vào bóng lưng Thần Nhứ kêu lên.
“Người tới! Lập tức đưa Huệ Giai quận chúa về phủ trưởng công chúa!” Cảnh Hàm U lặng lẽ rút cánh tay ra, dặn một tiếng rồi bước nhanh lên xe ngựa.
Rất nhanh, xe ngựa đã biến mất giữa đám người ầm ĩ, chạy ra ngoài thành. Trong xe ngựa, Thần Nhứ nhìn chằm chằm Cảnh Hàm U mà ngây ngẩn, không nói câu nào.
“Nếu nàng lại dùng ánh mắt này quyến rũ ta, ta sẽ động tay.” Cảnh Hàm U thở hắt.
“Biểu muội dở hơi của nàng rốt cuộc muốn làm gì? Bắt lấy ta không bỏ thì có lợi gì cho nàng ta? Hay là nàng ta muốn hạ thấp thân phận của ta để nâng thân phận của mình lên? Hàm U, nàng phân tích giúp ta một chút, ta thật sự nghĩ không ra.” Thần Nhứ rất đỗi nghiêm túc mà phân tích mục đích Huệ Giai quận chúa vô cớ gây rối.
Cảnh Hàm U lắc đầu. “Nàng đừng bảo ta phân tích. Ta không thân với Huệ Giai.” Mình và Huệ Giai trước giờ không hề giao thoa.
Thần Nhứ bị bộ dáng “xin tha cho kẻ bất tài” của nàng chọc cười. Ngay sau đó nàng đã rơi vào lòng Cảnh Hàm U. “Vừa rồi ở quán trà, sao nàng lại cười như vậy?”
“Cười ra sao? Khi nào?” Thần Nhứ có chút mơ hồ.
“Lúc đá người xuống lầu. Nàng còn chưa từng cười tươi như vậy với ta, ta cảm giác mình bị thiệt.” Cảnh Hàm U ấm ức lên án.