Lưu Quang Nhập Họa

Chương 138: Y phục




Dù là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, Dịch Già Thần Nhứ nàng chỉ yêu mỗi Cảnh Hàm U.
-------------------
“Mấy ngày này trong cung sẽ có chuyện. Ngươi làm việc cẩn thận một chút, trừ những quan hệ tất yếu ra, có thể chặt đứt thì hãy chặt đứt.” Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn gương mặt ngày càng nảy nở của Lâm Lang, “Ngày ngươi áo gấm về làng không xa.”
Lâm Lang cảm động trong lòng. “Quận chúa, lúc trước tuy nô tỳ đến nước Lịch làm mật thám, nhưng qua nhiều năm cũng đã nhìn thấu rất nhiều. Nô tỳ không dám tơ tưởng áo gấm về làng, chỉ xin quận chúa nể tình nô tỳ hầu hạ người lâu như vậy, để nô tỳ ở bên cạnh người.”
Thần Nhứ nhíu mày, ánh mắt khoá chặt Lâm Lang, lát sau mới nói: “Ngươi là thiên kim nhà tướng, xác định muốn đi theo ta làm nha hoàn?” Tuy Lâm Lang là con ngoài giá thú của thừa tướng, nhưng suy cho cùng vẫn xuất thân dòng dõi lớn, hoàn toàn không cần thiệt thòi bản thân như vậy.
Lâm Lang không chút do dự gật đầu. “Đời này nô tỳ chỉ nguyện đi theo quận chúa, nô tỳ đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
“Việc này chờ ngày sau ta hỏi ý kiến của tỷ tỷ ngươi rồi nói. Ta không muốn bị Tư Duyên ghi hận đâu.” Thần Nhứ ra vẻ thoải mái mà cười cười, vỗ vỗ tay Lâm Lang, “Phải cẩn thận trong mọi việc. Nếu chúng ta thất bại ở đây, dưới chín suối, ngươi ta đều sẽ không cam tâm.”
“Vâng, nô tỳ nhất định cẩn thận, sẽ không làm hỏng chuyện lớn của quận chúa.”
Sau khi Lâm Lang rời khỏi đây, Linh Âm mới đi vào hầu hạ. Thần Nhứ vừa hỏi về dự định tương lai của Lâm Lang, lúc này cũng phải lo cho Linh Âm.
“Linh Âm, ngày sau ngươi có tính toán gì không? Nếu ta về nước, ngươi dự định làm gì?” Thần Nhứ đứng dậy, đi đến bên song đẩy cửa ra, không khí mát mẻ làm đầu óc nàng thanh tỉnh hơn.
Linh Âm ở phía sau nhẹ giọng đáp: “Nô tỳ nghe quận chúa sắp xếp.”
Thần Nhứ xoay người, có chút kinh ngạc mà nhìn Linh Âm. “Ngươi không muốn về nước ư?”
Linh Âm vẫn cụp mắt cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng, “Về nước hay không, nô tỳ chỉ nghe quận chúa.”
Lần này Thần Nhứ rốt cuộc có hứng thú, nàng ra hiệu cho Linh Âm ngồi xuống, “Ta cho rằng ngươi sẽ lựa chọn cùng ta về nước.”
“Quận chúa, nô tỳ hầu hạ người đã hơn một năm, đương nhiên cũng muốn theo người về nước. Nhưng nếu người muốn nô tỳ ở lại, nô tỳ sẽ không có ý kiến.” Linh Âm vậy mà sẽ suy xét đến chuyện sau khi phục quốc, điều này Thần Nhứ thực sự không nghĩ tới.
“Linh Âm, ngươi không cần thiệt thòi chính mình. Dù rằng phải có người ở lại hoàng cung này tiếp tục làm gián điệp, ta cũng có thể chọn người khác.” Cô nương tỉ mẩn như vậy vốn không nên bị thiệt thòi.
Linh Âm ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy ý cười và sự kiên định. “Nói đến thiệt thòi, ai mà thiệt thòi hơn quận chúa đây? Vẫn là câu nói kia, nô tỳ chỉ nghe theo quận chúa sắp xếp.”
Cảnh Hàm U lấy được hồ sơ ghi lại tư liệu của tú nữ từ chỗ Hoàng hậu, phát hiện tú nữ thắt cổ có thành tích tuyển tú rất bình thường, dù luận gia thế hay diện mạo - hoàn toàn không đủ để trở thành mục tiêu bị nhắm vào. Nhưng rất nhanh, Cảnh Hàm U đã phát hiện tú nữ ở cùng phòng với cô ấy là một người rất xuất sắc.
Giản Sơ Điệp, trưởng nữ của tri phủ phủ Minh Dương. Năm nay mới vừa tròn mười sáu mà tiếng thơm đã đồn xa. Lúc trước khi Cảnh Hàm U đi điều tra thì từng gặp Giản tiểu thư này, dung mạo cực kỳ rạng rỡ, đúng là loại hình phụ hoàng thích. Trong những cuộc thi phô diễn các loại tài nghệ, Giản Sơ Điệp đều đứng đầu. Miễn là không có bất ngờ gì xảy ra, nàng ta hẳn có thể ở lại đến ngày thứ mười gặp Hoàng thượng.
“Chẳng lẽ là nhắm vào Giản Sơ Điệp?” Cảnh Hàm U thầm ngẫm nghĩ. Nhưng cái chết của một tú nữ thì ảnh hưởng gì đến Giản Sơ Điệp? Để tìm ra câu hỏi trong đầu, Cảnh Hàm U lại đến cung Minh Tâm.
“Thần nữ tham kiến Nhu Gia công chúa.” Giản Sơ Điệp hành lễ với Cảnh Hàm U, vẫn trang trọng như lúc trước, không hề có sai sót.
Cảnh Hàm U phất tay ý bảo nàng ta miễn lễ. “Vừa mới có án mạng, ta nghĩ cô không thể tiếp tục ở gian phòng đó, cho nên lại đây sai cô cô quản sự đổi phòng cho cô.” Cảnh Hàm U thuận miệng bịa lý do.
“Làm phiền công chúa quan tâm, thần nữ cảm kích.” Gương mặt Giản Sơ Điệp có chút ý cười.
Cảnh Hàm U nhìn tới nhìn lui vẫn không phát hiện vấn đề gì, đành phải gọi cô cô quản sự tới dặn bà ấy quan tâm tới Giản Sơ Điệp.
Cung Vũ Yên.
Thần Nhứ ngồi bên bàn, dùng tay đỡ đầu, hai mắt hơi híp, hình như đã ngủ rồi. Cảnh Hàm U đi vào tẩm điện thì thấy cảnh này, lập tức thả nhẹ bước chân, nhưng lúc này Thần Nhứ đã mở mắt. “Nàng trở lại rồi.” Nàng muốn đứng dậy nhưng bị Cảnh Hàm U đè lại.
“Nàng rất ít khi mệt mỏi vào ban ngày, xem ra tối hôm qua không nghỉ ngơi đầy đủ.” Cảnh Hàm U nhìn quầng thâm dưới mắt Thần Nhứ, trong lòng có chút áy náy.
Thần Nhứ nghe vậy, không nhịn được liếc Nhu Gia công chúa trước mặt một cái. “Nàng biết là được. Dạo này nàng bận rộn, buổi tối đừng lăn lộn như vậy nữa, có được không?” Bởi vì cơ thể Thần Nhứ không suy yếu giống lúc trước nữa, Cảnh Hàm U càng không biết tiết chế.
“Lên giường ngủ một lát đi.” Cảnh Hàm U không trả lời Thần Nhứ. Nàng cũng muốn kiềm chế bản thân một chút, nhưng mỗi lần chạm vào thân mình Thần Nhứ, lý trí của nàng liền bị vứt lên chín tầng mây.
Thần Nhứ không tiếp tục miễn cưỡng chính mình, nghe lời mà nằm lên giường. “Nàng điều tra ra sao rồi?”
Cảnh Hàm U nói ra ý nghĩ của mình cho Thần Nhứ, “Nàng có nghĩ rằng Phùng quý phi lo lắng Giản Sơ Điệp sẽ được sủng ái, cho nên muốn diệt trừ nàng ta trước không?”
Thần Nhứ nhích vào bên trong giường, “Nàng cũng nằm xuống đi.” Nhìn Cảnh Hàm U lên giường, nàng mới nói tiếp: “Ta không biết ý đồ của Phùng quý phi. Nhưng nếu ta là Phùng quý phi, ta sẽ không xuống tay với một tú nữ. Không có Giản Sơ Điệp cũng sẽ có người khác. Dù gì tuyển tú là để làm phong phú hậu cung, chắc chắn sẽ có người mới tiến vào.”
“Nếu nàng là Phùng quý phi, nàng sẽ làm gì?” Cảnh Hàm U ngửi thấy hương cỏ Uẩn Kết gần ngay chóp mũi, không khỏi dao động một chút.
“Nếu mình không thể giữ sủng, vậy đành phải tìm một người giữ cho mình.” Mí mắt Thần Nhứ bắt đầu đánh nhau, lời nói cũng có chút mờ mịt, may mà Cảnh Hàm U quen với nàng nên vẫn nghe ra ý tứ nàng muốn biểu đạt.
“Giữ sủng?” Cảnh Hàm U giật mình. Giản Sơ Điệp và Phùng quý phi đều có dung mạo diễm lệ, đúng là có nhiều điểm tương tự. Lẽ nào Giản Sơ Điệp là sự chuẩn bị để giữ sủng của Phùng quý phi? “Chẳng lẽ bà ta không sợ…” Cảnh Hàm U còn muốn nói nữa, lại phát hiện Thần Nhứ đã ngủ rồi.
“Vất vả cho nàng.” Cảnh Hàm U cúi đầu hôn lên trán Thần Nhứ.
Thần Nhứ nằm mơ. Nàng mơ thấy mình về nước, trên đường gặp Cảnh Hàm U dẫn dắt Phi Vân Kỵ ngăn chặn nàng. Nàng bị ép buộc, bất đắc dĩ ra tay tổn thương Cảnh Hàm U. Nàng nhìn thấy ánh mắt khó tin của Cảnh Hàm U, trái tim cũng đau đớn theo. “Chúng ta đã nói vĩnh viễn không phụ mà?” Cảnh Hàm U chất vấn nàng. Nàng không tài nào trả lời. “Vĩnh viễn không phụ.” Nàng chưa từng muốn cô phụ tình cảm này. Dù là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, Dịch Già Thần Nhứ nàng chỉ yêu mỗi Cảnh Hàm U.
Bừng tỉnh khỏi ác mộng sâu thẳm, đầu Thần Nhứ đầy mồ hôi lạnh. Cảnh Hàm U không ở bên cạnh mình, điều này làm nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bộ dáng chật vật như thế, người khác không nhìn thấy thì tốt hơn.
Cảnh Hàm U sắp xếp người ẩn mình trong cung Minh Tâm âm thầm quan sát, rốt cuộc cũng có phát hiện. Y phục mà tú nữ thắt cổ mặc lúc xảy ra chuyện vốn dành cho Giản Sơ Điệp, nhưng vì tú nữ đó rất thích nó, Giản Sơ Điệp liền nhường cho cô ấy.
“Tra xem bộ quần áo có gì kỳ lạ.” Cảnh Hàm U sai Trần Tâm mời Viện phán thái y viện đến xem xét. Viện phán đầu tiên cẩn thận ngửi ngửi, sau đó cúi đầu kiểm tra y phục kỹ càng một chút rồi mới hít một ngụm khí lạnh.
“Phát hiện ra cái gì sao?” Cảnh Hàm U nhướng mày.
Viện phán cau mày, “Bẩm công chúa, y phục này có tẩm độc, không mùi vị, nhưng sẽ làm màu vải tươi đẹp hơn nhiều. Độc này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ làm người ta gặp ảo giác, đầu óc mụ mị.”
Cảnh Hàm U nhìn y phục, “Lúc trước ta đã chạm vào, rất nhiều người cũng đã chạm vào, chưa ai nhận thấy có thứ gì không ổn.”
Viện phán đặt y phục xuống, phủi phủi tay. “Công chúa, độc này cần tiếp xúc với da thịt trong thời gian dài, diện tích nhiều mới bị trúng, cho nên được làm thành y phục. Bởi vì chỉ như vậy mới có hiệu quả.”
“Lập tức điều tra nguồn gốc y phục!” Cảnh Hàm U xoay người căn dặn.
Bộ y phục này được cục Thượng Công thống nhất chế tác. Các cung nữ làm ra nó ở phường Ti Chế bị hỏi mà mờ mịt. Sự tình quan trọng, Cảnh Hàm U không muốn làm ầm ĩ trong hoàng cung, bèn bẩm báo chuyện mình tra được cho Hoàng hậu.
“Giản Sơ Điệp?” Hoàng hậu vậy mà biết tên tú nữ này. “Nếu thật sự là Phùng quý phi động tay, cô ta thật ra có ánh mắt tốt. Nhu Gia, kỳ thật Giản Sơ Điệp là người bổn cung tính toán đề bạt. Phùng quý phi rốt cuộc không còn trẻ. Giản Sơ Điệp là một giai nhân mới mười sáu tuổi, chỉ cần có chút thủ đoạn tranh sủng, bổn cung lại giúp nàng ta một phen, đã đủ làm Phùng quý phi thất sủng.” Trong các tú nữ, Hoàng hậu cố tình chọn Giản Sơ Điệp có diện mạo diễm lệ giống Phùng quý phi, hòng khiến bà ta ngột ngạt.
“Hiện giờ mẫu hậu tính làm gì?” Cảnh Hàm U không quan tâm tới hậu cung tranh sủng ngươi lừa ta gạt, nàng chỉ để ý an ninh hoàng cung.
Hoàng hậu trầm ngâm trong chốc lát, “Phường Ti Chế đã có vấn đề, nên điều tra. Nhưng đường đường là công chúa như con thì không nên đi hỏi, đó chính là cho bọn họ mặt mũi.” Nói, Hoàng hậu gọi Phụng Linh tới, “Ngươi tới cục Thượng Cung một chuyến, bảo bọn họ tra chuyện y phục. Bổn cung muốn một kết quả, dặn bọn họ tra cho cẩn thận.”
Cảnh Hàm U nhíu mày, “Mẫu hậu, người không tính nhân cơ hội lật đổ Phùng quý phi ạ?”
Hoàng hậu cười hiền hoà. “Đứa nhỏ ngốc, con nghĩ rằng Phùng quý phi chưa từng làm loại chuyện này sao? Con nghĩ phụ hoàng của con không biết sao?” Thấy Cảnh Hàm U giật mình, bà xoa đầu Cảnh Hàm U, “Phùng quý phi được sủng ái, Hoàng thượng cái gì cũng tuỳ cô ta. Báo cho phụ hoàng chút sai lầm này cơ bản không có tác dụng. Chẳng qua là trách cứ qua loa vài câu thôi. Muốn lật đổ Phùng quý phi thì cần phải rút củi dưới đáy nồi, đoạt sủng của cô ta.”
Cảnh Hàm U nghe mà sửng sốt vô cùng.
“Nhu Gia, con là đích công chúa. Tương lai tất nhiên phải gả xa hòa thân. Mẫu hậu dù luyến tiếc con nhưng vẫn phải làm như vậy. Mẫu hậu biết con là người ngay thẳng công bằng, ghét nhất mấy thủ đoạn sau lưng, cho nên chưa từng dạy con. Nhưng con cũng lớn rồi, tương lai mẫu hậu sẽ dạy cho con từng thủ đoạn hậu cung. Nhu Gia, cuộc tranh đấu của nữ tử không hề kém cạnh của nam nhân. Vì là nữ tử nên thậm chí càng thêm tàn khốc và máu lạnh. Mẫu hậu biết con không thích học những thứ này, nhưng Nhu Gia của mẫu hậu chỉ có thể là người thắng.” Giọng nói Hoàng hậu dịu dàng, nội dung thì lại làm Cảnh Hàm U chảy mồ hôi lạnh ròng ròng sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.