Đáng tiếc, cứ cho là đã sớm nhìn thấu tất cả, mình vẫn sẽ cắn chết lưỡi câu không thả. Đời này, trên cùng trời xanh dưới tận suối vàng, nàng đều sẽ không buông tay.
--------------------
Thái tử cười nói: “Đến cùng là phu thê, ta cũng không muốn gánh cái danh khắc vợ.”
Cảnh Hàm U cười lạnh, “Thật sự là bạc tình.”
Đầu mùa đông năm nay, nước Vân phái binh mượn đường nước Tang hộ tống Dịch Già hoàng tộc về nước Dịch. Bên nước Dịch phái ra tinh binh đi tiếp ứng. Vì thế nước Vân đổi được lượng lớn vàng bạc, trải qua hơn một năm nay, của cải mấy đời nối tiếp nhau dành dụm hầu như tiêu hao không còn. Thần Nhứ cố ý triệu hồi Ô Dạ âm thầm đi theo đội ngũ tiếp ứng của nước Dịch, mệnh lệnh nàng đưa ra là: “Dù gặp chuyện gì, có thể không thương tổn hòa khí là tốt nhất. Nếu thật sự đến mức động thủ thì đừng nên nương tay.”
Ô Dạ nhíu mày, “Công chúa sợ Thái tử sẽ ra tay?”
“Ra tay hay không đều không đáng kinh ngạc. Lòng vua xưa nay khó dò. Nhưng ta đoán Thái tử còn không đến mức tuyệt tình như thế. Sự uy hiếp của những người đó với Thái tử còn không bằng ta, huynh ấy không cần thiết đuổi tận giết tuyệt. Ta lo lắng chính là… bên nước Lịch.” Thần Nhứ cũng không muốn để Ô Dạ ra tay. Nếu Thái tử thật sự không muốn tộc nhân về nước, cứ cho là Ô Dạ hành động thì cũng chỉ cứu được lần này. Về sau thì sao? Nhưng nếu người nước Lịch thừa cơ vượt biên ám sát, Thái tử thuận nước đẩy thuyền, đó chính là kết quả nàng không muốn thấy nhất.
“Nếu nước Lịch phái người, ta biết giải quyết như thế nào. Nhưng công chúa cũng phải cẩn thận một chút, ta xem tướng mạo bạc tình bạc nghĩa của Thái tử, chỉ sợ khó có tình thân.” Điều Ô Dạ chân chính lo lắng chính là sự an toàn của Thần Nhứ.
“Thái tử từ nhỏ đã vậy. Lúc phụ hoàng còn sống từng nói Thái tử lòng muông dạ thú. Đáng tiếc bây giờ loạn thế, người tôn trọng sự hòa bình và công bằng như phụ hoàng cuối cùng lại rơi vào tình cảnh nước mất nhà tan. Thái tử thiếu tình cảm, nhưng trị quốc xác thực hơn xa hoàng tử khác.” Thần Nhứ cười cười, “Chỉ cần Thái tử đối tốt với bách tính, là dã tâm cũng được, là bạc tình bạc nghĩa cũng tốt, đều không cản trở việc huynh ấy làm một vị hoàng đế tốt.” Sư phụ từng nói, một người tốt khác với một vị hoàng đế tốt. Đối với Thần Nhứ, chỉ cần Thái tử có thể làm một vị hoàng đế tốt, cho dù hắn không phải một người tốt cũng không sao.
Nước Lịch rất nhanh đã nhận được tin Dịch Già hoàng tộc về nước. Đối với hành vi như khiêu khích này, Hoàng đế Cảnh Đằng dĩ nhiên không thể nhẫn nhịn. Nhưng dù sao cũng là mượn đường nước khác, không phải lãnh thổ nước Lịch, thế là Hoàng đế Cảnh Đằng phái ra một nhóm đại nội cao thủ bí mật tiến về nước Tang mai phục, nhất định phải giết chết Dịch Già hoàng tộc, để tất cả các nước khác xem kết cục của đắc tội nước Lịch là như thế nào.
Từ khi biết được Hoàng đế phái người, Cảnh Hàm U cứ thầm cảm thấy không đúng chỗ nào. Nhưng càng nghĩ lại càng không nghĩ ra gì. Cùng lúc đó, trong hoàng cung nước Lịch lần lượt phát sinh hai sự kiện trúng độc, một sự kiện phi tần rơi xuống nước, mặc dù không có người chết nhưng nó đã tạo thành bầu không khí quỷ dị bao trùm hậu cung. Cảnh Hàm U không mấy quan tâm chuyện hậu cung, nhất là sau khi Thần Nhứ rời đi. Nhưng sự tình lần này quá mức ồn ào, các cung đều bàn luận ầm ĩ. Hoàng hậu đã hạ lệnh phong khẩu nhưng cũng vô dụng. Bất đắc dĩ, Cảnh Hàm U đành phải ra mặt xử lý. Trong tay nàng có binh, ở trong cung lại có Hoàng hậu làm chỗ dựa, làm việc rất nhanh chóng trực tiếp, không cần né tránh thế lực khắp nơi.
Lúc trong cung thần hồn nát thần tín, triều chính nước Lịch cũng bắt đầu xuất hiện rung chuyển. Tả thị lang Công bộ bị điều tra ra là tham ô, rút củ cải sẽ mang ra bùn *, kéo theo một loạt địa chấn quan trường. Đám quan chức cấu kết lẫn nhau, vu cáo vạch trần lẫn nhau, như là đạp đổ con bài **, lúc mới bắt đầu là một dòng chảy ngầm mạnh mẽ, càng về sau gợn sóng càng lớn. Nó liên lụy rất sâu, liên quan rộng rãi làm cho các quốc gia líu lưỡi. Hoàng đế Cảnh Đằng nổi trận lôi đình, hạ tử lệnh để điều tra rõ. Phàm là người làm việc thiên tư, tất cả cùng tội với người tham ô. Lần này ngoại trừ ai ai cũng cảm thấy bất an, bắt đầu có kẻ nhìn ra chỗ trống có thể chui trong đó. Dưới án phạt nặng tất nhiên có án oan. Có kẻ bày mưu hãm hại người vô tội. Người vô tội muốn thoát tội, liều mạng mà chứng minh trong sạch, khó tránh khỏi dính líu kiện các việc khác.
* một câu tục ngữ của Trung Quốc, ý là một việc không tốt sẽ dẫn đến những việc xấu khác.
** giống như hiệu ứng domino.
Nhất thời, tiền triều hậu cung nước Lịch hỗn loạn. Khi biết tiền triều hỗn loạn, Cảnh Hàm U rốt cuộc nhận ra sự bất an từ trước tới giờ trong lòng nàng rốt cuộc đến từ đâu. Nàng sớm nên nghĩ tới, Thần Nhứ từng nói muốn kết thúc trận chiến này trong vòng nửa năm. Kết thúc như thế nào? Chỉ đánh một trận chiến ngân lượng? Thời gian không cho phép. Tốc chiến tốc thắng chính diện trên chiến trường? Nước Dịch rõ ràng ở thế yếu. Còn có biện pháp gì để nhanh chóng giải quyết cuộc chiến? Cảnh Hàm U hiển nhiên tính sót, hơn một năm Thần Nhứ ở nước Lịch có thể sắp xếp bao nhiêu thứ. Chỉ là, cứ cho là bố trí, làm sao đủ để bố trí một thế trận như vậy? Gần như một phần ba quan viên bị cuốn vào sóng gió tiền triều phen này. Dù Thần Nhứ thần thông quảng đại đến đâu, chẳng lẽ có thể mua được nhiều quan viên đến vậy?
Cảnh Hàm U cảm thấy mình đã sa vào một tấm lưới, tấm lưới này được Thần Nhứ dùng tình yêu bện lên, chậm rãi vây nàng ở trong lưới, không để nàng tình nguyện đưa ánh mắt về phía xa hơn. Thần Nhứ chưa từng có ý giở trò với Phi Vân Kỵ, bởi vì đó là nơi Cảnh Hàm U quen thuộc nhất và cũng mẫn cảm nhất. Điều ấy khiến Cảnh Hàm U dần dần buông lỏng cảnh giác, vì nàng cho rằng nàng đã bày ra vòng bảo hộ, bảo vệ và đồng thời hạn chế khả năng Thần Nhứ hướng ra ngoài. Nhưng hoá ra, giữa vây quanh và bị vây quanh, mình mới là kẻ bị vây.
“Lấy thân mình làm mồi để câu con cá là ta sao?” Cảnh Hàm U cười khổ. Đáng tiếc, cứ cho là đã sớm nhìn thấu tất cả, mình vẫn sẽ cắn chết lưỡi câu không thả. Đời này, trên cùng trời xanh dưới tận suối vàng, nàng đều sẽ không buông tay.
Cung Vũ Yên.
Cảnh Hàm U ở trong tẩm điện một ngày. Trần Tâm lo lắng nhưng cũng không dám quấy rầy. Cảnh Hàm U ép buộc bản thân hệ thống rõ ràng chuyện đã xảy ra. Án tham ô do Tả thị lang Công bộ bắt đầu, nghĩ đến Công bộ, nàng lập tức nhớ tới một năm trước khi nước Dịch gặp lũ lụt, triều đình phái quan viên Công bộ đi đốc thúc xây đê. Lúc đó đã điều những quan viên nào? Nàng nhớ lại một chút, đúng là có Tả thị lang Công bộ.
Sau đó thì sao?
Án tham ô liên luỵ ra hơn phân nửa Công bộ, sau đó Hộ bộ và Lại bộ dính dáng trong đó. Lúc trước, Lại bộ Thượng thư từng đề xuất để người nước Dịch phụ trách công việc cứu trợ thiên tai, phái quan viên nước Lịch làm giám sát. Kết quả là quan chức gặp chuyện lần này chính là đám được điều đến nước Dịch giám sát. Hiển nhiên đây đã được Thần Nhứ tính toán tốt, nhưng nếu nói vậy, chẳng lẽ Lại bộ Thượng thư là người của Thần Nhứ? Việc này không thể coi nhẹ, Cảnh Hàm U chỉ mới nghĩ đến khả năng này, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.
Lại bộ quản lý việc phân công nhân sự cả nước, kiểm tra đánh giá các loại, nếu ngay cả Lại bộ Thượng thư cũng có vấn đề, vậy trong quan trường đã trót lọt bao nhiêu người? Lúc trước Lễ bộ Thượng thư dâng thư nghị lễ nên Dịch Già hoàng tộc mới rời xa kinh thành, rồi sau đó xảy ra chuyện cả tộc trốn sang nước Vân. Nói như vậy, chẳng lẽ Lễ bộ Thượng thư cũng có vấn đề? Còn có Hình bộ, trong quá trình thẩm án tùy ý để quan viên vu cáo lẫn nhau, liên luỵ ra một loạt người. Cứ cho là Hoàng đế phía sau muốn ngăn cản, nhưng các vụ án liên tiếp xuất hiện, chung quy phải có lý giải. Vừa nghĩ như thế, Hình bộ cũng có hiềm nghi.
Cảnh Hàm U vỗ vỗ mặt mình, nàng nhận ra mình đang đi vào một cái bẫy khác. Nếu suy nghĩ như nàng vừa rồi thì mỗi người đều có hiềm nghi, nếu cứ nghi kỵ như vậy, trên dưới phát sinh khe hở, quân thần ly tâm, quốc gia này liền nguy hiểm.
Điện Minh Đức.
Vì án tham ô gần đây mà Hoàng đế Cảnh Đằng phiền lòng không thôi, nghe nói Cảnh Hàm U cầu kiến, hắn vội vàng để nàng đi vào. Hoàng đế lớn tuổi, nhìn xem nữ nhi hưởng thụ niềm vui gia đình một chút cũng tốt.
Cảnh Hàm U lại không đến để an ủi Hoàng đế. Nàng thành thật nói cho Hoàng đế suy nghĩ và suy đoán của mình. “Phụ hoàng, Thần Nhứ được sư phụ yêu thương, nhi thần tin rằng có rất nhiều thứ sư phụ chỉ giao cho nàng ấy. Bây giờ nàng ấy nóng lòng kết thúc chiến tranh, tất nhiên có nhiều biện pháp, thậm chí không tiếc binh đi chiêu hiểm, tiếp tục như vậy, cứ cho là chúng ta có thể đánh thắng, chỉ sợ cũng tổn thương nguyên khí quốc gia.”
Hoàng đế gật đầu. “Nhu Gia, nếu con đã nghĩ rõ ràng như vậy, vậy con nói xem, chúng ta nên ứng phó như thế nào?” Hoàng đế vẫn rất vui mừng, dù sao giữa ích lợi quốc gia và tình cảm cá nhân, con gái của mình vẫn lựa chọn ích lợi quốc gia.
“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng bây giờ nên giải quyết dứt khoát. Nhanh chóng kết án tham ô, cho các phương diện một câu trả lời thỏa đáng. Lúc sau điều binh trực tiếp công kích nước Dịch, cần phải mau chóng chiếm lấy hai châu giáp giữa biên giới nước Dịch và nước Tang, chặt đứt liên lạc của bọn họ. Như vậy, nếu nước Dịch muốn tiếp Dịch Già hoàng tộc về nước, nhất định phải đối kháng chính diện với chúng ta, thế thì chúng ta sẽ có phần thắng tuyệt đối.” Đây là biện pháp tốt nhất Cảnh Hàm U có thể nghĩ ra. Nàng đã nói, nàng sẽ không để Thần Nhứ dễ dàng phục quốc.
Hoàng đế Cảnh Đằng suy tư một chút, gật đầu đáp: “Là một biện pháp không tồi, trẫm sẽ triệu quần thần thương nghị một chút.”
Nước Dịch, thành Thiên Dĩnh.
Thần Nhứ vừa nhận được tin tức Cảnh Hàm U cứu chữa Lục Lăng Hàn. Nàng xem xong, tiện tay để sang một bên, khi Lý Tư Duyên muốn chỉnh lý thì bị nàng ngăn cản.
“Tin tức không quan trọng, không cần chỉnh lý.”
Lý Tư Duyên không hiểu. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua nội dung trên giấy, cau mày hỏi: “Lục Lăng Hàn này chính là Thái tử phi nước Lịch? Cũng chính là kẻ hại chết Ngũ công chúa?”
Thần Nhứ gật đầu. “Vốn chỉ để cảnh cáo. Nếu Hàm U ra tay cứu người, ta cũng không nhất thiết phải đẩy cô ta vào chỗ chết. Dù gì đã hứa với muội muội của cô ta, thả cho cô ta một con đường sống.”
Lý Tư Duyên cười nói: “Công chúa tất nhiên sẽ không dễ dàng hứa hẹn với ai.”
“Mạng của Mạc Ly, đương nhiên phải đổi lại chút lợi ích quốc gia. Nhưng Lăng Lam khác với Tĩnh Tô, muội ấy không có quá nhiều quyền lực, ta cũng chỉ muốn một lời hứa hẹn.” Thần Nhứ vừa trò chuyện, vừa xem từng tin tức khác biệt.
“Hứa hẹn?” Lý Tư Duyên cảm thấy hứng thú.
“Hứa hẹn khi nước Lịch tấn công nước ta, nước Phong chắc chắn không thừa cơ xuất binh, bỏ đá xuống giếng.” Thần Nhứ bưng chén trà trên án thư uống một ngụm. “Vẫn là cô pha trà Thiên Khương tốt nhất.”
“Công chúa thích là được.” Lý Tư Duyên không muốn nói ban đầu mình chuyên tâm học pha trà Thiên Khương chính là vì Thần Nhứ. Cô là trưởng nữ của thừa tướng, được gia tộc gửi gắm kỳ vọng cao. Cô vốn cũng là người kiêu ngạo. Trong một lần yến hội tại hoàng cung, cô gặp được Thần Nhứ vừa về nước. Khi đó hai người đều còn bé, bí mật nho nhỏ dưới đáy lòng liền được cô cẩn thận giấu đi, không có ai biết. Cô tin rằng chính Thần Nhứ cũng không biết.
“Nước Dịch không thể tác chiến hai tuyến, hai mặt chống địch. Tương tự, nước Lịch cũng không thể.” Thần Nhứ đọc tin tức trong tay. Thông tin nói rằng án tham ô ở nước Lịch dần dần có xu hướng lắng xuống. “Gọi Cổ Trì trở về đi, nhiệm vụ của y đã hoàn thành.”
“Vâng.” Lý Tư Duyên nâng bút, bắt đầu viết tin tức sắp truyền ra ngoài.
Thần Nhứ tự mình nâng bút viết một lá thư, thư là cho Vân Tĩnh công chúa Phùng Tĩnh Tô của nước Vân. Nàng viết xong, đóng thư lại rồi giao cho Lâm Lang vừa mới tiến vào. “Đây là thư cho Vân Tĩnh công chúa, cần phải tự mình đưa đến tay muội ấy. Không thể trì hoãn.”