Hai người đang ăn, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Không lâu sau, một đám người đi lên lầu, vây quanh một người như sao quanh trăng sáng. Tuổi tác người này rõ ràng lớn hơn đám người xung quanh rất nhiều, vênh váo tự đắc hỏi: "Người ở đâu?"
Có kẻ chỉ về phía bàn Thần Nhứ một cái, người kia nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức thay đổi. Hắn cho là mình hoa mắt, dụi dụi xem lại, đúng là Nhu Gia công chúa. Hắn lập tức quỳ rạp xuống đất. "Thuộc hạ đoàn luyện phó sứ Mạnh Vân Sinh tham kiến Nhu Gia công chúa. Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế."
Cảnh Hàm U nhìn người này, cũng không nhận biết. Ngẫm lại, đoàn luyện phó sứ không phải chức quan lớn, nàng không biết cũng là bình thường. Nhưng thân là người của Phi Vân Kỵ, vậy nhất định phải biết vị thống lĩnh của mình là ai.
"Mạnh Vân Sinh, ta cũng không biết, Phi Vân Kỵ của ta từ khi nào có dạng chưởng lĩnh ỷ thế hiếp người như ngươi?"
Mạnh Vân Sinh bị dọa cho phát sợ. Cảnh Hàm U trị quân có tiếng nghiêm ngặt, nếu phạm tội đến trong tay nàng, không chết cũng bị lột da. Vì vậy, hắn vội vàng nói: "Xin công chúa xem xét, thuộc hạ cũng không rõ việc này. Chẳng qua là đứa cháu trai không nên thân của thuộc hạ giở trò quỷ, nói nơi này có mật thám của nước Dịch, thuộc hạ tin là thật nên mới đến đây."
Cảnh Hàm U còn chưa lên tiếng, Thần Nhứ lại nói: "Mật thám của nước Dịch? Là chỉ ta sao?"
Mạnh Vân Sinh nhìn thoáng qua Thần Nhứ, chỉ cảm thấy mỹ mạo bức người, lại không biết là vị thiên gia quý nữ * nào, cũng không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu xuống.
* thiên gia quý nữ: chỉ người con gái có thân phận cao quý
"Thần Nhứ, đừng quấy rối."
Mạnh Vân Sinh nghe được một tiếng "Thần Nhứ", lập tức nhận ra. Vị mỹ nhân này chính là Trấn quốc Di Mẫn công chúa của nước Dịch! Đó là một người có tiếng tăm rất lớn. Quả nhiên là như lời đồn, đẹp như tiên tử.
"Mạnh Vân Sinh, nể tình ngươi vi phạm lần đầu, hôm nay ta không tính toán với ngươi. Nhưng nếu ngày sau lại để ta phát hiện ngươi ỷ thế hiếp người, liền hai tội thành một mà giết ngươi, ngươi hiểu chưa?" Cảnh Hàm U lộ ra khí chất của thống lĩnh Phi Vân Kỵ, thật sự dọa người.
Mạnh Vân Sinh vội vàng gật đầu, "Thuộc hạ biết sai, tạ công chúa khai ân."
Cảnh Hàm U đứng dậy, "Đánh nhau hai lần ở đây, làm cho đủ loạn. Tất cả tổn thất ta bồi thường, ngươi liền ở lại giúp đỡ dọn dẹp chút đi."
"Vâng vâng, công chúa yên tâm, thuộc hạ nhất định dọn dẹp." Mạnh Vân Sinh nhìn thấy Cảnh Hàm U đỡ Thần Nhứ đi xuống lầu, lúc này mới buông thõng người ngồi trên ghế.
"Cữu cữu, người vừa rồi thật sự là Nhu Gia công chúa?" Cháu trai của hắn tới hỏi.
Mạnh Vân Sinh không nói hai lời, giơ tay cho cháu trai một bạt tai. "Ngươi thứ súc sinh! Ta suýt nữa bị ngươi hại chết có biết không?"
Cháu trai ăn một cái tát cũng không dám nói gì, che mặt buồn bực đi sang một bên.
Ngồi trên xe ngựa, Thần Nhứ dường như hơi mệt mỏi, nàng tựa đầu vào bả vai Cảnh Hàm U, "Cần gì ồn ào lớn như thế? Coi chừng hoàng hậu nương nương lại bắt nàng đến nghe càm ràm."
"Nàng cũng biết?" Cảnh Hàm U đưa tay ôm chặt eo nàng, để nàng nhích lại gần mình hơn.
"Nàng muốn nói cho người nước Lịch biết nàng che chở ta, cũng không nên dùng loại biện pháp này. Hôm nay là ta quậy phá, nhưng nàng cũng không nên tùy ý để ta càn quấy." Giữa đôi mày nàng nhiều hơn một tia u sầu. "Hoàng thượng thật sự hạ chỉ như thế sao?"
Cảnh Hàm U biết nàng đang chỉ câu nói của cụ già hát rong kia. Cảnh Hàm U cũng không muốn lừa nàng, gật đầu nói: "Ý chỉ là thật. Nhưng cũng chỉ là không cho hát bên trong tửu lâu trà tứ. Nếu bí mật hát trong nhà cũng không sao."
"Một sớm hàng thần lơ láo, vóc gầy làn tóc sương pha. Nhất lúc bàng hoàng từ tạ miếu, giáo phường còn tấu khúc ly ca. Gạt lệ đối cung nga. [1]" Nàng ngân nga mà ngâm, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, buồn bã thảm thiết, từng chữ đau đớn tột cùng.
"Thần Nhứ!" Cánh tay Cảnh Hàm U vòng chặt. Từ đầu đến cuối, các nàng vẫn không cách nào đi qua thù nước hận nhà, nó như là một vết sẹo không thể nào khép lại, chỉ cần chạm một cái, cả trái tim đều đau đớn.
Tay Thần Nhứ đột nhiên che miệng Cảnh Hàm U, nàng cười khanh khách, "Bức vẽ của ta, nàng chắc đã để người ném đi rồi?"
Cảnh Hàm U khẽ giật mình, không rõ vì sao chủ đề đột nhiên thay đổi, vòng tay quanh eo nàng càng chặt.
"Nàng cho rằng ta sẽ làm gì? Đi trêu chọc người khác sao?" Nàng ngẩng đầu, mang theo ba phần men say, "Nàng nghĩ rằng ngoại trừ nàng, ta sẽ để người khác chạm vào ta sao?"
"Thần Nhứ…" Cảnh Hàm U sao có thể nhịn được loại âu yếm như vậy, trực tiếp đặt nàng ở trong xe.
"A…" Thần Nhứ khẽ ngâm một tiếng. Sau đó môi nàng hoàn toàn bị chặn lại.
Trần Tâm và Tái Phúc đi bên cạnh xe ngựa, đều không hẹn mà cùng nghe được tiếng động trong xe. Hai người đỏ mặt liếc nhìn lẫn nhau, sau đó lắc đầu. Chủ tử nhà mình cũng thật là… Ai, thời gian địa điểm cũng không chọn sao?
Thần Nhứ cảm thấy mê man. Nàng chỉ uống hai chén rượu, còn chưa đến mức say. Nhưng rượu dân gian đương nhiên mạnh hơn, cực kỳ nồng đậm. Cảnh Hàm U làm gì với nàng, nàng cũng không nhớ rõ, nhưng chắc sẽ không có chuyện gì khác.
Nàng mở mắt ra, phát hiện mình đã nằm trên giường trong tẩm điện. Mùi vị quen thuộc khiến nàng an tâm chút ít. Đầu cũng không thấy đau, hẳn là đã uống canh giải rượu.
Nàng thấy khát nước, chống nửa người xốc màn lên. Tái Phúc đang đợi ở bên ngoài, gặp bên trong màn có động tĩnh, vội vàng đưa đầu tới hỏi: "Quận chúa có gì dặn dò ạ?"
"Ta muốn uống nước." Giọng nói Thần Nhứ hơi khàn khàn.
Tái Phúc vội vàng rót một chén trà nóng, đưa tới. Thần Nhứ uống hết chén trà mới cảm thấy tốt hơn chút. Nàng vừa muốn đứng dậy đã bị Tái Phúc ngăn lại.
"Quận chúa, công chúa để người nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn."
Mặt Thần Nhứ đỏ lên. Ý nghĩ của Cảnh Hàm U, nàng đương nhiên hiểu được. Hiện tại một số nơi trên người mình còn thoáng đau, cũng không biết Cảnh Hàm U dùng bao nhiêu sức lực.
"Nàng ở đâu?"
"Công chúa đi thỉnh an hoàng hậu nương nương ạ." Tái Phúc đáp đúng sự thật.
Khóe miệng Thần Nhứ khẽ cong, nghĩ đến buổi thỉnh an này sẽ không quá nhẹ nhàng. Mà thôi, nếu Cảnh Hàm U đã có ý tốt, vậy thì mình cũng không cậy mạnh. Thế là nàng nằm trên giường lần nữa, cũng không lâu lắm, vậy mà lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong cung Đoan Hoa, hoàng hậu nhìn Cảnh Hàm U ngồi đối diện, một bụng lửa giận lại không thể phát tiết. "Nhu Gia, bổn cung đã cảnh cáo con, con phải có chừng mực với Dịch Già Thần Nhứ. Xem ra mấy ngày này không nhắc nhở hai người, hai người liền càn quấy. Hôm qua thế nhưng chạy ra bên ngoài làm mất mặt, con còn muốn giữ thể diện hoàng gia nước Lịch không?"
"Mẫu hậu bớt giận. Nhi thần chỉ là đi ra ngoài cùng Thần Nhứ một chút, vốn không có ý định gây sự. Là có người trong tửu lâu đùa giỡn Thần Nhứ, nên mới xảy ra tranh chấp." Cảnh Hàm U cũng đoán được hoàng hậu rất nhanh sẽ biết chuyện này. Nếu chỉ có một mình nàng, hoàng hậu đương nhiên sẽ không quản. Nhưng một khi dính dáng tới Thần Nhứ, hoàng hậu sẽ làm khó dễ.
Hoàng hậu nghe xong, hừ lạnh một tiếng, "Dịch Già Thần Nhứ chính là kẻ gây họa. Lúc trước, khi không có nàng ta, nước Dịch có thể biến mất sao? Gương mặt của nàng ta, được mấy nam nhân nhìn mà không chú ý? Thoạt đầu con giấu nàng vào cung Vũ Yên, bổn cung còn rất vui vẻ, không nghĩ tới con…" Hoàng hậu nói đến đây, cố nén sự giận dữ, "Con vậy mà cũng bị nàng ta mê hoặc. Nhu Gia, mẫu hậu biết con thương nàng ta, sủng nàng ta, nhưng phải có giới hạn. Con không phải công chúa bình thường, trong tay con có quyền chỉ huy bốn vạn Phi Vân Kỵ. Suy cho cùng, nàng ta cũng là một công chúa mất nước, xem ra cũng không thể yên tâm. Con đừng để nàng ta qua mặt."
Cảnh Hàm U gật đầu, "Mẫu hậu, nhi thần biết rõ nặng nhẹ. Xin người bớt giận, cẩn thận hại thân thể, vậy coi như là sai lầm của nhi thần." Nói xong, nhận trà nóng trong tay cung nữ, dâng lên cho hoàng hậu.
Hoàng hậu vẫn là cưng chiều nữ nhi ruột của mình, nhận chén trà, chọc một cái trên trán nàng, "Con đó, đã biết dỗ bổn cung vui vẻ rồi."
"Mẫu hậu." Cảnh Hàm U ngồi bên cạnh hoàng hậu, "Sau này Nhu Gia lấy chồng xa, sẽ không có cách nào dỗ mẫu hậu vui vẻ."
Lời vừa nói ra, hoàng hậu cũng thở dài một hơi. "Con của ta, mẫu hậu thật sự không nỡ xa con. Đáng tiếc đây là sứ mệnh của công chúa, dù con là con ruột của bổn cung cũng không ngoại lệ." Nghĩ đến ba năm sau nữ nhi phải lấy chồng xa ở nước khác, đến lúc đó núi cao sông dài, đời này không biết có gặp lại hay không, hoàng hậu nhất thời buồn bã, ôm Cảnh Hàm U vào ngực mình.
"Mẫu hậu, nhi thần biết mình nên làm gì. Chỉ là không thể hầu hạ bên người phụ hoàng và mẫu hậu, thật cảm thấy hổ thẹn."
Trong đại điện tràn đầy nỗi buồn biệt ly. Cuối cùng vẫn là hoàng hậu vỗ vỗ bả vai Cảnh Hàm U, "Nhu Gia, chuyện của con ngày sau hãy nói. Trước mắt phải chuẩn bị cho hôn sự của Ân Khang."
"Người Tây Vân đã đến rồi ạ?" Tây Vân là chỉ phía Tây của nước Vân. Hai năm trước đã định ra hôn sự của Ân Khang công chúa và thái tử Phùng Nghiệp của Tây Vân. Về sau nước Tây Vân nổi lên nội loạn, gần đây mới chìm xuống. Nếu không Ân Khang công chúa đã mười chín tuổi, sớm nên gả đi.
Hoàng hậu gật đầu. "Tây Vân thái tử Phùng Nghiệp tự mình dẫn người tới đón dâu, có thể thấy được sự coi trọng với nước Lịch ta."
Cảnh Hàm U gật đầu. Dù Ân Khang công chúa không cùng một mẹ với nàng, nhưng đến cùng cũng là tỷ muội ruột. Nghĩ đến vị trưởng tỷ này sắp lấy chồng ở xa, trong lòng Cảnh Hàm U cũng thấy khó chịu. Nhưng dù có khó chịu đi chăng nữa, cũng không chạy thoát loại chuyện này.
"Phụ hoàng con đã sai Lễ bộ nghĩ ra thủ tục. Ân Khang là đại công chúa, dù phân vị của mẹ đẻ không cao, nhưng cũng không thể qua loa. Nhu Gia à, mấy ngày này mẫu hậu đều phải bận bịu chuyện hòa thân này, con cho bổn cung chút yên tĩnh đi. Lại gây chuyện nữa, bổn cung sẽ không tha cho con!" Nói xong câu cuối, hoàng hậu nghiêm mặt.
"Vâng, mẫu hậu."
Ra khỏi cung Đoan Hoa, Cảnh Hàm U thở phào một cái. Trên đường trở về, lại gặp phải tứ tỷ Đức Ninh công chúa.
"Nhu Gia bái kiến tứ tỷ." Cảnh Hàm U hành lễ, hỏi: "Tứ tỷ đang đi đâu vậy?"
Đức Ninh công chúa cười nói: "Đi thăm đại tỷ một chuyến. Nghe nói người Tây Vân đến. Tiêu Di phi mất sớm, chỗ đại tỷ cũng không có người giúp đỡ thu xếp. Mẫu phi sai ta đến giúp một chút."
- --
[1] Đây là các câu thơ trích trong bài "Phá trận tử" (破陣子) của Lý Dục.
Phiên âm:
Nhất đán thân vi thần lỗ,
Thẩm yêu Phan mấn tiêu ma.
Tối thị thương hoàng từ miếu nhật,
Giáo phường do tấu biệt ly ca.
Huy lệ đối cung nga.
Dịch nghĩa:
Một sớm thân mình trở thành tù binh.
Lưng gầy tóc bạc mòn mỏi.
Nhất là ngày bàng hoàng từ giã tông miếu,
Giáo phường còn tấu bản nhạc chia ly.. Truyện Tiên Hiệp
Rơi nước mắt trước cung nhân.
Dịch thơ:
Một sớm hàng thần lơ láo,
Vóc gầy làn tóc sương pha.
Nhất lúc bàng hoàng từ tạ miếu,
Giáo phường còn tấu khúc ly ca.
Gạt lệ đối cung nga.
(Nguồn: Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996)
__________
Editor có lời muốn nói: Chỉ muốn hỏi mấy bạn còn đủ máu không sau cảnh trên xe ngựa:))))) toi nói Thần Nhứ là yêu nghiệt thụ đâu có sai:)))))
P/S: hôm nay up liền hai chương tạ lỗi mấy ngày qua lười biếng:'(