Ân Khang công chúa phái người tới truyền đạt ý muốn. Thần Nhứ biết Cảnh Hàm U cũng ở đó, vậy nên đồng ý. Thay y phục lần nữa, mang theo Tái Phúc ra cửa.
Uyển Thi Lam ở hướng Đông Nam của hoàng cung, vị trí địa lý tương đối vắng vẻ. Nhưng mà tốt ở chỗ yên tĩnh, hoa cỏ nơi đây rất tươi tốt, Thần Nhứ ngược lại rất thích nơi này.
Tiến vào uyển Thi Lam, mấy vị công chúa đã chờ ở chính điện. Bởi vì chuyện Ân Khang công chúa sắp lấy chồng ở xa, các công chúa bọn họ mỗi ngày sẽ tới ngồi một chút. Cũng không hẹn ước, chính là không có việc gì tới ngồi một chuyến, có việc liền không tới. Nên dù người chưa từng qua hết, nhưng cũng luôn rất náo nhiệt.
Thần Nhứ vừa vào chính điện đã thấy Cảnh Hàm U đi tới trước mặt.
"Đại tỷ nói phải gặp mặt cảm tạ nàng về việc tặng lễ vật." Sau khi nói rõ nguyên nhân, Cảnh Hàm U giới thiệu từng công chúa cho nàng.
Nơi này có rất nhiều người Thần Nhứ biết. Công chúa của các quốc gia cũng thường xuyên lui tới với nhau, người Thần Nhứ không quen biết kỳ thật là mấy vị công chúa nhỏ hơn Cảnh Hàm U.
"Thuận Ân quận chúa Dịch Già Thần Nhứ bái kiến các vị công chúa." Hành lễ xong, Thần Nhứ đi theo Cảnh Hàm U đến một bên ngồi xuống.
Ân Khang công chúa đã sớm gặp qua Thần Nhứ, nhưng mà khi đó Thần Nhứ vẫn còn là Trấn quốc Di Mẫn công chúa tiếng tăm lừng lẫy. Dáng vẻ khôn khéo giỏi giang kia từng khiến nàng cực kỳ ghen tị. Nữ tử xinh đẹp như hoa, lại không cần lấy sắc hầu người, đây là sự tán thưởng thật tình của Ân Khang công chúa.
Không nghĩ tới thay đổi bất ngờ, trong một đêm, nữ tử trước mắt này liền trở thành công chúa mất nước, gánh lấy tiếng nhơ hiến thành bán nước, bị giấu trong cung Vũ Yên. Ngũ muội của mình là tính tình gì, Ân Khang công chúa vẫn hiểu rõ. Cho nên nàng thật ra tin tưởng những lời đồn đại về Cảnh Hàm U và Thần Nhứ trong hoàng cung.
Gặp lại lần nữa, Thần Nhứ trước mắt đã sớm không có loại khí thế của Trấn quốc công chúa lúc xưa, mà lại trở nên nhu nhược quyến rũ. Cho dù Ân Khang công chúa chỉ là nữ tử, cũng không nhịn được muốn nâng nàng trong lòng bàn tay mà thương tiếc.
Khí chất của một người, làm sao lại thay đổi lớn như vậy trong mấy tháng ngắn ngủi? Ánh mắt Ân Khang công chúa dừng trên người Cảnh Hàm U, Nhu Gia rốt cuộc làm cái gì mà khiến cho Dịch Già Thần Nhứ biến thành bộ dáng bây giờ?
Cùng lúc đó, bốn vị công chúa Đoan Thận, Đức Ninh, Phong Thành, Khánh Dương cũng đang đánh giá Thần Nhứ kỹ càng. Luận mỹ mạo, trong các nàng xác thực không ai có thể so với Thần Nhứ. Sự xinh đẹp của Thần Nhứ lúc này đã là một sai lầm. Vì khí chất bản thân thay đổi, loại khí thế thanh lãnh khiến người không dám nhìn thẳng đã hoàn toàn rút đi, biến thành sự nhu nhược hấp dẫn người muốn hái của hiện tại.
"Nhìn thấy Thuận Ân quận chúa, ta rốt cục hiểu vì sao ngũ tỷ muốn giấu người vào cung Vũ Yên." Phong Thành công chúa cười nói.
Ánh mắt Cảnh Hàm U lướt qua, nhưng không nói lời nào.
"Loại người tựa hoa xinh này, lại mang thân phận như thế, nếu không phải ngũ tỷ ra tay sớm, chỉ sợ không đến ba ngày liền bị người hái đi." Phong Thành công chúa nói tiếp. Thần Nhứ là người mất nước, nếu như nàng cũng ở trong phủ tướng quân như Dịch Già hoàng tộc thì đã sớm thành đồ chơi của đám người quyền quý nước Lịch.
Thần Nhứ rủ mắt, đối mặt với lời nói như vậy cũng không thấy tâm tình chập chờn chút nào.
"Phong Thành, ngươi nói đúng. Không phải ta đã mang Thần Nhứ tới bên mình để bảo vệ sao? Thần Nhứ là người của ta, mặc kệ là ai dám làm tổn thương nàng ấy, đều phải hỏi ta có đồng ý không." Cảnh Hàm U không muốn tranh đấu vô ích với Phong Thành công chúa. Nàng theo học ở thư viện Phi Diệp Tân, tầm mắt xa xăm, không phải những người cả ngày ở trong thâm cung này có thể so. Tranh đoạt không có chút ý nghĩa gì, nàng có thể nhường liền nhường. Vì thế mới khiến cho Phong Thành công chúa tưởng rằng mỗi lần đối đầu với nàng bản thân đều có thể chiếm thế thượng phong. Cộng thêm việc gần đây Tây Vân thái tử đến bái kiến, đó là nhà ngoại của Phùng quý phi, mấy ngày qua Phùng quý phi xuân phong đắc ý, Phong Thành công chúa đương nhiên cũng ngày càng khoa trương.
"Ngũ tỷ, muội chỉ là tùy ý nói một câu, cũng sẽ không đoạt Thần Nhứ của tỷ, tỷ cần gì gay gắt như vậy?" Ánh mắt của Phong Thành công chúa hướng về phía Thần Nhứ, thấy nàng vẫn như cũ cúi đầu không nói một tiếng, không khỏi nổi lên tâm tư trêu đùa.
"Quận chúa, sao người không nói gì vậy? Chẳng lẽ vì ở trước mặt ngũ tỷ nên không dám lên tiếng?" Phong Thành công chúa thuận theo tư duy người thường. Nếu bây giờ Thần Nhứ được Cảnh Hàm U bảo vệ, vậy hiển nhiên phải nhìn sắc mặt Cảnh Hàm U mà sống, nên trước mặt Cảnh Hàm U không dám tùy ý nói chuyện cũng là bình thường.
Cảnh Hàm U nghe nói thế lại không nhịn được cười khổ. Thần Nhứ ở trước mặt nàng không dám lên tiếng? Đây là hiểu lầm lớn cỡ nào chứ? Thần Nhứ không nói một câu khó nghe kích thích nàng, nàng liền vui vẻ hơn nửa ngày. Nữ tử thoạt nhìn vô cùng yếu đuối bên người này, khi thì nói lời tàn nhẫn rạch trái tim của nàng thành vô vàn vết thương, khi thì dịu dàng săn sóc để nàng say chết trong ôn nhu hương, tóm lại là làm nàng có một loại cảm giác không thể nào nắm giữ. Người động tâm chính là có loại chấp niệm này, càng không thể giữ thì càng muốn nắm giữ. Đợi đến khi nàng kịp phản ứng, lại phát hiện mình đã hoàn toàn bị Thần Nhứ mê hoặc, ngay cả dũng khí tự kiềm chế cũng không có.
Đã bị người gọi, Thần Nhứ cũng không thể tiếp tục không lên tiếng. Nàng ngẩng đầu, cười cười với Phong Thành công chúa, "Phong Thành công chúa nói đúng, Thần Nhứ là thư đồng của Nhu Gia công chúa, đương nhiên phải nghe theo lời dặn dò của Nhu Gia công chúa." Dáng vẻ mười phần cô vợ nhỏ kia, khiến tất cả những người đã từng gặp nàng trước đó đều có một loại cảm giác "người này không phải Dịch Già Thần Nhứ".
Phong Thành công chúa nói: "Quận chúa thích ứng với thân phận mới thật nhanh đó! Lúc trước là Trấn quốc công chúa, bao nhiêu việc quân cơ đại sự đều xuất phát từ quyết định của người, không nghĩ tới mấy tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn tan mất võ trang yêu hồng trang *. Ngũ tỷ à, tỷ thật biết dạy người."
* đây là nói lại từ câu thơ "Bất ái hồng trang, ái võ trang" trong bài "Vị nữ dân binh đề chiếu" của Mao Trạch Đông, mang ý châm biếm Thần Nhứ hèn hạ, không cường ngạnh nữa mà ngoan ngoãn quy thuận.
Thần Nhứ tiếp tục cúi đầu rủ mắt, một bộ dáng khúm núm.
Phong Thành công chúa thấy châm ngòi nửa ngày hai người cũng không tức giận, hơi phát chán, liền không nói gì nữa.
Tình cảnh có một ít xấu hổ. Đức Ninh công chúa làm người phúc hậu, hỏi Thần Nhứ vài vấn đề sinh hoạt hàng ngày, Thần Nhứ đáp từng cái.
Đức Ninh công chúa nói: "Quận chúa, Nhu Gia tính tình cương liệt, đôi khi sẽ làm ít chuyện lỗ mãng. Nếu muội ấy đối xử không tốt với người, người nhớ tìm chúng ta nói."
Mặt Thần Nhứ lộ ra ý cười, "Đa tạ Đức Ninh công chúa quan tâm. Thần Nhứ được hưởng hoàng ân phong làm quận chúa, vào ở cung Vũ Yên làm thư đồng của Nhu Gia công chúa, đã là cảm động đến rơi nước mắt. Nhu Gia công chúa đối Thần Nhứ rất tốt, Thần Nhứ cũng không dám yêu cầu xa vời."
Một người dịu dàng hòa thuận như thế, lại là thân mang mệnh Chân Long. Đức Ninh công chúa thầm than, nữ tử không nên quá xuất sắc.
Đoan Thận công chúa xếp thứ hai, đã đính hôn từ lâu. Sau khi Ân Khang công chúa gả đi rất nhanh liền đến phiên nàng, nên nàng cũng đồng cảm với nỗi buồn ly biệt thể này. Tình cảnh của nàng và Ân Khang công chúa không khác nhau mấy, phân vị mẹ đẻ không cao nên địa vị của mình cũng rất thấp. Trong cuộc hội họp công chúa dạng này, bình thường nàng sẽ không phát biểu ý kiến gì.
Lúc này hoàng thượng phái người tới, lại ban thưởng cho Ân Khang công chúa một đống vàng bạc châu báu, tơ lụa. Mọi người tạ ơn, trở tay lại phải cất kỹ đồ vật. Một đám công chúa nói tới nói lui, rốt cuộc vẫn giúp đỡ việc chuẩn bị xuất giá cho Ân Khang công chúa, không thể chỉ nói mà không làm. Mặc dù có các cung nữ ma ma động tay, nhưng vẫn cần một số người chỉ huy.
Quá bận bịu, Cảnh Hàm U vừa quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào không thấy Thần Nhứ nữa. Nàng giật mình trong lòng, vội vàng tìm một vòng trong chính điện, xác thực không có. Nàng cũng không quấy rầy người nào, một mình ra khỏi chính điện, lại thấy Thần Nhứ ở trong đình nghỉ mát ngoài chính điện. Nàng đang trò chuyện cùng Đoan Thận công chúa.
Cảnh Hàm U hơi hổ thẹn trong lòng, nàng chỉ thấy Thần Nhứ không có mặt, lại hoàn toàn không phát hiện việc nhị tỷ cũng mất tích. Nếu hai người đang nói chuyện, nàng cũng không nên tiến lên phá rối, thế là đứng ở cửa chính điện trông từ phía xa.
Không bao lâu, khi Thần Nhứ quay đầu liền nhìn thấy nàng. Hai người lập tức kết thúc cuộc đối thoại, cùng nhau đi tới.
Dù Đoan Thận công chúa là nhị tỷ của Cảnh Hàm U, nhưng so với Cảnh Hàm U do hoàng hậu sinh ra, địa vị của Đoan Thận công chúa coi như thấp hơn không ít.
"Nhu Gia, các muội trò chuyện đi, ta đi giúp đỡ trước." Đoan Thận công chúa đơn giản nói một câu, liền xoay người vào chính điện.
"Hai người nói cái gì?" Cảnh Hàm U hỏi Thần Nhứ.
"Đoan Thận công chúa cũng muốn một ít hương cao, nhưng lại không muốn để cho các công chúa khác biết." Thần Nhứ thở dài, "Ta thấy người cũng thật đáng thương." Lòng thích cái đẹp mọi người đều có. Luận dung mạo, trong chúng công chúa Đoan Thận công chúa cũng coi như xinh đẹp. Đáng tiếc địa vị tương đối thấp, bình thường ngoại trừ phần lệ công chúa phải có, cũng không có lễ vật ngoài định mức gì. Mẹ đẻ là một tiệp dư, nhà ngoại cũng là một nhà nhỏ, cho nên hầu như không có tiền bạc gây dựng cho nàng. Dù Đoan Thận là một công chúa, ngày tháng trải qua lại là khó khăn. Vừa nãy nàng xem hai hộp hương cao của Ân Khang công chúa, cảm thấy hương vị ngọt dịu nên rất thích. Do đó thừa dịp người ngoài không chú ý mang Thần Nhứ ra khỏi chính điện, âm thầm muốn nhờ.
Hương cao là Thần Nhứ tự điều chế, đơn giản tốn nhiều thời gian hơn chút, nhưng thật ra không có gì gấp rút. Vì vậy nàng đương nhiên đồng ý yêu cầu của Đoan Thận công chúa. Đoan Thận công chúa sợ các tỷ muội biết, cười nhạo nàng có ý nghĩ không an phận, nên cố ý dặn dò Thần Nhứ giữ bí mật.
Thần Nhứ là công chúa con vợ cả, sinh ra đã là mệnh Chân Long, từ nhỏ được sủng ái muôn vàn, chưa từng trải qua cảnh ngộ khó khăn của Đoan Thận công chúa. Nhưng mà nàng sinh sống ở thư viện Phi Diệp Tân mười năm, nơi đó có nhiều rất nhiều những tiểu thư và công chúa là con thứ. Có khi nghe bọn họ kể về hoàn cảnh của mình, nàng cũng hiểu nỗi chua xót cay đắng trong đó. Thế nên đồng tình với Đoan Thận công chúa nhiều hơn một phần.
"Nhị tỷ xác thực không dễ dàng." Cảnh Hàm U cũng thở dài. Quay đầu nhìn vẻ mặt Thần Nhứ, "Nàng vẫn ổn chứ?"
"Hửm?" Thần Nhứ không hiểu ý nàng.
"Vừa rồi lời Phong Thành nói, nàng đừng để trong lòng."
Thần Nhứ bật cười. "Nàng cho rằng ta là người bị Phong Thành công chúa nói mấy câu liền cảm thấy đả kích sao?"
Cảnh Hàm U nhìn nàng lộ ra vẻ tươi cười, vậy mà xem đến có chút ngây dại. Lúc trước, mỗi lần hành động của mình làm cho sư tỷ không nói nên lời, liền sẽ lộ ra nụ cười này. Nụ cười bất đắc dĩ lại cưng chiều.
"Nàng vẫn là yêu ta, đúng không?" Lời như thế, Cảnh Hàm U không dám hỏi ra miệng. Nàng sợ nghe được đáp án mình không muốn. Thế nhưng vừa rồi, nàng lại đưa tay nâng cằm Thần Nhứ, nhẹ nhàng hỏi câu này.
Nụ cười trên mặt Thần Nhứ biến mất. Nàng quay mặt, từ chối trả lời vấn đề này.
Cảnh Hàm U lại thở dài một hơi, còn tốt, rốt cuộc không phải đáp án phủ định.
Mấy ngày sau, Thần Nhứ chuẩn bị xong hương cao, dẫn theo Tái Phúc đến chỗ ở của Đoan Thận công chúa - quán Lang Hoa.
Quán Lang Hoa nằm ở phía Tây Nam hoàng cung, cũng là một chỗ tương đối vắng vẻ. Lần đầu tiên Thần Nhứ tới, trên đường nhìn thấy rất nhiều cây cối san sát, luôn cảm thấy không để ý sẽ bị lạc đường. Đoan Thận công chúa tiếp đãi nàng trong chính điện. Ở nơi của mình, Đoan Thận công chúa rõ ràng thả lỏng rất nhiều, trò chuyện với Thần Nhứ suy nghĩ cũng nhanh nhẹn không ít.
Nhận hương cao, nàng mở ra ngửi ngửi, "Hình như không giống hai hộp của đại tỷ."
"Thần Nhứ cảm thấy công chúa thích hợp với hương vị này hơn." Hộp hương cao này nhạt mùi hơn, nhưng có thể giữ trong thời gian lâu hơn mà không tiêu tán.
"Một mùi hương ngưng mà không tan. Quận chúa làm sao chế thành hương cao tốt như vậy?" Đoan Thận công chúa lấy một ít thoa lên mu bàn tay, mùi thơm thấm vào ruột gan, nhạt mà thanh tâm.
"Đây là thủ pháp bí mật trong hoàng cung nước Dịch, kỳ thật cũng không phức tạp. Nhưng nếu không phải người trong tộc Dịch Già thì không được tương truyền, mong công chúa thứ lỗi ạ." Thần Nhứ nói xong, hành lễ.
Đoan Thận công chúa vội vàng nâng nàng dậy. "Lời này của quận chúa nhưng thật ra khiến ta không đất dung thân *. Ta chỉ là thuận miệng hỏi một câu, quận chúa không cần để trong lòng."
* không đất dung thân: gốc là vô địa tự dung, ở đây biểu thị sự xấu hổ vô cùng.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Thần Nhứ lại dạy nàng một số biện pháp bảo dưỡng nhan sắc, làm đẹp. Đoan Thận công chúa lắng nghe, chợt cảm giác có được ích lợi không nhỏ.
"Khó trách nước Dịch sinh ra mỹ nhân. Người làm theo những biện pháp này, chỉ sợ không muốn đẹp cũng khó." Như Dịch Già Thần Nhứ trước mặt này, dáng vẻ nhu nhược không xương, lười nhác vô lực, thật sự đến nữ nhân nhìn cũng động tâm, huống chi là những nam nhân kia?
Thấy sắc trời không còn sớm, Thần Nhứ đứng dậy cáo từ. Đoan Thận công chúa thế mà rất không nỡ để nàng đi. Không những tự mình đưa đến cửa cung, mà còn không ngừng căn dặn nàng thường xuyên tới ngồi một chút.
"Đoan Thận công chúa rất gần gũi với quận chúa." Tái Phúc cười nói.
Thần Nhứ cười cười. Nếu không phải Đoan Thận công chúa ở vị trí thấp thì cũng sẽ không thân thiết với mình. Người ở vị trí nào quyết định ý nghĩ thế đó. Vậy Cảnh Hàm U ở vị thế cao… Thần Nhứ nghĩ tới đây, lắc đầu. Giữa nàng và Cảnh Hàm U không thể luận bàn bằng phương pháp đơn giản như vậy.
Đi về phía trước một đoạn đường, nhưng lại càng đi càng vắng vẻ. Thần Nhứ dừng bước, mắt nhìn cảnh vật bốn phía, xác định đây là nơi mình chưa từng tới. "Tái Phúc, đây là chỗ nào?"
Nàng quay đầu, lại phát hiện không thấy Tái Phúc vẫn luôn theo sau mình. Ánh mắt của nàng lập tức sắc bén, sau loại khí chất mảnh mai kia, khí thế uy áp bốn phương dần dần xuất hiện.
Nàng không gọi Tái Phúc nữa, càng không đi loạn khắp nơi, chỉ là đứng tại chỗ quan sát từng chuyển động xung quanh.
"Người là tiểu thư nhà nào? Sao lại chạy đến đây?" Một nam nhân trẻ tuổi mặc áo hoa màu xanh đi ra từ phía sau cây.
Thần Nhứ lui về sau một bước, cúi đầu hành lễ nói: "Ta là Thuận Ân quận chúa Dịch Già Thần Nhứ, không biết vị công tử này là…"
"Tại hạ Lư Dược Phong." Vẻ mặt nam nhân kiêu ngạo không thể nói.
Dù Thần Nhứ không biết hắn, nhưng nghe hắn nói tên cũng rõ người này là ai. Lư Dược Phong, con trai của Ngọc Sơn trưởng công chúa - muội muội ruột của đương kim hoàng đế Cảnh Đằng. Phong hiệu là Vũ Dịch hầu.
"Thần Nhứ bái kiến hầu gia."
Lư Dược Phong thấy đối phương biết thân phận của mình, cảm thấy hết sức hài lòng. Lại đi về phía trước hai bước, đến gần xem, càng nhìn rõ tư thái khuynh thành của Thần Nhứ, cảm giác máu nóng hơi sôi trào. Hắn cũng không tính là người ham mê tửu sắc, chỉ là nhìn thấy nữ tử trong nhu nhược còn lộ ra quyến rũ thế kia, trong lòng khó tránh khỏi có những suy nghĩ không nên.
Lư Dược Phong rất ít khi tiến cung, nên cũng không biết Thần Nhứ là ai, nhưng hắn biết họ Dịch Già đều là hoàng tộc nước Dịch. Một người mất nước, chẳng phải là số mệnh mặc người chém giết sao?
"Quận chúa xinh đẹp đến thế, không biết đã có hôn phối * chưa?" Trực tiếp hỏi một cô nương như vậy, thế nhưng là vô cùng thất lễ. Lư Dược Phong ỷ vào thân phận hoàng thân quốc thích của mình, đối phương lại là người mất nước, nên cũng không để ý lễ pháp.
* ý nói đã gả cho ai chưa.
"Câu này của hầu gia coi là thật thất lễ, Thần Nhứ không thể trả lời." Thần Nhứ lại lui về, Lư Dược Phong thế nhưng từng bước ép sát.
Lư Dược Phong cười to, "Lời của bản hầu thất lễ. Nhưng đối với một kẻ mất nước như người, bản hầu còn phải bận tâm lễ pháp à?"
Thần Nhứ đã nhìn ra người trước mắt biết võ công, dù cao hay thấp đều chắc chắn mạnh hơn nàng. Nơi này vắng vẻ, lại có cây cối thấp thoáng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ một người cứu mình cũng không có. Nghĩ đến người cứu giúp, nàng cười khổ trong lòng. Coi như là giữa ban ngày, chẳng lẽ trong hoàng cung này sẽ có người cứu mình sao? Ngoại trừ… người kia.
"Hầu gia, Thần Nhứ còn có việc, xin cáo từ trước." Cảm giác được nguy hiểm tới gần, Thần Nhứ cúi đầu hành lễ, xoay người rời đi.
Chưa tới hai bước, liền nghe được phía sau có tiếng gió đánh tới, hẳn là người sau lưng ra tay. Đầu nàng cũng không quay, bước chân xê dịch, tránh khỏi tay đối phương.
Lư Dược Phong hơi sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đến một nữ tử nhu nhược như vậy sẽ né được bàn tay mình. "Có chút thú vị." Miệng vừa nói, hắn đã đưa tay vồ về phía Thần Nhứ lần nữa.
Vừa nãy Thần Nhứ tránh một chiêu kia đã là miễn cưỡng, không có nội lực chèo chống, võ công của nàng hoàn toàn là giá đỡ trống rỗng. Xoay người miễn cưỡng né qua một chút, nàng đã bị ép đến một góc. Phía sau là đại thụ, trước mặt là Lư Dược Phong đã áp sát tới gần. Thần Nhứ biết mình tránh cũng không thể, do đó dứt khoát không tránh nữa.
Tay của đối phương lập tức bóp lấy cần cổ tinh tế của nàng. Một chiêu này của Lư Dược Phong vốn là sợ nàng chạy, không nghĩ tới bắt được dễ dàng như vậy, cũng có chút ngoài ý muốn. Da thịt trong tay nhẵn nhụi mềm mại, Lư Dược Phong không nhịn được nắm chặt hơn chút.
Thần Nhứ cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện, nàng chỉ đề phòng mà nhìn Lư Dược Phong, nghĩ đến khả năng thoát thân của mình.
"Thân thủ của quận chúa không tệ. Đáng tiếc chỉ là khoa chân múa tay. Người một mỹ nhân như thế, không thích hợp luyện võ công." Thân thể Lư Dược Phong ngày càng đến gần, cuối cùng vây Thần Nhứ trong không gian nhỏ hẹp giữa hắn và cây đại thụ.
"Hầu gia, ta là thư đồng của Nhu Gia công chúa. Nếu ta xảy ra chuyện gì, Nhu Gia công chúa sẽ không để yên!" Cổ Thần Nhứ bị bóp, mấy câu nói đến cực kỳ khó khăn. Giờ phút này sắc mặt đỏ lên, khiến người nhìn mà đau lòng không thôi.
Lư Dược Phong cũng không nỡ khiến nàng thành dáng vẻ này, buông lỏng tay, cho nàng không gian hô hấp. Thần Nhứ kịch liệt thở hổn hển, cả người đều run rẩy.
Thấy bộ dạng khổ sở của nàng, không biết vì cái gì, Lư Dược Phong vậy mà mềm lòng. Tay hắn nhấc khỏi cổ Thần Nhứ, chuyển thành đỡ vai của nàng, giúp nàng đứng vững.
"Quận chúa, ta không phải cố ý. Người có sao không?"
Thần Nhứ đi về phía bên cạnh một bước, né tránh tay của Lư Dược Phong. "Đa tạ hầu gia quan tâm, Thần Nhứ không sao. Nếu hầu gia rủ lòng, xin thả Thần Nhứ rời đi."
Lư Dược Phong ngượng ngùng rút tay về, "Quận chúa, ta… ta cũng không phải là đăng đồ lãng tử *, người đừng hiểu lầm. Ta đưa người trở về."
* đăng đồ lãng tử: chỉ những kẻ hư hỏng, ăn chơi, thích mạo phạm người khác.
Thái độ của hắn trước sau chuyển biến to lớn, khiến Thần Nhứ có chút không rõ người này rốt cuộc có ý định gì. Thần Nhứ nhịn không được giương mắt nhìn mặt hắn một cái.
Cho tới bây giờ, Lư Dược Phong cũng chưa từng biết đôi mắt của một nữ tử có thể động lòng người đến thế. Nước thu trong veo, trong sự linh động còn mang theo một ít đề phòng và lo lắng, giống một con vật nhỏ bị thương, khiến người ta có một loại ý niệm muốn mang nàng về nhà nuôi nấng thật tốt.
"Đa tạ hầu gia. Ta tự trở về là được rồi ạ." Thần Nhứ cũng không dám để hắn đưa về. Thứ nhất, nếu bị truyền đi thanh danh sẽ không tốt. Thứ hai, nếu hắn đổi ý, mình nhưng là một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Một mạch đi đến cuối con đường nhỏ, phía trước chính là một con đường lớn hơn. Lúc này Tái Phúc đang khóc trên mặt đất.
Thần Nhứ tới hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Trên mặt Tái Phúc có một vết trầy, nhìn như vết thương do ma sát khi đụng phải cây. "Quận chúa, thật tốt quá! Nô tỳ còn tưởng rằng người bị lạc đường. Nô tỳ không chú ý nên đụng vào cây, lúc ấy liền choáng váng. Chờ sau khi tỉnh táo thì không tìm được người, gọi cũng không trả lời, dọa chết nô tỳ rồi! Nếu người xảy ra chuyện gì, nô tỳ cũng không sống nổi."
Thần Nhứ hơi trầm mặc, nàng cũng không biết nói cái gì. Một người sống sờ sờ vậy mà có thể đụng vào cây, ngươi là con thỏ sao?
"Có nặng lắm không? Còn có thể đi về sao?" Nói ra mấy câu đó, Thần Nhứ cảm giác hô hấp có hơi khó khăn. Vừa rồi nàng vẫn cố nhịn, không muốn để lộ sơ hở gì trước mặt Lư Dược Phong. Bây giờ trông thấy người của mình, mới cảm giác được thân thể khó chịu.
Tái Phúc bụm mặt, gật gật đầu. Ngẩng đầu nhìn đến sắc mặt tái nhợt của nàng, bị dọa cho phát sợ. "Quận chúa, người…"
"Đừng nói, chúng ta đi đi." Thần Nhứ miễn cưỡng chống đỡ, kéo Tái Phúc đi về. Trên đường gặp Cảnh Hàm U nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy Thần Nhứ, nàng lập tức ôm vào trong ngực. "Nàng không có việc gì là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết."
Thần Nhứ không ngoài ý muốn nàng sẽ chạy tới. Bên cạnh mình vẫn luôn có người giám sát, tình huống xảy ra trong rừng cây, Cảnh Hàm U nhất định sẽ biết. Chỉ là nàng không tới Cảnh Hàm U sẽ đến nhanh như vậy.
Có lẽ là vì Cảnh Hàm U ở bên cạnh, dây cung luôn kéo căng của Thần Nhứ nới lỏng, cả người lập tức xụi lơ, ngã vào trong ngực Cảnh Hàm U.
Cảm nhận được người trong ngực đột nhiên tăng sức nặng, Cảnh Hàm U liền biết tình cảnh không đúng. Cúi đầu xem xét, Thần Nhứ nắm lấy vạt áo của nàng, năn nỉ nói: "Mang ta trở về."
Thế là cung nữ thái giám trên đường đều thấy Nhu Gia công chúa của bọn họ ôm một người thi triển khinh công về cung Vũ Yên.
"Mau mời thái y!" Tiểu thái giám vừa muốn đi đã bị Thần Nhứ ngăn lại.
"Không cần thái y. Ta không muốn gặp người khác." Nàng nắm y phục Cảnh Hàm U, nắm đến dùng sức, móng tay đều đã đâm vào thịt mình.
Cảnh Hàm U thấy Thần Nhứ như vậy, trái tim cũng bị vò nát. Nàng vẫy lui tất cả mọi người, cẩn thận an ủi người bị kinh sợ trên giường.
"Thần Nhứ, không sao đâu, ta ở bên cạnh nàng mà. Nếu nàng khó chịu thì cứ khóc đi." Nàng gỡ tay Thần Nhứ ra, xem vết máu lấm tấm trong lòng bàn tay, đau lòng đến không thể chịu được.
Thần Nhứ không khóc. Nàng nằm trên giường nhìn nữ nhân bên cạnh này, trong lòng gió dập sóng dồi. Nàng vẫn cho rằng nếu mình muốn giành lại đất nước thì nhất định phải chậm rãi thành lập thế lực của mình, mà việc này cần dựa vào Cảnh Hàm U. Nàng cho rằng nếu không phải Cảnh Hàm U, đổi lại thành người khác, chỉ cần có thể đạt được mục đích của nàng, nàng đều không quan trọng. Nhưng hôm nay nàng mới biết được, mình sai rồi. Người bên cạnh không phải Cảnh Hàm U, nàng hoàn toàn không thể tiếp nhận. Coi như dùng lý do giành lại đất nước để thuyết phục mình cũng vô dụng. Vì khôi phục quốc gia, nàng có thể hy sinh tính mệnh của mình, nhưng nàng không có cách nào giao thân thể cho người khác ngoài Cảnh Hàm U.
Cái gì cũng có thể hy sinh, chỉ có điều này, là tôn nghiêm và tư tâm cuối cùng của mình.
"Hàm U, ta là của nàng, chỉ là của nàng." Khóe mắt Thần Nhứ có nước mắt rơi xuống. Một giọt hai giọt, một hàng hai hàng. Nước mắt óng ánh long lanh từng giọt rơi vào tim Cảnh Hàm U, tay nàng dịu dàng vuốt ve gương mặt dính nước mắt của Thần Nhứ, cảm thụ chất lỏng ấm áp trên tay. Lòng nàng rất đau, đau đến nàng có chút không thể chịu đựng. Nhưng Cảnh Hàm U không định làm hành động gì để giảm bớt loại đau đớn này. Nàng phải khổ sở cùng Thần Nhứ.
Lúc nãy nhận được tin tức Hoàn Phương chạy về báo, nàng cảm thấy tim mình cũng thiếu mất một phần. Nàng không biết chuyện xảy ra thế nào, chỉ là vừa thi triển khinh công đi đến vừa khẩn cầu trời xanh phù hộ, đừng để phát sinh việc gì không thể nào bù đắp.
Cũng may, tình huống xấu nhất không xảy ra. Nhưng, chuyện này sẽ không tính đơn giản như vậy!
Hôm nay Lư Dược Phong tiến cung thăm hoàng thái hậu. Lúc sau liền thuận tiện đi dạo khắp nơi. Bình thường mấy chỗ cảnh trí hắn đều xem chán rồi, nên hắn bỏ thái giám lại, một thân một mình đi dạo, bấy giờ mới lạc đường gặp Thần Nhứ. Hắn thừa nhận mình nhìn trúng nữ nhân này, nhưng còn chưa tới nỗi cưỡng ép vô lễ. Hắn là con trai của trưởng công chúa, cũng được nuông chiều từ bé, coi trọng nữ nhân nào còn cần cưỡng ép? Là nữ nhân kia né tránh chiêu thức của mình nên mới khiến cho hắn càng thêm hứng thú. Một người yếu đuối thế kia lại biết võ công, thực sự thú vị.
Lúc chạng vạng xuất cung, Lư Dược Phong cố ý nghe ngóng chuyện Thần Nhứ từ thái giám quen biết. Thái giám nghe được Thần Nhứ, lập tức nói: "Hầu gia, nô tài khuyên người một câu, người vẫn là không nên để mắt đến Thuận Ân quận chúa. Quận chúa là người của Nhu Gia công chúa."
"Cái này ta biết. Nàng ấy nói nàng ấy là thư đồng của Nhu Gia công chúa." Lư Dược Phong cũng không thấy một thư đồng có gì đặc biệt hơn người.
"Ôi chao, hầu gia của ta, người thật sự là… Nô tài nói thật với người, người cũng đừng nói là nô tài kể. Thuận Ân quận chúa và Nhu Gia công chúa là… là quan hệ đó." Thái giám rốt cuộc không dám nói quá khó nghe. Nếu để Cảnh Hàm U biết việc này, cái mạng nhỏ của hắn liền không còn.
Nhìn vẻ mặt khó xử mập mờ của thái giám, Lư Dược Phong cũng biết là bí mật của người trong cung đình, lập tức nghe rõ. "Thật sao?"
"Hầu gia, loại chuyện này nô tài nào dám nói lung tung?"
Phía trước đã là cửa cung, Lư Dược Phong xuất cung, trong lòng còn đang suy nghĩ lời thái giám vừa nói.
"Nàng ấy thế mà là quan hệ đó với Nhu Gia công chúa." Lư Dược Phong lắc đầu, không cách nào hiểu được.
Trong đêm, Thần Nhứ tỉnh lại. Nàng hơi giật giật, cánh tay bên người liền quấn tới.
"Sao lại tỉnh rồi?"
"Nàng vẫn luôn không ngủ sao?" Nàng quay đầu, thấy được đôi mắt óng ánh của Cảnh Hàm U.
"Có ngủ, chỉ là nàng khẽ động, ta liền tỉnh." Cảnh Hàm U để nàng gối đầu lên cánh tay mình, "Còn đang nghĩ về chuyện ban ngày?"
Thần Nhứ lắc đầu. "Nghĩ những việc kia sẽ chỉ làm ta không vui. Hàm U, mặc dù Vũ Dịch hầu vô lễ, nhưng cuối cùng vẫn thả ta rời đi. Ta không hy vọng vì đó mà nàng đắc tội Ngọc Sơn trưởng công chúa."
"Nàng yên tâm, ta tự có chừng mực." Cảnh Hàm U ôm nàng vào ngực.
Thần Nhứ nghe tiếng tim đập của nàng, an tâm không ít. Nữ nhân này, mình rốt cuộc nên đối đãi thế nào. Nàng đã có chút mê mang.
Phủ trưởng công chúa.
Cảnh Hàm U ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm cùng Ngọc Sơn trưởng công chúa.
Trưởng công chúa cười nói: "Nhu Gia à, con nhưng là rất lâu không đến thăm cô mẫu *."
* cô mẫu: xưng hô cho người cô (chị hoặc em gái của cha), gọi như vậy vì coi cô như mẹ, đồng nghĩa với "cô cô".
"Cô mẫu là đang trách Nhu Gia? Nhu Gia chấp chưởng Phi Vân Kỵ, công vụ bề bộn. Nếu không thế này, cô mẫu đi nói với phụ hoàng, thu hồi chức chỉ huy sứ Phi Vân Kỵ của Nhu Gia thế nào?"
Trường công chúa cười mắng: "Con nha đầu này, mấy tháng không gặp, miệng lưỡi càng thêm bén nhọn. Con chấp chưởng Phi Vân Kỵ là chính sự, làm sao nói thu là thu được? Lại có thể lấy việc này trêu chọc cô mẫu, thật sự là yêu thương con quá rồi."
Cảnh Hàm U đứng dậy đi đến trước mặt trưởng công chúa, làm nũng nói: "Cô mẫu, người thương Nhu Gia nhất. Nhu Gia làm sao dám trêu chọc người đây?"
Trưởng công chúa đưa tay sờ gương mặt nhỏ của nàng một cái, "Con biết là được. Hôm nay tới đây để làm gì? Khẳng định là có chuyện đi."
Cảnh Hàm U nghe lời này, thu lại vẻ mặt nũng nịu, nghiêm chỉnh lại. "Cô mẫu, Dược Phong biểu ca * đâu?"
* biểu ca: anh họ
"Nó ra ngoài rồi. Làm sao vậy? Con đến tìm nó à?" Trưởng công chúa kỳ quái nói. Ngày thường Cảnh Hàm U và Lư Dược Phong cũng không gần gũi, nên dù bà đoán được Cảnh Hàm U có chuyện mới đến đây, lại không nghĩ rằng là tới tìm Lư Dược Phong.
"Nhu Gia có một thư đồng, cô mẫu người biết không?"
Trưởng công chúa đúng thật từng nghe được chuyện này. Nhưng mà đây đối với bà cũng không phải việc lớn gì, nghe qua liền quên. Hiện tại nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ ra. "Là công chúa mất nước kia?"
"Vâng. Nàng ấy tên là Dịch Già Thần Nhứ, là Trấn quốc Di Mẫn công chúa của nước Dịch. Bây giờ được phong làm Thuận Ân quận chúa, làm thư đồng của Nhu Gia, ở tại cung Vũ Yên." Cảnh Hàm U giới thiệu đơn giản.
Trưởng công chúa gật đầu. Bà cũng không phải kẻ ngốc, bà biết hôm qua con trai vào cung. Hôm nay Cảnh Hàm U liền tới nhà tìm Lư Dược Phong, lại giới thiệu Dịch Già Thần Nhừ kia, chuyện gì xảy bà đã đoán được chút ít.
"Nhu Gia, thư đồng của con có liên quan gì đến Dược Phong?"
Ánh mắt Cảnh Hàm U lạnh lẽo, "Hôm qua Dược Phong biểu ca động võ với Thần Nhứ, bắt nàng ấy, ý đồ cưỡng ép vô lễ."
Dù trưởng công chúa đoán được đại khái là như thế, lại không nghĩ rằng con của mình thế mà động võ với một nữ nhân, hơn nữa cưỡng ép vô lễ? Chẳng qua là một nữ nhân, có cần như vậy hay không? Dòng dõi phủ trưởng công chúa, coi trọng tiểu thư nhà nào đối phương không phải vui lên trời? Huống chi là một công chúa mất nước?
"Sau đó thì sao?"
Cảm xúc Cảnh Hàm U ổn định hơn chút, "Lúc sau Dược Phong biểu ca buông tay."
Trưởng công chúa nhẹ nhàng thở ra. Nếu thật sự xuất hiện loại bê bối này, nữ nhân kia cũng không cần nói, chủ yếu là con trai bà gánh thanh danh không tốt. "Nếu không xảy ra chuyện gì, vậy hôm nay Nhu Gia con đến…"
"Cô mẫu, Thần Nhứ là thư đồng của con, vậy chính là người của con. Dược Phong biểu ca có phong lưu, cũng không nên với tay vào cung Vũ Yên của con, nếu truyền ra ngoài, Nhu Gia còn có thể mang binh nữa không? Một thống lĩnh ngay cả người bên cạnh mình cũng không thể bảo vệ, sao có thể dẫn theo Phi Vân Kỵ bảo hộ an nguy cả kinh thành?"
Vừa nói lời này, trưởng công chúa liền hiểu. Lúc đầu Cảnh Hàm U chạy đến hỏi tội bà vì một thư đồng, bà còn có chút không hài lòng. Nhưng nghe được câu nói của Cảnh Hàm U, bà liền hoàn toàn hiểu được.
Xác thực, trọng điểm của chuyện này không phải Lư Dược Phong động vào Thần Nhứ, mà là Lư Dược Phong động vào người bên cạnh Cảnh Hàm U. Tính chất coi như thay đổi. Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, huống chi là người?
"Nhu Gia, việc này là Dược Phong không đúng. Cô mẫu thay nó tạ lỗi cho con. Đã vậy, hôm nay con về trước đi, chờ nó trở về ta răn dạy nó một phen, sau đó hôm nào để hắn tiến cung tự mình tạ lỗi với con." Trưởng công chúa đã nói đến vậy, Cảnh Hàm U cũng chỉ có thể gật đầu.
"Đa tạ cô mẫu."
Hôm nay Lư Dược Phong đi Tần lâu Sở quán * nổi danh nhất kinh thành - lầu Xuân Phong, gọi cô nương son phấn đứng đầu bảng nổi tiếng nhất. Đáng tiếc xong một phen mây mưa, vậy mà cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Nhìn nữ tử bên cạnh, trong đầu sẽ xuất hiện dáng vẻ Thần Nhứ dưới bàn tay. Bộ dáng vô cùng khó chịu lại cố gắng chịu đựng, như là con dấu khắc ở đáy lòng hắn.
* Tần lâu Sở quán: lầu Tần quán Sở, chỉ thanh lâu, kỹ viện.
Chạng vạng tối, hắn trở lại phủ trưởng công chúa, lập tức bị trưởng công chúa kêu đến.
"Hôm qua trong cung con có xảy ra chuyện gì không?" Mặt trưởng công chúa trầm như nước.
Lư Dược Phong đã sớm biết việc hôm nay Cảnh Hàm U tới cửa từ trong miệng thủ hạ, nghĩ thầm hẳn là đến cáo trạng. Chuyện này kỳ thật hắn không để trong lòng, dù gì cũng không xảy ra chuyện gì, chẳng qua là ra mấy chiêu, bóp cái cổ, có thể nghiêm trọng thế nào?
"Mẹ, hôm qua lúc đi dạo trong cung, con gặp được một cô nương. Nàng ấy nói là thư đồng của Nhu Gia biểu muội."
Trưởng công chúa nghe xong lời coi như thừa nhận. "Con làm gì cô nương nhà người ta?"
"Không làm gì cả. Chính là nghĩ thoáng một trò đùa, trêu chọc nàng ấy. Không nghĩ tới nàng thế mà không quay đầu cũng tránh được chiêu thức của con, con cảm thấy hiếu kỳ, nên ra thêm vài chiêu, ai biết nàng là khoa tay múa chân, mấy chiêu đã bị con bắt lấy. Mẹ, con cũng không làm gì nàng ấy, cuối cùng cũng thả nàng ra." Lư Dược Phong nói đến lý lẽ hùng hồn.
"Con oan gia! Còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ! Hôm nay Nhu Gia tới cửa cáo trạng con có biết không? Trên đời này nhiều nữ nhân như vậy, tùy con lựa chọn, con tìm ai không tìm lại đi trêu chọc Dịch Già Thần Nhứ! Con có biết nàng là ai hay không?" Trưởng công chúa vốn không coi nặng. Thế nhưng chờ Cảnh Hàm U đi rồi, bà phái người tìm hiểu một chuyến, lại không cho là như thế nữa.
__________
Editor có lời muốn nói: Chương này gần 7000 từ huhu, gấp ba những chương còn lại. Edit xong muốn vứt tay luônnn.