"Là Nhu Gia công chúa à, mau miễn lễ." Tần tu viện mới ra lãnh cung không lâu nên sức khoẻ chưa hoàn toàn hồi phục, bấy giờ cũng là dùng bữa tối xong đi tản bộ.
"Công chúa đây là… đến quán Lang Hoa?" Tần tu viện trông phương hướng Cảnh Hàm U bước tới, hỏi.
"Vâng, đi thăm nhị tỷ." Cảnh Hàm U nhìn đôi tay mảnh khảnh trắng trẻo của Tần tu viện, đẹp hơn mặt của bà nhiều. Tần tu viện này cũng có chút bản lĩnh, hậu cung không ai bì kịp tay đờn nên mới đặc biệt quý đôi tay này.
"Chuyện của Đoan Thận công chúa… Hai người là tỷ muội, khuyên nhủ cũng tốt, nhưng việc này không dễ xử lý."
"Vâng?" Cảnh Hàm U ý bảo Tần tu viện nói hết.
"Bổn cung là người từng trải, biết lúc một cô gái chân chính có người trong lòng thì sẽ không chứa nổi kẻ khác. Đoan Thận công chúa sắp phải hòa thân, cứ cho là công chúa đồng ý gả đến nước Tiêu, nhưng trong lòng… Ai!" Rất nhiều lời Tần tu viện khó nói trắng ra, đủ hiểu là dừng.
Cảnh Hàm U gật gật đầu. Hai người lại hàn huyên vài câu, sau đó từng người rời khỏi.
"Nương nương, phải trở về rồi." Tần tu viện tản bộ thêm chốc lát, cung nữ thiếp thân của bà - Tuyết Ngọc - nhắc nhở.
"Tuyết Ngọc à, ngươi có cảm giác Phùng quý phi đi, hơi thở trong cung cũng thay đổi không?" Bấy giờ Tần tu viện đã tới gần điện Tiêu Lan, trông cung điện hoa mỹ kia, bà cười lạnh.
Tuyết Ngọc là người đồng cam cộng khổ với Tần tu viện, về tình cảm người khác chẳng thể so, lập tức dìu Tần tu viện xoay người quay về rồi đáp: "Nương nương, phong thuỷ luân chuyển. Ngày lành của người ở phía sau."
Cung Vũ Yên.
Khi về Cảnh Hàm U đi ngang qua sương phòng, nhìn ánh nến bên trong mà giật mình. Kỳ thật nàng rất muốn vào xem, nhưng nàng cũng biết làm vậy là sai. Ngóng coi trong chốc lát, nàng khẽ thở dài, quay về thư phòng.
Thần Nhứ đã bị cấm túc mấy ngày. Nàng rất an tĩnh, một không khóc hai không ồn, mỗi ngày rời giường rửa mặt chải đầu ăn cơm đúng giờ. Hiện tại bên cạnh nàng không có cung nữ hầu hạ, chuyện gì cũng phải tự làm, nhưng điều này chẳng làm khó được nàng, học nghệ tại Phi Diệp Tân nhiều năm, tuy rằng khi đó có cung nữ hầu hạ nhưng vẫn phải tự giải quyết đa số chuyện.
Cứ thế hơn mười ngày, Cảnh Hàm U đột ngột nhận được tin tức hoàng thượng bắt Dịch Già Dụ, lý do là kích động bá tánh nước Dịch gây rối. Cảnh Hàm U suy tư mãi, vẫn quyết định đi gặp Thần Nhứ, báo cho nàng tin này.
Thần Nhứ nghe xong, thở dài. "Nếu hoàng thượng muốn tới bắt ta, nàng sẽ làm gì?"
"Nàng đã nói chúng ta không là gì so với quốc gia." Đây là đáp án của Cảnh Hàm U. Nàng không thể vì một Thần Nhứ muốn phục quốc mà chống lại lệnh vua.
Thần Nhứ gật đầu, vẻ mặt thoải mái. "Hàm U, từ khi sinh ra ta đã mang mệnh Chân Long, có kẻ nói ta nữ sinh mệnh nam là điềm xấu. Cũng có kẻ nói cả đời này ta phải lìa xa người thân. Cho nên, thân quyến đi theo ta đều sẽ không có kết quả tốt." Nàng ngẩng đầu nhìn Cảnh Hàm U, "Nhị ca bị bỏ tù, ta cũng không bất ngờ. Nàng không cần thử phản ứng của ta. Ta đã ra hết chiêu, bây giờ chỉ xem các người phá trận thế nào."
"Nàng chắc chắn nàng sẽ thành công?" Cảnh Hàm U đúng là tới thử.
"Không. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Ta chỉ cố gắng hết sức mình, thành hay không là chuyện của ông trời."
Dịch Già Dụ cảm thấy mình rất oan uổng. Từ lúc biết bách tính nước Dịch rối loạn hắn đã rõ sớm muộn gì hoàng thượng cũng sẽ tìm mình. Hiện tại hắn là người có tước vị cao nhất tộc Dịch Già, có việc thì đương nhiên mình là kẻ đi đầu; nhưng hắn thật sự không làm chủ chuyện này, có giết cũng vô dụng.
Dịch Già Dụ luôn sống trong nhung lụa, giờ đây phải chịu cảnh ngục tù trong Hình Bộ đương nhiên khổ sở, may mà người tộc Dịch Già cũng biết trụ cột như hắn không thể ngã, thế nên cầm ngân lượng tới chuẩn bị. Hoàng thượng hạ án tử, không ai dám tự mình thả người, nhưng ở trong tù chiếu cố một chút vẫn được.
Cung Đức Xương, dạo đây Dịch Già Mạc Ly cũng chả tốt lành gì. Vì chuyện dân nước Dịch gây rối, Dịch Già Dụ bị bắt, mắt thấy tộc Dịch Già chẳng biết có còn giữ mạng được không, Lục Lăng Hàn vốn còn khách khí đôi chút với nàng ta bây giờ cũng trở nên khắc nghiệt, thường thường soi mói răn dạy một trận. Giờ thái tử cũng không dám ra mặt cho nàng ta, nước hàng nổi dậy, xưa nay ai dính vào đều phiền toái.
Dịch Già Mạc Ly nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải hỏi kế Thần Nhứ, cho nên nàng ta dẫn cung nữ đến cung Vũ Yên, nhưng lần này chưa vào cửa đã có thủ vệ thái giám nói Thần Nhứ đã ra cung với Cảnh Hàm U, còn cái khác thì hỏi một hết ba tên không biết.
Dịch Già Mạc Ly không còn cách nào khác, đành phải về cung trước, ngày thứ hai lại đi, nhưng cứ như đưa ra một lý do thoái thác, nàng ta lại bị chặn ngoài cửa. Liên tiếp ba ngày, nàng ta không chỉ không vào được cung Vũ Yên mà còn bị Lục Lăng Hàn thừa cơ răn dạy một trận, nàng ta tức đến mức về phòng mình khóc cả buổi tối.
Thần Nhứ đương nhiên không ra khỏi cung với Cảnh Hàm U, nàng luôn ở trong sương phòng. Bây giờ phát giác Cảnh Hàm U không tới thăm nàng nhưng thật ra khiến nàng nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất nàng không cần chém mình thành hai nửa. Nàng cũng không cảm kích Dịch Già Mạc Ly vì đã đến, nhưng nàng đoán Mạc Ly chắc sẽ đến. Dịch Già Dụ bị giam, cuộc sống của Mạc Ly nhất định không quá tốt.
"Cũng tới lúc muội phải trưởng thành rồi." Đùa nghịch một bàn cờ, Thần Nhứ lẩm bẩm.
Trên bàn, quân đen đã vây quanh quân trắng, một mảng lớn quân trắng bị ăn. "Tuy rằng đi sớm một bước ưu thế mỏng manh, nhưng tích lũy dần cũng đủ thắng." Nàng hạ một viên cờ đen nữa, nhưng lại cho quân trắng một đường sống. "Sư phụ dạy, mở một đường, không cầu thắng tất mới là đạo thành công."
Hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng cũng chẳng phải một kẻ hạng xoàng, sau khi nghĩ ngẫm hắn cảm thấy chuyện nước Dịch loạn lạc vấn đề vẫn ở người tộc Dịch Già. Bắt Dịch Già Dụ rồi mà vẫn không thấy rối loạn nước Dịch lắng xuống, hoàng thượng hạ chỉ nhốt tất cả đàn ông bất kể lớn bé của tộc Dịch Già. Phen này Dịch Già Dụ không cô đơn nữa, lập tức có hơn một trăm thân thích vào nhà ngục Hình Bộ.
Sở dĩ hoàng thượng không nghĩ tới Thần Nhứ vì nàng là con gái, nước Dịch thì không có truyền thống phụ nữ xưng đế. Thứ hai Thần Nhứ đã bị phế võ, lại ở trong cung Cảnh Hàm U, dựa vào sự tín nhiệm dành cho Cảnh Hàm U, hoàng thượng tin tưởng Thần Nhứ không lật bàn được.
Đương nhiên phải báo cho Thần Nhứ biết tin hơn một trăm người bị bắt, Thần Nhứ cũng chẳng làm được gì ngoài thở dài. Không phải nàng không đau lòng, nhưng người là dao thớt ta là thịt cá, hiện tại nàng đã bất lực.
Tin toàn bộ đàn ông tộc Dịch Già bị nhốt tất nhiên cũng truyền tới nước Dịch. Nội loạn luôn nghiêm trọng rốt cuộc giảm bớt một chút, nhưng hoàng đế và các đại thần nước Lịch chưa kịp thở phào một hơi, khởi nghĩa quy mô lớn hơn đã diễn ra. Lần này không phải bá tánh tự loạn mà là khởi nghĩa có quy mô có tổ chức. Những người này hô hào khẩu hiệu báo thù cho Dịch Già hoàng tộc, tuyên bố chỉ cần nước Lịch dám giết người của Dịch Già hoàng tộc, bọn họ sẽ giết chết đại thần nước Lịch phái đến nước Dịch.
Tin tức truyền vào nước Lịch, hoàng thượng phẫn nộ, suýt chút hạ chỉ chém Dịch Già Dụ, may mà có đại thần đầu óc tỉnh táo, dâng thư bẩm nếu giết tộc Dịch Già thì chuyện thật sự sẽ không có đường cứu vãn.
Cảnh Hàm U bận bịu hơn nửa tháng, thế cục đế đô rốt cuộc ổn định. Nàng nghe tin này, loáng thoáng cảm thấy cục diện hỗn loạn này chỉ vừa bắt đầu, xử lý không tốt thì hai nước sẽ lại giao tranh. Tuy nước Lịch đã tiêu diệt nước Dịch nhưng trận chiến đó đã tiêu hao rất nhiều quốc lực của nước Lịch, đánh tiếp thì chả ai có kết quả tốt cả. Phải biết rằng thiên hạ hiện nay không chỉ có nước Lịch và nước Dịch.
Cảnh Hàm U vừa trở lại cung Vũ Yên, cung nữ liền tới bẩm báo Thần Nhứ muốn gặp nàng. Cảnh Hàm U ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Thần Nhứ muốn thấy nàng sau hơn một tháng bị cấm túc.
Trong sương phòng, Thần Nhứ rõ ràng gầy rất nhiều. "Hoàng thượng muốn giết tộc nhân của ta ư?"
Cảnh Hàm U lắc đầu. "Không có, nhưng nếu nước Dịch vẫn cứ loạn như thế thì phụ hoàng có thể sẽ hạ chỉ bất cứ lúc nào."
Thần Nhứ nghe xong lại không đáp. Cảnh Hàm U nghi hoặc nhìn nàng, rõ ràng là nàng ấy gọi mình tới, sao bây giờ lại chẳng nói lời nào?
"Sao lại im lặng?"
Thần Nhứ cắn môi, hồi lâu mới nói: "Ta có cách bình định nội loạn, nhưng nàng sẽ không đồng ý."
Cảnh Hàm U hứng thú. "Cách gì?"
"Để ta về nước."
"Không thể nào!" Cảnh Hàm U điên mới thả nàng về nước.
Ánh mắt Thần Nhứ ảm đạm. "Hàm U, tuy mối hận giữa nước Lịch và nước Dịch sâu đậm nhưng nửa năm nay tộc ta ở nước Lịch cũng tính là được đối đãi tốt, cho nên chuyện trước mắt còn có đường cứu. Một khi các người giết hết tộc nhân của ta thì bá tánh nước Dịch sẽ nhớ mong chủ cũ, đến lúc đó khói lửa nhất định bốc lên bốn phương, không thể do dự gì nữa, cho nên…"
"Cho nên không thể giết tộc nhân của nàng, đúng chứ?" Cảnh Hàm U biết hôm nay nàng gọi mình lại là muốn giữ mệnh cho người nhà của mình. "Thần Nhứ, nàng bày cục, nàng đã sẵn sàng hy sinh, chẳng lẽ bây giờ lại không nỡ?"
Gương mặt Thần Nhứ cứng lại. Nàng xoay người, "Ta không nỡ. Một khi làm ra bước này, chúng ta sẽ không thể gặp lại nữa."
Tay Cảnh Hàm U hơi run, nhưng sau đó lại cười lạnh: "Nàng lại lợi dụng ta. Mỗi lần nàng và tộc nhân của nàng gặp nạn, nàng đều lợi dụng tình cảm của chúng ta để bàn chuyện. Nhưng khi nàng một lòng một dạ muốn phục quốc có bao giờ nghĩ tới cảm tình của đôi ta không? Thôi thì chỉ cần nàng từ bỏ ý định giành lại đất nước, ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, thế nào?"
Thần Nhứ quay đầu lại, cười đến chua xót. "Ta nói buông bỏ, nàng dám thả ta ra ngoài không?"
Câu này thật sự hỏi khó Cảnh Hàm U, nàng không dám. Hiện tại nàng đã không tin Thần Nhứ hứa hẹn được nữa. Cảnh Hàm U tưởng rằng mấy ngày này không gặp, lăn lộn nhiều việc như vậy, mình có lẽ sẽ dần dần quên nàng ấy, dù hiện giờ chưa quên được nhưng ít nhất sẽ không yêu sâu đậm như trước; nhưng vừa thấy người sư tỷ giảo hoạt như hồ ly, xinh đẹp như yêu tinh này, nàng phải khắc chế mới không ôm vào lòng.
Đương lúc miên man suy nghĩ, một vệt sáng đột nhiên xẹt qua khóe mắt nàng, nàng theo bản năng duỗi tay đoạt lấy nhưng đã muộn một bước. Không thể không nói, dẫu Thần Nhứ không còn nội lực nhưng rốt cuộc đã từng là một cao thủ, tốc độ xuống tay vẫn nhanh hơn nữ tử khác rất nhiều, hơn nữa khi động thủ sẽ không hề nương tay.