Lưu Quang Nhập Họa

Chương 78: Nhà ngục




Nhà ngục Hình Bộ. 
Hiện giờ ngục giam đã kín người hết chỗ, chỉ riêng họ Dịch Già đã tới hơn một trăm người, già trẻ đủ cả, thậm chí có trẻ con còn trong tã lót, ở trong lao cả ngày không được an ổn, hoàng tộc tông thất một thời nay phải ăn hết khổ đau. 
Trong ngục, Dịch Già Sơ dựa vào một phòng giam, ngồi trên đống rơm rạ, bất mãn nói: "Nhị ca, huynh nói xem bá tánh khởi nghĩa trong nước có liên quan gì tới chúng ta đâu? Tại sao hoàng thượng lại chẳng phân trắng đen bắt hết tất cả?"
Dịch Già Dụ tựa lưng vào tường nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mở mắt ra đáp: "Tam đệ, chuyện tới giờ đệ còn chưa rõ ư? Thần Nhứ nói nó muốn phục quốc, bảo chúng ta giúp nó. Ta giúp nó dâng thư biểu dương mấy tên đại thần kia, bọn họ liền gặp chuyện không may, trong nước cũng gió lửa khắp nơi, nếu đệ là hoàng thượng, đệ có hoài nghi chúng ta không?"
Sắc mặt Dịch Già Sơ đột biến. "Nhị ca, ý huynh là… chúng ta bị nha đầu Thần Nhứ lợi dụng?"
"Đệ nói nhỏ chút! Muốn kêu quản ngục tới à?" Dịch Già Dụ trông ngoài nhà giam, xác định không gây chú ý mới hạ giọng: "Đệ còn chưa biết tài năng của nha đầu Thần Nhứ? Đệ quên lúc trước nó từng cầm kiếm chỉ vào đệ rồi hả?"
Sao Dịch Già Sơ dám quên? Nếu không có di mệnh của phụ hoàng, bây giờ hắn đã sớm chết dưới kiếm Thần Nhứ. "Không lẽ chúng ta cứ để nó tính kế mình thế sao? Chúng ta ngồi tù ở đây còn nó trong cung tự tại, trần đời nào có việc tốt như vầy?" Dịch Già Sơ trời sinh lỗ mãng, nghe xong hận không thể bắt Thần Nhứ lại đánh một trận.
Dịch Già Dụ cười khổ, "Ta còn làm được gì nữa đây? Hay đệ muốn đi bảo với người của Hình Bộ đây là kế hoạch của Thần Nhứ? Thứ nhất, đệ biết kế hoạch của Thần Nhứ là gì không? Thứ hai, người Hình Bộ có tin đệ không? Thứ ba, làm vậy hậu quả là Thần Nhứ cũng sẽ bị giam, thế thì có lợi gì với chúng ta không?"
Ba câu hỏi liên tục rốt cuộc làm Dịch Già Sơ tỉnh táo hơn. Đúng là có bán đứng Thần Nhứ cũng chẳng có chỗ tốt gì với tình huống hiện tại của bọn hắn. Cứ cho là Thần Nhứ gặp chuyện, bọn hắn và tộc nhân cũng chả được lợi lộc gì.
"Nhị ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Dịch Già Sơ nuốt không trôi cơn giận này.
Dịch Già Dụ nghe vậy, lại nhắm mắt, "Một chữ, chờ."
"Chờ cái gì chứ? Nước Dịch còn rối loạn nữa thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết." Dịch Già Sơ thật ra nhìn rõ điều này.
"Nha đầu Thần Nhứ có thể tính kế chúng ta thì chưa chắc không tính kế được người nước Lịch. Nó muốn phục quốc, hiện giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng nó. Một khi thành công, nước Dịch sẽ là của anh em ta. Nếu thất bại, ta và đệ đều chỉ có chỗ chết. Đệ hiểu không?"
Cảm giác sống chết không nằm trong tay mình rất bức bối, nhưng Dịch Già Dụ đã học được cách thích ứng. Nửa năm đến nước Lịch, hắn đã kinh qua quá nhiều sự suy sụp. Hắn cũng từng nghĩ tới chuyện phục quốc, nhưng hắn đủ bình tĩnh, biết rõ năng lực hữu hạn, căn bản không thể thành công. Cho nên hắn đồng ý trợ giúp Thần Nhứ phục quốc, bởi vì sau khi giành được độc lập, người tộc Dịch Già có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất chính là hắn.
Thần Nhứ tiến vào nhà ngục Hình Bộ, trông thấy rất nhiều tộc nhân của mình. Nhưng ánh mắt những tộc nhân đó còn bất thiện hơn người xa lạ. Thần Nhứ đảo mắt qua, mọi người đều dời mắt, không muốn nhìn nàng. Hiển nhiên, từ khoảnh khắc nước Dịch mất, các tộc nhân đã đẩy trách nhiệm của mọi người lên một mình nàng.
Con người là một sinh vật phức tạp. Phức tạp đến mức không chỉ ăn, mặc, ở, đi lại để thỏa mãn nhu cầu bên ngoài mà còn phải đạt được sự bình tĩnh và an yên trong tâm. Ở nước Dịch, rất nhiều người trong hoàng tộc nắm giữ chức vị quan trọng. Nước mất, bọn họ phải phụ trách, nhưng không ai muốn gánh vác trách nhiệm mất nước, cho nên trốn tránh trách nhiệm trở thành chuyện bọn họ phải làm để được bình yên trong lòng.
Thần Nhứ ra mặt, nàng mở cửa đế đô, nàng tự tay dâng thư hàng, nàng gánh vác tất cả trách nhiệm sau khi nước mất. Vì thế các tộc nhân hồ hởi phát hiện chỉ cần thù hận Thần Nhứ thì có thể yên tâm thoải mái sống tiếp. Việc mất nước như cách một thế hệ, mỗi khi có người nhắc tới, mọi người chỉ cần mắng Trấn quốc Di Mẫn công chúa bán nước cầu vinh kia thôi.
Đối mặt với thái độ của tộc nhân, Thần Nhứ chỉ cười cười. Nàng thật sự không để ý sự oán hận của các tộc nhân chút nào. Kẻ yếu luôn muốn tìm lý do để yên tâm thoải mái sinh hoạt, điều này không có gì đáng trách. Mà nàng thì chưa bao giờ là một kẻ yếu.
"Nhị ca." Đến cạnh nhà tù của Dịch Già Dụ, Thần Nhứ khẽ kêu.
Dịch Già Dụ mở mắt ra, sững sờ nhìn Thần Nhứ. Hiện tại bên ngoài đã thần hồn nát thần tính, sao Thần Nhứ có thể công khai xuất hiện ở đây?
"Sao muội lại tới đây?" Dịch Già Dụ đứng dậy đi đến bên song sắt, nhờ ánh đèn yếu ớt trong phòng giam mới phát hiện sắc mặt Thần Nhứ tái nhợt khác thường. "Thần Nhứ, sao khí sắc của muội kém quá vậy?"
Thần Nhứ cười nói: "Ta không sao. Muốn giữ mạng cho mọi người thì phải dùng chút thủ đoạn. Nhị ca, hôm nay tới gặp huynh là vì ta phải đi."
"Đi? Đi đâu?" Người hỏi là Dịch Già Sơ.
Thần Nhứ nhìn hắn một cái, vẫn đáp: "Về nước Dịch, trấn áp khởi nghĩa."
"Sao lại là cô?" Dịch Già Sơ không phục, rất mực không phục. Hắn cảm thấy hoàng đế nước Lịch đúng là váng đầu, sao lại phái một nữ tử đi trấn áp khởi nghĩa? Nếu cần họ Dịch Già, ở đây ai cũng có tư cách hơn Thần Nhứ! 
Ánh mắt Thần Nhứ đảo qua, lạnh lẽo như đao. "Tam ca, huynh có điều gì không phục ư? Chẳng lẽ phái huynh đi?"
"Tại sao không thể phái ta?" Dịch Già Dụ bật thốt.
"Tam đệ! Đệ đừng nói bậy." Dịch Già Dụ cũng hiểu ý hoàng đế. Hiện giờ quân khởi nghĩa trong nước Dịch phất cả cờ hiệu phục hưng nước Dịch, giải cứu Dịch Già hoàng tộc, lúc này tuyệt đối không thể thả đàn ông tộc Dịch Già về nước. Nhưng phải cần một người có uy vọng để trấn áp khởi nghĩa, hiển nhiên không ai thích hợp hơn Thần Nhứ. Hơn nữa hoàng thượng nắm toàn bộ Dịch Già hoàng tộc trong tay, không sợ Thần Nhứ ra chiêu.
"Thần Nhứ, muội có tính toán gì không?" Dịch Già Dụ hỏi.
"Phen này ta về nước, chắc chắn dốc sức làm lại, thu thập non sông. Nhị ca, bây giờ từ biệt, lần sau nếu có thể gặp lại, chắc chắn là ở thành Thiên Dĩnh." Ánh mắt Thần Nhứ sáng rỡ, thốt ra những lời khí phách.
Tâm trạng Dịch Già Dụ lại không quá tốt. Hắn hiểu những gì Thần Nhứ nói. Nếu có thể gặp lại thì chính là ngày phục quốc thành công. Bằng không, chắc hắn sẽ là người Dịch Già hoàng tộc bị giết đầu tiên. Nhưng chuyện tới nước này còn nói gì được đây?
"Thần Nhứ, ta và tộc nhân sẽ chờ tin tốt của muội." Ngoài gắng gượng tiếp, Dịch Già Dụ cũng chẳng biết làm gì hơn. 
Năm ngày trước, tình thế nước Dịch càng lúc càng loạn, mấy đại thần nước Lịch được phái đến liên tiếp bị ám sát, điều này làm cho hoàng đế nước Lịch hoàn toàn ngồi không yên. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn rốt cuộc đồng ý kiến nghị của Cảnh Hàm U, quyết định thả Thần Nhứ về nước. Có điều vết thương của Thần Nhứ chưa lành, dù nàng muốn lập tức khởi hành cũng lực bất tòng tâm. Lại qua năm ngày, Thần Nhứ vừa sai Linh Âm và Lâm Lang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nước, vừa viết một lá thư cho Tuệ tiệp dư dặn dò chút việc. Dù sao nàng mưu tính trong hậu cung cả nửa năm, không muốn vừa đi đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hôm nay cuối cùng có thể tự đi mà không rách miệng vết thương, nàng lập tức tới nhà ngục Hình Bộ. Bọn họ đều là tộc nhân của nàng, trước khi đi dù gì cũng phải gặp một lần. 
Ra khỏi nhà giam, Thần Nhứ hít sâu một hơi. Ngẩng đầu ngắm mây trắng trên bầu trời, rốt cuộc không phải nhìn khung thương nước Lịch nữa.
"Quận chúa, chúng ta về cung ạ?" Linh Âm hỏi.
Thần Nhứ đáp: "Đến đại doanh Phi Vân Kỵ ngoài thành."
Đại doanh Phi Vân Kỵ.
Cảnh Hàm U đã buồn bực nhiều ngày cho nên các tướng sĩ đều cách nàng xa xa.
"Công chúa, là người tự mình đi kiến nghị hoàng thượng, bây giờ quận chúa phải đi, người lại giận dỗi một mình ở đây, người… rốt cuộc muốn gì?" Giờ chỉ có Trần Tâm dám nói mấy câu trước mặt nàng.
"Thần Nhứ là rồng mà. Ta vất vả bắt nàng ấy lại, giờ lại phải thả nàng ấy ra. Trần Tâm, ngươi nói xem tâm tình của ta tốt kiểu gì?" Cảnh Hàm U thiệt tình quyến luyến. Nhưng nếu đã đồng ý cược ván này thì không thể đổi ý. 
"Là người tự quyết định, về sau đừng hối hận đấy." Trần Tâm không để ý tới người chủ tử tự tìm u sầu này nữa, xốc mành ra ngoài.
"Ta cũng mong mình không phải hối hận." Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc.
Một lát sau, rèm cửa lại bị xốc lên, có người đi đến. Cảnh Hàm U tưởng là Trần Tâm nên không ngẩng đầu, cho đến khi nàng ngửi được sợi hương cỏ Uẩn Kết như có như không kia. 
"Sao nàng lại tới đây?" Cảnh Hàm U kéo Thần Nhứ vào lòng.
"Ai! Đau!" Thần Nhứ nhíu mi. Miệng vết thương của nàng vừa mới kết vảy không chảy máu nữa, nhưng động tác mạnh như vầy vẫn sẽ làm rách miệng vết thương.
"Để ta xem vết thương của nàng." Cảnh Hàm U hoảng sợ, không nói lời nào bắt đầu cởi xiêm y Thần Nhứ.
"Nàng cố ý à?" Thần Nhứ vẫn cau mày, duỗi tay ngăn cái tay mò tới của Cảnh Hàm U.
Rất nhanh Cảnh Hàm U đã cởi y phục của Thần Nhứ ra, nhìn thấy tầng tầng băng vải trên làn da trắng nõn kia. May mà băng vẫn trắng, không có máu chảy ra. "Miệng vết thương có vỡ ra không?"
Lúc này, tay Thần Nhứ xoa xoa gương mặt Cảnh Hàm U, thành công khiến Cảnh Hàm U dừng lại, lẳng lặng nhìn nàng.
"Ta phải đi." Thần Nhứ nói lời này, cảm giác tay Cảnh Hàm U ôm mình chặt hơn. Nàng cười cười, "Nàng biết ta về nước để làm gì mà. Nếu tư tâm của nàng bị hoàng thượng phát hiện thì dẫu nàng là đích công chúa cao quý cũng khó thoát tội bán nước."
"Đây là chuyện của ta, ta sẽ xử lý. Đã đồng ý đánh một ván với nàng thì dẫu thắng thua thành bại, ta đều sẽ chịu." Bây giờ kỳ thật Cảnh Hàm U rất bình tĩnh. Chút bản lĩnh này nàng vẫn phải có.
Thần Nhứ không nói nữa. Ván cược này đã bắt đầu, hai người đều phải đặt ra tất cả.
Bàn tay run run vuốt ve gương mặt Cảnh Hàm U, Thần Nhứ dán môi mình lên. Nụ hôn triền miên tựa tơ tình siết chặt trái tim Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U cũng cảm nhận được sự quyến luyến trong hành động của Thần Nhứ. Thế đã đủ khiến nàng cảm động. Vì đó, dù phải thả con rồng như Thần Nhứ về biển rộng, nàng cũng tình nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.