Lưu Quang Nhập Họa

Chương 83: Thiếu hiệp




Thần Nhứ ở phủ thứ sử Hồng châu tĩnh dưỡng mấy ngày. Thứ nhất cơ thể của nàng đúng là không bằng người thường, mưu tính liên tục cực kỳ hao tổn tinh thần. Thứ hai nàng cũng đang quan sát hành động của những kẻ tác quái ở phủ Hồng châu. Đám gây rối ở phủ Hồng châu đều nghe lời Ngô Xuyên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó sau khi gã hành thích Trương Càn Sinh. Muốn bắt giặc phải bắt vua trước, nàng bắt được Ngô Xuyên chính là áp xuống toàn bộ loạn dân ở phủ Hồng châu. Trương Càn Sinh cũng hiểu đạo lý đó, ngặt nỗi ông ta là quan nước Lịch, muốn động tay ở nước Dịch thật sự quá khó. Dẫu Thần Nhứ không được ưa thích nhưng bá tánh nước Dịch sẽ không muốn giết nàng, nhưng nếu là Trương Càn Sinh thì khó nói.
Sảnh khách phủ thứ sử.
Thần Nhứ tự tay pha trà khiến Trương Càn Sinh được ưu ái mà kinh sợ.
"Hạ quan đã sớm nghe nói quận chúa pha trà rất ngon, hôm nay may mắn được nếm thật sự là phúc ba đời."
"Trương đại nhân quá khen. Ít ngày nữa Thần Nhứ sẽ rời khỏi Hồng châu, ly trà này là cảm tạ sự chiếu cố của Trương đại nhân trong khoảng thời gian này. Mong Trương đại nhân không chối từ." Thần Nhứ cười cười, tay ngọc thon dài cầm ấm trà, rót đầy chén trà Quan Diêu * trước mặt.
* Quan Diêu: chỉ sứ ở Biện Kinh (Khai Phong) thời Bắc Tống và các trấn ở Hàng Châu cùng khu ngoại thành thời Nam Tống, do chủ yếu để nung các đồ sứ trong cung đình nên số lượng rất ít, truyền thế cũng hiếm.
"Vâng vâng. Quận chúa nói vậy khiến hạ quan thật sự hổ thẹn. Quận chúa đến đây vài ngày ngắn ngủi, loạn dân phủ Hồng châu đã yên ắng, hạ quan bội phục thủ đoạn của quận chúa." Trương Càn Sinh nhận chén trà uống một ngụm, chợt thấy răng má sinh hương. Trà ông ta cung cấp tất nhiên không phải trà tốt nhất, nhưng đây tuyệt đối là hương vị tốt nhất có thể pha ra từ lá trà này.
"Trương đại nhân, Thần Nhứ còn có yêu cầu quá đáng, mong đại nhân thành toàn." Đôi mắt ngập nước của Thần Nhứ khiến người ta nhìn mà bất giác mềm lòng.
"Quận chúa cứ nói." Trương Càn Sinh lập tức buông chén trà, không dám thất lễ.
"Sáu mươi binh lính lúc trước đại nhân phát cho ta lập công lớn, theo lý ta phải dâng tấu cho triều đình xin công cho họ. Nhưng thứ nhất ta là nữ, dâng thư xin công không hợp lễ nghi. Thứ hai suy cho cùng những người này là thuộc hạ của đại nhân, Thần Nhứ quá phận, chẳng phải rối loạn quy củ sao."
Trương Càn Sinh lập tức rõ. "Quận chúa nói đúng. Chốc nữa hạ quan sẽ dâng thư lên triều đình xin công cho họ."
Thần Nhứ gật đầu cười nói: "Đại nhân phải có cách trị bề dưới mới có những binh giỏi tướng hiền đó. Thần Nhứ sẽ nhớ rõ điều này." Ngụ ý khi về nàng sẽ báo cáo về biểu hiện của Trương Càn Sinh.
Trương Càn Sinh được khen nên vui vẻ, càng thêm cung kính Thần Nhứ. Hai ngày sau Thần Nhứ khởi hành, ông ta sợ cấp thiếu đồ vật, trễ nải việc làm của Thuận Ân quận chúa này, chi phí ăn mặc các thứ thôi cũng đã tốn hai chiếc xe ngựa.
Linh Âm thấy hạ nhân trong viện vội vàng đặt đồ lên xe, quay đầu nói với Thần Nhứ trong phòng: "Quận chúa, Trương đại nhân đúng là hào phóng!"
"Ông ta đang chờ ta nói ngọt vài câu cho ông ta trước mặt hoàng đế đấy." Thần Nhứ vừa mới thay quần áo, là một bộ y phục màu xanh da trời. Nàng để Lâm Lang tuỳ ý búi Linh Xà kế, cài một cây trâm ngọc bích, thanh nhã như đoá sen mới nở.
Linh Âm cũng lại giúp Lâm Lang thu dọn đồ vật. "Quận chúa, Thải Y cô nương nói đã dàn xếp nhân thủ ven đường bảo hộ chúng ta tới Bồng châu. Nhưng có binh lính nước Lịch bảo vệ người, dọc đường chắc sẽ không có vấn đề gì."
Thần Nhứ vỗ vỗ đầu. "Tất nhiên sẽ có vấn đề. Quan trọng là vấn đề của ai thôi. Hiện tại cả thủ đô nước Dịch đã biết ta trở về. Hành tung của ta cũng không phải chuyện bí mật. Kẻ muốn giết, người muốn cứu, rất mau sẽ ra hết."
Sửa sang hết thảy, Thần Nhứ dẫn Linh Âm, Lâm Lang và quân đội nghi thức của quận chúa rời khỏi Hồng châu, đi đến châu tiếp theo - Bồng châu.
Bồng châu có địa thế hiểm yếu, là khu vực quan trọng nhất ở biên quan nước Dịch. Lúc trước nước Lịch tiến công nước Dịch đánh Bồng châu hai mươi ngày nhưng không thành, cuối cùng là Cảnh Hàm U bí mật lẻn vào Bồng châu ám sát nguyên soái thủ thành, quân đội nước Lịch mới có thể thuận lợi vào thành. Trên đường về nước Cảnh Hàm U gặp mai phục sắp bỏ mạng. Thời khắc quan trọng, một lỗ hổng đột nhiên xuất hiện trong những kẻ vây quanh, nàng mới ôm thương tích lảo đảo đào tẩu. Khi đó nàng bị trọng thương, lúc trốn loáng thoáng nghe được một tiếng thở dài, đến nay vẫn không dám xác định tiếng thở dài kia là thật hay chỉ là ảo giác sau khi thương nặng.
Nếu lúc trước không chừa một đường, giết quách Cảnh Hàm U, nước Dịch có mất không? Ngồi trên xe ngựa, nhìn núi non trùng điệp đằng xa, Thần Nhứ không khỏi nhớ tới vấn đề này.
Đáp án đương nhiên là không. Nếu thật sự thế, khi ấy nàng sẽ không để Cảnh Hàm U rời đi. Muốn tiêu diệt một quốc gia có lẽ chỉ cần một người, nhưng muốn giữ một quốc gia thì nỗ lực của một người là không đủ.
Trời đã dần dần tối. Thủ lĩnh đội bảo vệ nàng tên là Tiết Đích, bây giờ hắn đang ở ngoài xe ngựa xin chỉ thị có tìm quán trọ không. Bởi vì qua thôn này, ba mươi dặm phía trước sẽ không có dân cư.
Thần Nhứ đồng ý, Tiết Đích bèn thu xếp hạ nhân đi tìm quán trọ. Rất mau đã có quán, phòng của Thần Nhứ là phòng chữ Thiên * ở lầu hai.
* phòng chữ Thiên: "Thiên tự văn" là một bài thơ dài của Chu Hưng Tự được tạo thành từ chính xác 1000 chữ Hán không lặp lại. Thời cổ đại, người ta thường dùng những chữ trong "Thiên tự văn" để đánh số, chữ "thiên" (天) là chữ đứng đầu trong "Thiên tự văn", chỉ những thứ đứng nhất, tốt nhất. Phòng chữ Thiên nghĩa là phòng thượng hạng.
Linh Âm và Lâm Lang gọi tiểu nhị chuẩn bị nước ấm, hầu hạ Thần Nhứ tắm gội. Mới tắm được một nửa dưới lầu đã lao nhao. Ngay sau đó, giọng của Tiết Đích đã vang ngoài cửa.
"Quận chúa, trong quán trọ có kẻ gây rối, xin người ở trong phòng tuyệt đối đừng đi ra."
"Ta biết rồi." Thần Nhứ không nhanh không chậm đáp một câu, bảo Linh Âm Lâm Lang giúp nàng mặc quần áo.
Nàng vừa mặc xiêm y, tóc dài đẫm nước còn chưa lau, một tên áo đen che mặt đã nhảy vào cửa sổ. Kiếm trong tay lóe sáng, y tóm lấy Lâm Lang đứng bên cửa sổ, đặt kiếm lên cổ cô ấy.
Lâm Lang chưa kịp kêu ra tiếng đã bị tên áo đen bịt kín miệng. Linh Âm thấy thế vội vàng chắn trước người Thần Nhứ. "Ngươi là ai?"
"Câm miệng! Nói nữa ta sẽ giết cô ta!" Thân mình tên áo đen tựa sát cửa sổ, tuồng như sẽ phá cửa bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Thần Nhứ bảo Linh Âm che trước người mình tránh ra, nhìn thẳng vào tên áo đen. "Thì ra dưới lầu loạn như vậy là vì anh."
"Cô câm miệng!" Tên áo đen gầm lên.
"Thả nha hoàn của ta ra, ta lập tức im."
Tên áo đen nào chịu nghe nàng? Y vừa muốn nói đã nghe tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, giọng Tiết Đích vang lên: "Quận chúa, mạt tướng đã điều tra rõ nguyên nhân, có một nghi phạm giết người bị truy nã trốn vào quán trọ."
"Biết rồi. Các ngươi tự vệ cho tốt, đừng để nghi phạm chạy." Tiếng nói Thần Nhứ vững vàng. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm kiếm trong tay tên áo đen.
Tiết Đích đương nhiên sẽ không hoài nghi Thần Nhứ, lập tức xuống lầu.
"Người đã đi. Nên thả cô ấy ra rồi chứ?" Thần Nhứ hỏi.
Tên áo đen như đang suy xét. "Các cô bảo đảm không kêu la ta sẽ thả ra."
Thần Nhứ gật đầu. "Ta bảo đảm."
Tên áo đen chần chờ một chút, cuối cùng vẫn buông Lâm Lang. Lâm Lang lập tức chạy tới cạnh Thần Nhứ, sợ đến mức mặt trắng bệch. Thần Nhứ để Linh Âm ở bên trấn an Lâm Lang, sau đó bảo tên áo đen: "Là ai mà truy đuổi anh chật vật thế này? Kiếm Thừa Dương của anh đã bao giờ vô dụng như vậy?"
Gương mặt vốn thoáng thả lỏng của tên áo đen nháy mắt căng thẳng. Gần như không thấy y di chuyển, người đã xuất hiện trước mặt Thần Nhứ bóp lấy cổ nàng.
Lúc ngón tay tiếp xúc với cần cổ mảnh khảnh, tên áo đen không thể không tán thưởng da thịt mềm mại trong tay, nhưng cùng lúc đó y cũng cảm giác được nữ tử trước mắt căn bản không có nội lực. Nếu không phải người giang hồ thì tại sao có thể nhận ra kiếm Thừa Dương của y?
"Cô rốt cuộc là ai?"
"Đồ đệ của chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân, Dịch Già Thần Nhứ." Thần Nhứ không nói nàng là công chúa hay quận chúa. Ở giang hồ nói giang hồ, với người giang hồ, tên tuổi của thư viện Phi Diệp Tân còn vang dội hơn một đất nước.
Tên áo đen sửng sốt, "Di Mẫn công chúa?"
Cổ của Thần Nhứ bị bóp nên không thể gật đầu, đành phải khẽ cười.
Tên áo đen thu tay. Linh Âm và Lâm Lang đều bị dọa choáng váng, lúc này muốn qua nhưng lại bị Thần Nhứ nhấc tay ngăn trở.
"Không sao. Nếu Cổ thiếu hiệp muốn giết ta, các ngươi hoàn toàn không ngăn được." Tay Thần Nhứ giật giật, "Mời ngồi."
Tên áo đen ngồi xuống, giơ tay cởi miếng vải đen che mặt xuống, lộ ra gương mặt không tính là anh tuấn nhưng cũng ưa nhìn. Quả nhiên, trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, rất trẻ.
"Công chúa là đồ đệ của chưởng viện Phi Diệp Tân, biết kiếm Thừa Dương cũng chẳng phải chuyện quái lạ. Chỉ là nội lực của người đâu?" Tên y là Cổ Trì, là đệ tử chân truyền của Bạch Hạc chân nhân Quy Hạc cốc, ba tháng trước Bạch Hạc chân nhân mất, y kế thừa bội kiếm Thừa Dương của chưởng môn.
"Cổ thiếu hiệp biết "Hư không" chứ?"
Sắc mặt Cổ Trì đột nhiên thay đổi. "Rượu độc chuyên phế nội lực?"
Thần Nhứ không trả lời, chỉ bất đắc dĩ cười cười. Võ công tâm huyết mười năm bị phế, tính tình có phóng khoáng cũng chẳng thể thốt ra câu không để bụng.
"Nói chuyện của anh đi."
Cổ Trì đến bên cửa sổ nghe ngóng chốc lát rồi mới ngồi lại, kể: "Ba tháng trước sư phụ ta qua đời. Trước khi ông mất có truyền kiếm Thừa Dương cho ta. Nhưng đại sư huynh lại vu oan ta ao ước kiếm Thừa Dương, hại chết sư phụ. Vốn còn có hai vị sư thúc đứng bên ta, nhưng không ngờ trong một đêm bọn họ đều chết hết. Đại sư huynh nói ta giết người diệt khẩu, dẫn đệ tử Quy Hạc cốc đuổi giết ta. Vất vả lắm ta mới chạy được tới Bồng châu, không biết vì sao đại sư huynh lại quen biết với tư mã Bồng châu, vì thế quân đội Bồng châu cũng truy sát ta." Cổ Trì không lớn tuổi, ba tháng trốn tránh đuổi giết không có một ngày an ổn, lúc kể những lời này vành mắt hơi đỏ.
Thần Nhứ lắc đầu. "Đường đường nam nhi bảy thước lại rơi vào hoàn cảnh đó, khổ cho thiếu hiệp rồi."
Cổ Trì ngẩng đầu, "Công chúa, người… người tin tưởng ta?" Ba tháng nay, không một ai tin y vô tội.
"Năm đó Bạch Hạc chân nhân từng dẫn anh tham gia đại hội võ lâm. Lần đó Giang sư phó của thư viện cũng đi, khi trở về liên tục nói tâm tư anh đơn thuần, không rành thế sự trước mặt sư phụ ta. Hơn nữa tâm tính anh như vậy, tương lai nhất định có thể thành châu báu. Quy Hạc cốc còn phải dựa vào anh mà toả sáng." Năm đó Thần Nhứ cũng nghe được đoạn đối thoại của Giang Phong Mẫn và chưởng viện, cũng vì chuyện đó, chưởng viện mới giảng giải tỉ mỉ cho Thần Nhứ bộ dáng của kiếm Thừa Dương, cho nên Thần Nhứ nhìn một cái đã biết kiếm trong tay Cổ Trì là Thừa Dương.
"Công chúa… quá khen. Ta có lỗi với sư phụ." Cổ Trì nhớ tới người ân sư ân cần dạy bảo, tình cảnh ngày xưa vẫn rõ ràng trước mắt, hiện giờ mình lại thành phản đồ của sư môn, vành mắt lại đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.