Lưu Sa

Chương 1:




1
Ngày thứ hai sau khi hồi kinh, ta vào cung yết kiến phụ hoàng.
Trước cửa cung, ta xoay người xuống ngựa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai bóng dáng ở ngoài vài bước. Đó là trúc mã Lý Vô Già đã từng cùng ta định hôn ước và hoàng muội cùng cha khác mẹ, Khương Tĩnh Nguyệt.
“Phong hàn mới khỏi, sao hôm nay lại ăn mặc phong phanh như vậy?” Lý Vô Già cau mày, cởi áo choàng trên người, nghiêm túc bọc nàng lại: “Đợi về cung, ấm áp rồi cởi ra.”
Tuyết rơi trên mi mắt nàng, trong chớp mắt hòa tan thành nước, theo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng kia chảy xuống, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ.
“Thiếp nghe nói...... mấy ngày trước hoàng tỷ đã hồi kinh.” Khương Tĩnh Nguyệt hít hít mũi, vành mắt có chút đỏ lên: "Người trong cung đều nói, bây giờ tỷ ấy có chiến công, nếu muốn g..iết thiếp, phụ hoàng cũng chỉ có thể đồng ý..."
“Có ta che chở nàng ai dám?”
Ta đứng ở một bên, nhịn không được lên tiếng: "Hai vị đúng là tình thâm như biển.”
Lý Vô Già quay đầu lại. Nhìn thấy ta, theo bản năng hắn tiến về phía trước một bước, bảo vệ Khương Tĩnh Nguyệt ở phía sau. Sau đó thấp giọng kêu lên: "Thư Ý.”
Ta xách bội kiếm bên hông lên. Còn chưa mở miệng, Khương Tĩnh Nguyệt đã lên tiếng trước: “Ba năm không gặp, hoàng tỷ không hề bị cái giá lạnh của biên quan ảnh hưởng, càng thêm phong hoa tuyệt đại.” (miêu tả vẻ đẹp, vô cùng đẹp)
Nàng vừa nói, vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn ta nở nụ cười lấy lòng, trông vừa vô tội lại cực kỳ đáng thương.
Ta hứng thú nhìn nàng, một lát sau, đột nhiên cười lạnh: “Còn Khương Tĩnh Nguyệt ngươi, bây giờ so với ba năm trước càng thêm đáng ghét, bổn cung nhìn nhiều một chút cũng sợ mình nôn ra.”
“Khương Thư Ý!” Lý Vô Già gầm gừ: "Nàng mới hồi kinh, lại muốn nhằm vào A Nguyệt ở khắp nơi sao?”
“Như thế nào, không thể sao?”
Hắn nhìn ta với vẻ mặt thất vọng: “Năm đó nàng kiêu căng ương ngạnh, lúc nào cũng nhằm vào muội muội của nàng, vốn tưởng rằng lưu đày ba năm có thể mài giũa một chút. Không ngờ bây giờ ác độc đến thế!"
Sự đau đớn cuồn cuộn từ trong lòng dâng lên. Ta đứng ở trong gió tuyết càng ngày càng lạnh thấu xương. Không biết tại sao, bỗng nhiên nhớ tới ngày xưa.
Ba năm trước, lúc ta bị phụ hoàng lưu đày ở biên quan. Lý Vô Già cầu xin một lần, nhưng không tìm được cách cứu ta còn vì gây động tĩnh quá lớn, bị cha hắn quất hai mươi roi.
Ngày rời kinh, hắn tới tiễn ta.
Vì bị roi đánh bị thương nên sắc mặt hắn tái nhợt như mất m..áu, vành mắt lại phiếm hồng.
“Thư Ý, ta sẽ chờ nàng trở về. Mặc kệ bao lâu, ta vẫn sẽ chờ nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.