Lưu Sa

Chương 2:




2
Phục hồi tinh thần, ta cười lạnh: “Đúng rồi, tính tình ta ương ngạnh. Không chỉ ương ngạnh, ta còn từng g..iết người. Nếu thấy sợ, bảo đóa tiểu bạch liên trong lòng ngươi cụp đuôi làm người, đừng tới chọc ta.”
Làm cho sắc mặt Lý Vô Già và Khương Tĩnh Nguyệt âm u ngay tại chỗ, ta xoay người đi đến Ngự thư phòng yết kiến phụ hoàng.
Khi cuộc nói chuyện kết thúc, cũng đã đến hoàng hôn. Ta đang muốn cáo lui, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó: “Lần này con hồi kinh, còn chưa gặp Diên Quân phải không?”
Ta ngẩn người, gật đầu: "... Vâng.”
“Đi gặp ca ca của con đi.”
Khương Diên Quân là ca ca ruột của ta.
Sau khi mẫu hậu qua đời, hai chúng ta ở trong cung nương tựa lẫn nhau. Ba năm trước, vì chịu tội thay cho hắn, ta mới bị phụ hoàng giáng chức đày đi biên ải lạnh giá.
Lúc ấy mưa to như trút nước, ta bị phạt quỳ gối trước đền thờ.
Hắn che ô cho ta, vành mắt đỏ lên.
Ta thở dài: "Hiện giờ muội mang trọng tội, hoàng huynh nên tránh xa muội một chút.”
“Thư Ý, là ca làm việc không đủ chu toàn, không bảo vệ tốt cho muội.”
Hắn nói: "Ta không xứng đáng làm ca ca của muội.”
Ba năm qua đi, hắn đã được phong Thái tử.
Nhưng hôm nay, ta đứng ở ngoài Đông cung hơn một canh giờ, cung nhân giữ cửa trước sau vẫn nói hắn bận việc công vụ, không rảnh gặp ta.
Ta im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Nếu ca ca có việc, ngày khác ta lại đến bái kiến.”
Xoay người đi tới cửa, lại đụng phải Khương Tĩnh Nguyệt.
Lý Vô Già không ở đây, nàng cũng không ở trước mặt ta giả bộ là bạch liên hoa,
nhướng mày, cười híp mắt hỏi ta: "Sao vậy hoàng tỷ, Thái tử ca ca không chịu gặp ngươi sao?"
Ta không thay đổi sắc mặt nhìn nàng một hồi, đột nhiên đưa tay túm lấy vạt áo nàng, đá một cước vào đầu gối nàng.
Nàng đau đớn quỳ gối trong tuyết, ta lại đè đầu nàng vùi vào trong tuyết đọng:
"Biết rõ ta có chiến công được phong thưởng, thấy ta còn không hành lễ, chẳng lẽ đây là quy củ hoàng muội học được sao?"
Nhìn nàng chật vật ngã xuống tuyết, lúc này ta mới vui sướng đứng thẳng dậy rời đi.
Lúc đi tới con đường nhỏ ta quay đầu nhìn lại thì thấy Khương Diên Quân, người vừa rồi còn nói bận việc công vụ, nghe Khương Tĩnh Nguyệt tới gặp, khẩn cấp sai người mở cửa cung.
"Ta cho người hầm canh ngọt muội thích nhất... Sao bộ dạng muội lại biến thành như vậy?”
Xa xa, giọng nói kiên cường của Khương Tĩnh Nguyệt truyền vào tai ta: “Không sao đâu, là do muội không cẩn thận bị ngã.”
Nàng dừng lại một lát, giọng nói bỗng nhiên mang theo tiếng khóc nức nở: “Chắc có lẽ hoàng tỷ mới hồi cung đã thấy muội nên cảm thấy không vui.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.