Lưu Sa

Chương 22:




22
Đêm nay, hoàng cung Khương quốc đèn đuốc sáng trưng cả đêm, gần như m..áu chảy thành sông.
Ta cũng nhổ sạch gốc rễ cuối cùng của Khương Diên Quân đang tử thủ không chịu hàng.
Chân trời mới vừa mọc.
Ta cất bước đi về phía chỗ ở của Khương Tĩnh Nguyệt.
Mới vừa vào cửa, đã đụng phải Phương Cảnh Ngọc.
“Lúc ấy trên đại điện quá loạn, nàng ta thừa dịp loạn chạy trốn, vừa lúc bị một đội nhân mã tuần tra cửa nam của chúng ta phát hiện, giao cho ta.”
Nàng vỗ nhẹ lên vai ta: “Ta nghĩ, từ những chuyện lúc trước điện hạ nói cho ta nghe, điện hạ nên sẵn sàng tìm hiểu mọi thứ về nàng ta ở đây."
Phương Cảnh Ngọc xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Khương Tĩnh Nguyệt, ngoài ra còn có cấm vệ quân canh giữ cửa.
Ta nhìn Khương Tĩnh Nguyệt một lát, đá một cước vào bên hông nàng ta, giẫm mạnh lên bụng nàng ta, nghiền qua nghiền lại.
“Khương Tĩnh Nguyệt, ngươi là do cung nữ sinh ra, từ nhỏ ở trong cung chịu đủ loại ức hiếp. Nhờ mẫu hậu của ta quan tâm chăm sóc nhiều hơn, năm lần bảy lượt cứu ngươi từ tay Chu quý phi, thậm chí còn đón ngươi vào trong cung cùng ăn cùng ở với ta. Nhưng ngươi lấy oán trả ơn, lại chủ động nịnh nọt Chu quý phi, độc sát mẫu hậu ta.”
"Bà ta chỉ là một hoàng hậu thất quyền, quyền lực của Chu quý phi ngày càng mạnh, chẳng lẽ bà ta có thể bảo vệ ta cả đời sao?"
Giọng nói vô tội của Khương Tĩnh Nguyệt trước sau như một: “Người không vì mình trời tru đất diệt. Nếu ta không lấy lòng Chu quý phi, công chúa thứ xuất như ta, cập kê sẽ chỉ bị đưa đi hòa thân.”
Ta nghe được trong lòng tức giận quay cuồng, lại giẫm mạnh lên người nàng ta mấy cước.
Nàng ta đau đớn ho khan: "Ta không hiểu, tại sao...
“Tại sao cái gì?”
"Lý Vô Già không phải là người trong lòng ngươi sao, hắn thay lòng đổi dạ với ngươi, ngươi hẳn rất đau lòng, làm sao ngươi dám -- làm sao dám trực tiếp g..iết hắn? Thái tử ca ca, hắn là ca ca ruột cùng mẹ của ngươi...”
“Loại ca ca này, ai muốn thì cứ lấy, bổn cung không thiếu.” Ta lạnh giọng nói, ngồi xổm xuống, dùng mũi d.a.o găm nâng cằm nàng lên: “Không phải ngươi thích sao? Tặng ngươi là được chứ gì.”
Ta nói xong, giơ tay lên, mũi d.a.o găm nặng nề xẹt qua gương mặt xinh đẹp của nàng. Hai vết khắc đan xen, sâu đến mức lộ cả xương.
Nàng ta run rẩy sờ sờ mặt mình, đột nhiên bắt đầu thét chói tai như điên.
“Ngươi sợ sao, Khương Tĩnh Nguyệt?” Ta giật giật khóe môi: “Bây giờ, mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.