Lưu Sa

Chương 3:




3
Bảy ngày sau, trong cung có tiệc.
Sau khi ta hồi kinh, khắp kinh thành nổi lên lời đồn, nói rằng ta trước kia tuổi nhỏ bướng bỉnh, thường xuyên ức h.i.ế.p Khương Tĩnh Nguyệt. Ở biên quan vài năm, tâm tính lại càng hung ác tàn bạo, vừa trở về đã nhằm vào nàng ở khắp mọi nơi.
“Nhằm vào nàng cũng là chuyện rất bình thường phải không? Dù sao thì người từ nhỏ đã đính ước cùng Thế tử Trung Dũng Hầu rõ ràng là Tam công chúa. Nghe nói lúc đầu Thế tử điện hạ chỉ xem Lục công chúa là thế thân của Tam công chúa, sau đó mới dần dần yêu mến nàng."
"Các ngươi không biết đâu, hôm đó Tam công chúa đứng ngoài Đông cung nửa ngày, Thái tử điện hạ cũng không chịu gặp nàng ta, ngay cả ca ca ruột cũng ghét bỏ nàng ta..."
Ta cất bước đi vào trong điện, tiếng xì xào bên cạnh lập tức nhỏ lại.
Vừa ngồi xuống, ta liền thấy được Khương Tĩnh Nguyệt cách đó không xa.
Nàng mặc hoa phục, bưng cốc rượu, vẻ mặt rụt rè mời ta: “Chuyện trước kia, là muội đắc tội với Hoàng tỷ...”
Nàng giơ tay lên, ống tay áo tuột xuống, trên cổ tay mảnh khảnh của nàng lộ ra vòng tay bạch ngọc vô cùng quen mắt.
Ta nắm chặt cổ tay nàng, lạnh lùng nói: “Ai cho phép ngươi mang di vật của mẫu hậu ta, diễu võ dương oai trước mặt ta?!”
Nàng sợ tới mức nước mắt tuôn rơi: “"Không phải, đây là Thái tử ca ca đeo lên cho muội, để muội tháo xuống..."
Nàng hoảng hốt đưa tay tháo vòng tay, cố gắng một chút thì vấp ngã xuống đất.’
Vòng tay cũng rơi trên mặt đất, vỡ nát.
Ta bỗng nhiên đứng dậy: "Ngươi muốn c..hết?"
Nàng nằm trên mặt đất, run lẩy bẩy, nước mắt rơi như mưa: "Thật xin lỗi Hoàng tỷ, không phải muội cố ý, chỉ là ngày đó tỷ ép muội hành lễ trong tuyết, muội bị thương đầu gối..."
Nàng còn chưa nói xong, Lý Vô Già đột nhiên xuất hiện.
Hắn kéo nàng lên khỏi mặt đất, ôm vào trong ngực, lạnh lùng nhìn về phía ta: "Sau khi nàng rời đi, ta đúng là có tình cảm với A Nguyệt, nhưng đó không phải lỗi của nàng ấy. Nàng có thể có oán hận ta nhưng không nên ức h.i.ế.p muội muội của nàng."
Tay ta đè lại chuôi kiếm, rút trường kiếm bên hông ra, nhắm thẳng vào cổ họng hắn: "Gấp cái gì, cũng đến lượt ngươi thôi không phải sao?"
"Đã bao năm trôi qua rồi, ngươi vẫn chỉ biết những thủ đoạn hèn hạ này, ngươi đã đập nát đồ của mẫu hậu ta trước mặt ta, ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi đi sao?"
Ta chán ghét nhìn Khương Tĩnh Nguyệt, ánh mắt lại chuyển sang Lý Vô Già: “Nếu yêu nàng ta như vậy, ngươi hãy c..hết cùng nàng ta đi.”
Trong đại điện cả sảnh đường đều yên tĩnh.
Trường kiếm trong tay ta từng tấc từng tấc hướng về phía trước.
Mới lọt vào da thịt hắn nửa tấc, bỗng nhiên một cái cốc bay tới, đập vào tay ta.
Tay ta bị đau nên lực cầm kiếm hơi buông lỏng.
Lý Vô Che liền thừa cơ ôm Khương Tĩnh Nguyệt lui về phía sau.
Ta quay đầu, thấy bộ đồ đen và thần sắc sắc bén của Khương Diên Quân, ca ca ruột của ta, Thái tử điện hạ.
Hắn đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống ta: “Khương Thư Ý, ai cho muội rút kiếm trong cung? Không có quy củ.”
Cái cốc bay tới vừa hay đập vào vết thương cũ trên cổ tay ta, đau đến mức mắt ta trắng bệch, ta phải dùng mũi kiếm chống mặt đất, giữ thăng bằng.
Giương mắt nhìn hắn, ta gằn từng chữ: "Nàng ta đập nát di vật lúc còn sống của mẫu hậu.”
“Vòng tay kia là cô đưa cho A Nguyệt, xử trí thế nào là do muội ấy.”
Khương Diên Quân thản nhiên nói xong, ngữ khí đột nhiên trầm xuống: “Chuyện bên ngoài Đông cung ngày đó, cô đều biết. Ngươi trời sinh tính tình bướng bỉnh, nhiều năm trước đã không chịu nỗi A Nguyệt, làm muội ấy khó xử khắp nơi, bây giờ vẫn tiếp tục muốn mượn danh nghĩa mẫu hậu làm khó dễ muội ấy --"
Hắn hơi nghiêng mặt, liếc nhìn cơn gió lạnh thấu xương bên ngoài đại điện và lớp tuyết dày trên mặt đất, mắt cụp xuống, kiêu căng nhìn ta: “Đi ra ngoài đại điện, quỳ hai canh giờ suy ngẫm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.