- Hắn có công việc nên không ở cùng một chỗ với ta.
Long An Kỳ trả lời.
- Công việc khác? Chẳng lẽ hôm nay hắn không tới sao?
Muội muội kia hỏi.
- Không phải, hắn đang chuẩn bị tiết mục chúc thọ cho mẫu hậu, đến lúc đó hắn sẽ lên sân khấu.
- Thật sao? Ta sẽ chờ xem!
- Ta cũng rất muốn nghe xem, vì mấy hài tử đều nói, giọng của hắn rất có ý tứ.
- Ha ha, vậy thì nhất định phải nghe mới được.
Long An Kỳ cười cười, không có tiếp tục nói chuyện, nàng cảm thấy muội muội này đang ứng phó với mình mà thôi, bởi vì tất cả mọi người đều biết Diệp Lãng là luyện kim thuật sĩ, nhưng không biết hắn trên phương diện âm luật cũng có tạo nghệ rất cao.
Cũng chính vì vậy, các nàng cảm thấy Diệp Lãng chỉ xuất hiện thoáng qua, mà hoàng thái hậu muốn nghe ngoại tôn hát, cũng không cần hắn phải làm ra những khúc nhạc thiên cổ có một không hai gì đó. Cho dù Diệp Lãng diễn rất bình thường, thì nàng cũng sẽ cao hứng.
Mặc dù nói, các nghĩ của hoàng thái hậu là như vậy, nhưng khả năng của Diệp Lãng cũng không tầm thường.
Chuyện vẫn còn tiếp tục, Long An Kỳ, Diệp Thành Thiên, thậm chí Diệp Lam Vũ và Thất công chúa cũng bị nhiều người kéo lại hỏi về Diệp Lãng, nhưng may mắn là năng lực xã giao của bọn họ rất mạnh, đến bao nhiêu bọn họ cũng có thể ứng phó nhẹ nhàng.
Lúc này, Diệp Lãng đang cùng bọn người Liễu Phi Yên chờ đợi, chờ đợi có được sẫn bãi, sau đó diễn tập một chút, nhưng mà, chờ đợi cũng quá lâu, đã qua một giờ rồi.
- Lão bản, những người trước mặt đang làm cái gì thế, sau lại lâu như vậy, chẳng lẽ bọn họ vẫn đang diễn tập sao?
Liễu Phi Yên chán muốn chết, liền đá cục đá dưới chân.
- Có lẽ đang diễn ca kịch.
Diệp Lãng và tiểu công chúa đang chọc một con kiến, thuận miệng trả lời.
...
Liễu Phi Yên nhìn Diệp Lãng, có chút vô lực, ngươi thật sự quá thanh nhàn a, không có khẩn trương chút nào.
Bất quá ngẫm lại cũng thế, dù lần này biểu diễn tùy tiện cũng không sao, khẩn trương làm gì, lại nói, chúng ta có thực lực, sợ cái gì chứ.
- Lão bản, ta thu được một tin tức nho nhỏ!
Qua một hồi, một tiểu cô nương chạy bên cạnh Diệp Lãng, nói với Diệp Lãng.
- Cái gì?
Diệp Lãng ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương kia, phải nói là đại cô nương a, nàng vừa đi xung quanh, nghe ngóng một ít tin tức nhỏ.
Nữ nhân ah, quả nhiên là gián điệp trời sinh a.
Hiện tại đã minh bạch, tại sao các tổ chức tình báo đều chọn thanh lâu làm nơi tìm kiếm thông tin, bởi vì năng lực thu thập tin tức tình báo của những nữ nhân này quá mạnh.
- Nghe nói đoàn phía trước, rất nổi danh trên đại lục, cho nên muốn chiếm chỗ diễn, không cho tiểu nhân vật chúng ta đi lên diễn tập.
Tiểu cô nương kia trả lời.
- Đoàn gì?
Bọn người Diệp Lãng hỏi.
- Hình như là Khiếu Thiên kịch đoàn.
Tiểu cô nương trả lời.
- Ta chỉ thu được có bao nhiêu đó, ta sẽ đi tìm hiểu thêm!
Cứ như vậy, tiểu cô nương lại chạy đi tìm hiểu tin tức, mặc kệ người khác có vấn đề gì muốn hỏi hay không.
- Tiểu Lỵ này thật là! Lão bản, hiện tại chúng ta làm gì bây giờ, ở chỗ này chờ sao?
Liễu Phi Yên hỏi.
- Không cần, chúng ta đi về phía bên kia đi, không cần diễn tập, dù sao chúng ta có thực lực, không có vấn đề gì đâu!
Diệp Lãng lắc đầu, nói thẳng.
- Cũng phải!
Liễu Phi Yên nói, đồng ý quan điểm này của Diệp Lãng.
Diệp Lãng cho người chạy đi tìm tiểu cô nương kia trở lại, dẫn theo mười một cô nương này đi, tiết mục của các nàng tối đa cần mười hai người, đương nhiên, mười hai người phải tính thêm Diệp Lãng, cho nên không có thêm người khác.
Mười một cô nương này là người tốt nhất trong trả lâu, phối hợp cũng rất hoàn mỹ, tin tưởng nhất định có thể bỗng nhiên nổi tiếng!
- Các ngươi làm sao thế, chẳng lẽ không đợi nữa sao?
Nhìn thấy bọn người Diệp Lãng rời đi, những người ngồi đợi cùng Diệp Lãng hỏi.
- Không đợi, tiết mục của chúng ta không có gì đặc biệt, tùy ý là được, các vị cứ tiếp tục.
Liễu Phi Yên cười đáp, bảo trì mỉm cười, bảo trì lễ phép, đây là một việc mà nàng học được trong lúc làm việc.
- Các ngươi không cần đi, cũng không thể đi, các ngươi không thể rời khỏi nơi này được đâu, chúng ta chỉ có thể hoạt động ở đây thôi, không thể đi địa phương khác.
Có người rất hảo tâm nhắc nhở.
- Cảm ơn quan tâm, nhưng mà, ở đây ta có thể đi khắp nơi.
Diệp Lãng thuận miệng trả lời, sau đó dẫn các nữ tử rời đi.
Người hảo tâm lên tiếng nhắc nhở thở dài, hắn cho rằng Diệp Lãng nhất định sẽ bị ngăn lại, sẽ bị thị vệ đuổi về, nhưng chuyện kế tiếp làm cho hắn kinh ngạc, hắn nhìn thấy thị vệ lại không thèm ngăn cản, cung kính cho bọn người Diệp Lãng rời đi.
Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ người ở đây có thể đi khắp nơi sao?
Người hảo tâm nghi hoặc, nhưng nghi hoặc này nhanh chóng bị hắn vứt bỏ, bởi vì hắn thấy có người đi qua.
- Cái gì? Không thể rời đi, vậy tại sao những người kia có thể rời đi?
Có người muốn rời đi bị thị vệ ngăn cản, sau đó chỉ vào bóng lưng của Diệp Lãng đang rời đi.
- Hắn có đặc quyền, cả hoàng cung này không có nơi nào mà hắn không đi được.
Thị vệ trả lời.
- Hắn là ai?
Người này hỏi, trong hoàng cung không nơi nào mà hắn không đi được, xem ra thân phận của người này rất không đơn giản.
- Hắn là ai các ngươi không cần biết, các ngươi nên làm tốt chuyện của mình là được.
Thị vệ trả lời lạnh lùng, hắn không biết có thể tiết lộ thân phận của Diệp Lãng hay không, cho nên không nói là tốt hơn.
...
- Ồ, đệ đệ, các ngươi tới đây làm gì?
Lúc Diệp Lam Vũ đang xã giao, đột nhiên nhìn thấy Diệp Lãng xuất hiện, lập tức bỏ qua người này chạy tới bên cạnh Diệp Lãng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ở đâu? Hắn tới rồi sao?
Người bên cạnh, kể cả bọn người Diệp Thành Thiên, còn có người muốn kết giao với Diệp Lãng, lập tức nhìn về phía Diệp Lam Vũ.
Tất cả mọi người nhìn thấy, Diệp Lãng mang theo mười một cô nương xinh đẹp tới, những cô nương này hoặc là thanh tú, hoặc là diễm lệ, hoặc là đáng yêu, nhưng dù là loại nào, cũng là những cô nương xinh đẹp khiến cho người ta si mê.
Thật là có khí phái, mang theo nhiều mỹ nhân như vậy tới, muốn không trở thành tiêu điểm của toàn trường mới là lạ.
Đương nhiên, Diệp Lãng cũng không biết hiệu quả này, hắn cảm thấy ở bên kia chờ đợi thật nhàm chán, cho nên muốn tới đây tìm chút đồ ăn, bởi vì như vậy, hắn mới tới nơi này, không để ý đế người khác, hắn đi thẳng đến bàn thức ăn, cầm lấy đồ ăn rồi ăn, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của người khác.