Mà nếu như bế quan tu hành như thế này mà nói, có thể thời gian mười năm không quá dài, chỉ cần vài lần là được.
Đương nhiên, điều này đối với Triệu Nhã Nhu mà nói, là một sự tình không hề dễ chịu, bởi vì nàng chỉ có thể chờ khi Diệp Lãng xuất quan, khi đó, nàng rất buồn chán, rất khó chịu.
Cũng chính là bởi vì như vậy, Triệu Nhã Nhu cũng bắt đầu học Diệp Lãng bế quan, lần lượt bế quan, tuy rằng không phải thời gian rất dài, so với Diệp Lãng không tính là cái gì, chỉ là cũng để nàng nắm giữ được vài thứ mới, có đột phá mới.
Lúc này Triệu Nhã Nhu đã minh bạch, tu hành đấu khí, cho dù không có nguyên tố ma pháp cũng có thể tiến hành bình thường, mà dưới tình huống như vậy, có thể để người nắm giữ được một số sự tình trước đó chưa từng tiếp xúc qua, lĩnh ngộ được một số điều mới mẻ.
Ở đây tuyệt đối không kém hơn so với tu hành bên ngoài.
Mà có thể chính bởi vì như vậy, Triệu Nhã Nhu cũng lệch lạc cho rằng, bởi vì Diệp Lãnh nắm giữ loại lĩnh ngộ này nên mới tiến hành tu luyện nội công đấu khí gì đó, mà không phải tu hành những cái khác.
- Xuất quan, Triệu Nhã Nhu, có cơm hay không…
Câu nói đầu tiên sau khi Diệp Lãng xuất quan là như vậy, mà lúc nói xong, trước tiên hắn đi tắm, tẩy sạch bụi bẩn trên người chính mình, sau đó mới đi tìm Triệu Nhã Nhu.
Bởi vì tại lúc Diệp Lãnh xuất quan, Triệu Nhã Nhu không có bất cứ động tác gì, phảng phất giống như không nghe thấy lời Diệp Lãng nói, trong suy nghĩ của Diệp Lãng, có thể là bởi vì bận sự tình khác, cũng không có khả năng một mực bế quan bên ngoài, đây là sự tình rất bình thường.
Vì vậy, Diệp Lãng bắt đầu đi tìm kiếm một chút, mà sau một lúc hắn liền dừng lại.
Không phải là hắn không muốn tìm, cũng không phải Triệu Nhã Nhu xuất hiện, mà là bởi vì hắn biết hiện tại Triệu Nhã Nhu đang làm cái gì, cũng bế quan giống như hắn.
Rất trùng hợp, thời điểm Triệu Nhã Nhu đợi Diệp Lãng xuất quan, Diệp Lãng mãi vẫn không thấy xuất quan, mà thời điểm nàng vừa mới bế quan, Diệp Lãng liền xuất quan.
Không có Triệu Nhã Nhu, Diệp Lãng cũng chỉ đành tự mình đi chuẩn bị, kiếm chút thức ăn nhét đầy bụng.
- Triệu Nhã Nhu không tồi a, hiện tại có thể trồng được rau tốt như vậy, còn rất gọn gàng xinh đẹp.
Diệp Lãng phát hiện vườn trồng rau trông giống như một hoa viên, tuy rằng đều là một ít loại rau rất bình thường, thế nhưng Triệu Nhã Nhu đã phối hợp sắc màu tương đối tốt.
Vườn rau này, so với một số hoa viên bình thường còn xinh đẹp hơn một ít.
Nữ nhân a, đã là nữ nhân nhất định sẽ đặt tâm tư vào mấy cái việc này, thực sự là nhàn rỗi không có chuyện gì…
Lại nói tiếp, Triệu Nhã Nhu đúng là không có chuyện gì làm, đây cũng coi như là việc nàng dùng để giết thời gian.
- A! Ai trộm rau của ta!
Triệu Nhã Nhu tại lúc xuất quan hay có thói quen có rằng Diệp Lãng vẫn chưa xuất quan, trước tiên đi làm chút thức ăn cho chính mình, tới vườn rau liền phát hiện vườn rau của chính mình trở thành một đốn hỗn độn.
Kỳ thực, cũng không tính là hỗn độn, Diệp Lãng ăn xong, cũng có phân loại một chút, chỉ là không được mỹ quan như lúc ban đầu mà thôi.
- Trộm rau, bây giờ còn lưu hành sao?
Diệp Lãng lúc này, đột nhiên xuất hiện, sau đó ngơ ngác hỏi thăm.
- …
Triệu Nhã Nhu ngẩn ngơ, qua một lúc lâu nàng mới phản ứng lại, nhào tới bên người Diệp Lãng.
- Tên hỗn đản ngươi, cũng dám trộm rau của ta, cẩn thận ta thả chó cắn ngươi!
- Ngươi nói ngươi chính là chó nhỏ sao?
- …
…
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu đều không nhớ rõ, mà có thể bởi vì như vậy, bọn họ mới không quan tâm rốt cuộc mười năm là thời điểm nào, lúc nào tới.
Ngày ngày, Diệp Lãng tu hành xong, tại thời điểm nghiên cứu một điểm cuối cùng của luyện kim thuật, hắn phát hiện ra một chuyện tình, việc này khiến hắn kích động đứng bật dậy, có vẻ như rất hưng phấn.
- Tỷ phu, ngươi gọi cái quỷ gì a, người ta con đang đắp mặt nạ đây, không thể cắt ngang…
Thanh âm của Triệu Nhã Nhu có bộ dáng như rất mất hứng.
Mặt nạ, là kết quả tại thời điểm Triệu Nhã Nhu buồn chán nghiên cứu ra, chỉ là đối với Triệu Nhã Nhu mà nói lại có lực hấp dẫn trí mạng, nàng nói chính mình không còn nhỏ, cần phải bảo dưỡng.
Lại nói tiếp, hiện tại Triệu Nhã Nhu đã hai mươi lăm hai mươi sáu, xác thực không còn nhỏ.
- Ngươi làm mặt nạ của ngươi, ta đi tìm chút đồ vật, nơi này thực có ý tứ, dĩ nhiên còn có thứ như vậy…
Diệp Lãng nói, vẻ hưng phấn trong ngữ khí của hắn phi thường rõ ràng.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://trumtruyen.vn
- Cái gì, ngươi nói vật gì vậy?
Triệu Nhã Nhu bỏ mặt nạ trên mặt, rất nhanh đi rửa mặt, sau đó liền lao tới, những động tác này hoàn thành trong nháy mắt, không biết là công lực cao thâm, hay là bởi vì muốn trông Diệp Lãng, sợ Diệp Lãng làm ra cử động kinh người.
Coi như là ở chỗ này, địa phương không hề có bất cứ nguyên tố ma pháp nào, Diệp Lãng vẫn có thể làm ra đại động tĩnh, đã không biết phá hủy phòng thí nghiệm luyện kim bao nhiêu lần.
- Chính là thứ này…
- Không phải đâu, điều này sao có thể?
Triệu Nhã Nhu đối với đáp án này phi thường kinh ngạc, nàng cũng không nghĩ tới sẽ có sự tình như vậy, so với diệp Lãng càng thêm ngoài ý muốn.
Mà thứ này rốt cuộc là cái gì đây?
…
Sau mười năm, tại lúc Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu biến mất mười năm, cũng chính là ngày trở về trên lý luận của bọn họ, chỉ cần không có bất ngờ xảy ra mà nói, hai người bọn họ sẽ trở về từ ngục giam của Thiên Công Việt Tộc, lại một lần nữa xuất hiện tại chỗ di tích Thiên Công Việt Tộc.
Chuyện này, đối với mọi người trên đại lục mà nói, đều là một chuyện phi thường to lớn, hầu như tiêu điểm của toàn bộ đại lục, mà đồng thời, tất cả mọi người sẽ minh bạch, ngày hôm đó sẽ không bình tĩnh.
Cho dù ai cũng biết được, Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu trở về khả năng sẽ khiến toàn bộ đại lục xảy ra biến hóa long trời lở đất, thậm chí có thể khiến một phương chiếm ưu thế hiện nay rơi vào hoàn cảnh xấu.