Lý Đại Nhân Là Kẻ Hai Mặt

Chương 2:




Ăn xong bữa sáng, ca ca ta còn chưa thấy đến thỉnh an.
Cha ta hừ một tiếng:
"Tên nhóc thối này, lại không biết đi lêu lổng ở đâu rồi."
Suy nghĩ của ta bị giấc mộng kia quấy nhiễu cuối cùng cũng trở về, bắt đầu lo lắng cho ca ca ta.
Bởi vì, ta hiểu rất rõ huynh trưởng này của ta, huynh ấy tuy rằng bình thường không đứng đắn, nhưng lòng dạ lại cực kỳ tốt, cực kỳ hiếu thuận.
Huynh ấy cho dù trắng đêm không về, cũng sẽ báo trong nhà một tiếng.
Ta buông đũa xuống, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. May mắn ta và nương ta tâm ý tương thông, bà gọi mấy nha hoàn gã sai vặt bình thường hầu hạ tới, sau khi hỏi rõ nguyên nhân hôm qua huynh ấy rời phủ, liền cho người đi tìm.
Lần tìm này là tìm thấy trong ngục ở nha môn.
Huynh trưởng này của ta, hôm qua bởi vì say rượu xong, ngông cuồng nghị luận chuyện quốc gia đại sự, ngỗ nghịch thánh thượng, bị quan phủ bắt đi rồi.
Yến tiệc hôm qua rất đông người, quan binh vậy mà lại lục tục bắt mười mấy công tử hầu phủ quý tộc.
Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, trực tiếp giao cho Đại Lý Tự Khanh Lý Kỷ Từ phụ trách.
Lần tra thẩm này, liền tra mất mấy ngày.
Nghe nói vị Đại Lý Tự Khanh kia là người mặt lạnh vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn.
Mặc dù hắn và huynh trưởng ta từng có quan hệ bạn học cùng trường, nhưng hắn lần đầu thi cử, liền trúng trạng nguyên, cùng huynh trưởng ta đã không cùng một đẳng cấp.
Hơn nữa hắn là người thanh cao, sợ rằng sẽ không niệm tình cũ.
Nhưng việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chuyện văn nhân bới lông tìm vết, tự nhiên là xem tâm tình, tâm tình tốt chuyện liền nhỏ, tâm tình không tốt tự nhiên muốn chỉnh người liền có thể chỉnh người.
Ta vô cùng gấp gáp, nhưng cha ta và những quan viên khả nghi còn lại toàn bộ đều bị trong cung gọi đi hỏi chuyện này.
Nương ta đau lòng, cực kỳ hoảng loạn.
Ta chỉ có thể đội mũ che lên, ăn mặc điệu thấp, lên xe đi thăm ca ca ta trong ngục.
Trong ngục lạnh lẽo ẩm ướt, một mảnh gào khóc.
Ta nghe đến hãi hùng khiếp vía, đến lúc nhìn thấy ca ca, hắn đang ngồi trên đất, nhưng cũng may trên người không bị thương.
"Ca!"
Huynh ấy nghe thấy ta gọi, vừa mừng vừa sợ vừa giận nói:
"Sao muội lại có thể đến loại địa phương này, nơi này dơ bẩn như vậy, không phải một cô nương như muội có thể đến."
Hắn vừa nói, vừa trừng mắt nhìn nha dịch phía sau đang nhìn ngó ta.
Nha dịch kia cười lạnh một chút, xoay người bỏ đi.
Ta cách khung gỗ, cầm lấy tay hắn:
"Tay của huynh lạnh quá, đây không phải nơi người có thể ở, ở lâu sẽ sinh bệnh!" Hắn cười khổ: "Đừng nói sinh bệnh, ngày mai cái mạng ta còn hay không còn chưa biết được nữa kìa."
Hắn thấp giọng nói với ta:
"Muội tin ta, ta tuyệt đối không nói lời gì gièm pha thánh thượng, ta chỉ hối hận hôm đó ta không lên tin lời mời của bạn tốt, lại bị trúng kế của nhị hoàng tử."
Giọng nói của hắn càng thấp hơn:
"Hôm qua những người kia, phần lớn đều là phe thái tử. Nhị hoàng tử cố ý tìm người nói xấu chúng ta, lần này hắn hạ quyết tâm tận diệt phe thái tử, cho nên làm nhân chứng giả, vật chứng đầy đủ mọi thứ. Nhưng nếu đều là phe thái tử, vậy liền lộ ra quá giả, quá chĩa mũi nhọn rồi, cho nên hắn liền mượn danh nghĩa người khác ra tay, mời thêm mấy cái quỷ xui xẻo, ca ca muội chính là một trong số đó."
Hắn phát ra tươi cười càng chua xót.
Cuối cùng sờ sờ đầu ta nói:
“Ca ca còn chưa tuyển được cho muội một mối hôn sự tốt đâu đó...đáng tiếc, haiz."
Ta không nhịn được nói với huynh ấy những lời này giống như lời vĩnh biệt vậy, cố nén nước mắt, tạm biệt hắn.
Ra khỏi ngục giam, ta móc bạc ra, kính cẩn lễ phép đưa cho nha dịch bên cạnh, hi vọng hắn có thể chiếu cố cho ca ca ta nhiều hơn.
Nha dịch kia đưa duỗi tay, nhéo mạnh ngón tay ta.
Ta kinh ngạc một chút, vội vàng rút tay lại.
Hắn tung bạc lên, vậy mà không hề cảm thấy thẹn, ám chỉ nói:
"Ta nói này, Tạ cô nương, án này cũng không nhỏ, mấy này nay bao nhiêu người đến thu xếp, thứ bọn họ đưa còn nhiều hơn chỗ bạc này nhiều lắm."
Ta lùi lại phía sau.
Nha dịch trào phúng:
“Tạ cô nương, nghe ta khuyên một câu, đã vào án của Đại Lý Tự, hầu như không có khả năng xoay người. Hiện tại việc ngươi làm chỉ có thể cho ca ngươi một chút lợi ích. Đừng đợi tới lúc bị xét nhà rồi, bị tống vào thanh lâu làm kỹ nữ, đó chính là mất trắng..."
Ta đánh hắn một bạt tai, đánh gãy ngôn từ ô uế của hắn.
Nha dịch nổi giận, muốn phát tác.
Ta run tay, mấy tên gia bộc che trước người ta.
"Các ngươi đang làm gì?"
Bỗng nhiên có người lạnh giọng hỏi.
Ta nhìn nơi phát ra tiếng, nhìn thấy Lý Kỷ Từ mặc quan phục, khuôn mặt mang theo sương lạnh, không giận tự uy.
Đai lưng bên hông treo một chuỗi ngọc, thắt lưng lộ ra một đoạn giống như kiếm.
Hắn thâm thúy nhìn ta, con ngươi sâu thẳm.
Kỳ quái, ta vừa mới cùng ngục tốt kia đối đầu đều không sợ hãi, hắn chỉ nhìn ta một cái, ta lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, không nhịn được run rẩy.
Ta cúi đầu.
Nghe thấy Lý Kỷ Từ nói:
"Miệng đầy ô uế, tham lam nhận hối lộ, làm sao làm được nha dịch của Đại Lý Tự Khanh? Người đâu, lột quan phục của hắn ra, đánh ba mươi gậy, ném ra ngoài, vĩnh viễn không thu nhận!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.