Lý Đại Nhân Là Kẻ Hai Mặt

Chương 9:




Lần này, Lý Kỷ Từ không ôm ta.
Hắn ôm đầu, ngồi ở đuôi giường, vẻ mặt vô cùng thất bại.
Ta bụm mặt, cũng không thể trực tiếp đối mặt với hắn.
Ta nghĩ, giờ này khắc này, trong lòng hai chúng ta đều nghĩ đến cùng một chuyện: Rốt cuộc ta đã làm những chuyện hoang đường gì trong mơ?
Đêm đó ca ca ta nói Lý Kỷ Từ chưa có hôn ước, ta trong mơ ôm lấy hắn, còn hỏi hắn có muốn làm lang quân của ta không.
Khi ta tình cờ nghe tin Lý Kỷ Từ vì phá án nên trắng đêm không về, ta cùng hắn trong mơ tận tình thanh sắc trước công án.
Càng hỏng bét hơn là, ta còn rất nhiều lần nói "Lý đại nhân, ta rất nhớ ngài" cùng với "Lý đại nhân, ngài có thể cũng chung tình với ta không?".
Ta nghĩ đến đây, thật sự vô cùng hối hận.
Mẫu thân ta từng dạy ta trước đầu Anh Vũ không nên tin, nhưng không ai dạy ta lúc nằm mơ cũng phải giữ lại chút đường sống cho bản thân.
Ai mà ngờ tới, mơ lại có thể thành sự thật.
Mà điều ta không biết là, lúc này Lý Kỷ Từ cũng đang nghĩ đến vấn đề tương tự.
Thậm chí hắn còn hối hận hơn ta.
Hắn nhớ đến việc hắn gọi ta là "Kiều Kiều", hắn muốn tự đ.â.m mình một đao.
Lại nhớ đến lúc được gọi là lang quân, hắn cười đến như hoa đào mùa xuân, hoàn toàn là bộ dáng không đáng tiền, hắn lại muốn tự đ.â.m mình một đao nữa.
Hắn nghĩ đến tất cả những chuyện càn rỡ điên cuồng bản thân đã làm, thậm chí làm ra chuyện quá giới hạn, hắn hận không thể lấy cẩu đầu đao tự c.h.é.m mình thành từng mảnh từng mảnh cho bình yên.
Lý Kỷ Từ là người trầm lặng ít nói, nhưng hắn không phải là không thích nói, hắn chỉ là lúc niên thiếu khó khăn, dẫn đến có chút tự ti, sợ bản thân nói sai lời sẽ dọa người ta chạy.
Lúc nhỏ hắn từng gặp Tạ Mộng Kiều một lần, nàng trắng đến phát sáng, những ngón tay tặng điểm tâm cho hắn tinh tế như mưa xuân, rơi vào tim hắn..
Hắn vốn định lên ý đồ, từ từ tiến hành.
Đầu tiên lấy công danh, sau đó củng cố quan vận, tiếp theo là tạo quan hệ tốt với Tạ gia.
Rõ ràng hắn đã lên kế hoạch cẩn thận - hôm nay trước tiên nói chuyện công việc với Tạ đại nhân, ngày mai lại nói chuyện phiếm với Tạ công tử.
Qua hai ba năm, cũng nên quen thuộc rồi.
Đợi đến khi quen thuộc, hắn sẽ nói chuyện với tiểu thư Tạ gia, hôm nay nói một câu, ngày mai lại dây dưa nói hai câu, dây dưa nhiều lần rồi, xem thử mộng tưởng của mình có thể may mắn thành hiện thực hay không, liệu nàng có thực sự có chút chút thích hắn hay không. Nhưng không ngờ tới, một giấc mơ đã đem tất cả kế hoạch của hắn xáo trộn!
Hắn cắn chặt răng, hung hăng cúi đầu trừng vào một chỗ nào đó.
Đều tại ngươi! Thứ dơ bẩn, suốt ngày mơ mộng, mơ toàn những chuyện càn rỡ khác người!
Bây giờ như vậy, e rằng Tạ tiểu thư sẽ cảm thấy hắn là một nam nhân không bằng cầm thú.
Làm sao hắn còn thực hiện ý đồ, làm sao còn có thể từ từ tiến hành?
Mà ta, thấy Lý Kỷ Từ thật lâu không nói gì, trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Ta nhịn không được kéo kéo tay áo hắn.
Tuy Lý Kỷ Từ quay người qua, nhưng vẫn cúi đầu, không dám nhìn ta.
Ta nhỏ giọng nói:
"Lý đại nhân, ngài là Lý đại nhân thật sự?" Hắn do dự một chút, chậm rãi gật đầu.
"Vậy chúng ta..."
"Hoàn toàn là do Lý mỗ mạo phạm Tạ tiểu thư. Lý mỗ không dám giảo biện, lòng ta đã hướng về Tạ tiểu thư từ lâu, nhưng ta ngưỡng mộ và yêu nàng, tuyệt đối chỉ là có ý niệm dâm tà với nàng trong đầu."
Lý Kỷ Từ cắt ngang lời ta, nghiêm túc nói.
Hắn dường như không muốn nghe ta nói hết lời, giống như đang trốn tránh trách móc, cúi đầu giải thích, nhưng lại giống như hoàn toàn buông xuống mọi phòng bị, có chút yếu ớt chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Mà ta vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, không hề buông ra.
Ta cảm thấy mặt mình lại bắt đầu nóng lên rồi, ta run rẩy nói:
"Nếu ngài thực sự là Lý đại nhân... không phải mạo phạm, ta không cảm thấy là mạo phạm."
"Hả?"
Lần này, đến lượt Lý Kỷ Từ kinh ngạc thốt lên.
Vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Hắn không thể tin nhìn về phía ta, sau đó không nhịn được lộ ra một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.