Khúc Phương có rất ít mối quan hệ xã hội, cô là mẫu người phụ nữ của gia đình. Đối với các cô gái chưa chồng ở công ty, cô không mấy khi trò chuyện thế nên với các cấp lãnh đạo cô càng không giao thiệp nhiều. Tính Khúc Phương dễ xấu hổ, thấy cấp trên là luống cuống. Làm nhân viên tiếp thị bao năm nay vẫn không tiến bộ. May mà cô là ngươì chịu khó nếu không không thể làm công việc này lâu như vậy.
Cô chỉ nói chuyện với người thân quen nên mọi chuyện đều kể hết với chồng. Trứơc mặt anh ta nói nhanh và gấp, căn bản không nghe thấy chồng mình lúc nãy nói gì. Khúc Phương mồm vừa nói, tay vừa dùng lực cắt miếng bít tết. Vì ít khi Khúc Phương tới nhà hàng Tây nên động tác có vẻ lúng túng, dao nĩa va vào nhau tạo thành âm thanh nghe chói tai. Lông mày Chu Thần khẽ nheo lại. Biểu hiện này chứng tỏ anh ta đang khó chịu cực độ. Đáng sợ là anh ta vẫn giữ nụ cười ấm áp để nói chuyện với vợ.
” Cô có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi muốn ly hôn”. Chu Thần từ đầu đã ngồi yên không hề động đến miếng bít tết mà Khúc Phương đưa cho, chỉ cầm cốc nước chanh lên uống một ngụm.
” Anh nói gì cơ ? “. Đang nói chuyện vui vẻ, chiếc dao trong tay Khúc Phương bị cắt trựơt một phát, rơi xuống bàn, gương mặt như không thể tin nổi nhìn chồng. Không hiểu sao chồng mình đang ngồi cười nói phụ họa theo câu chuyện bỗng dưng lại như vậy.
Chu Thần giơ tay vuốt trán, nhìn người phụ nữ trước mặt. Khuôn mặt xem ra không có gì thay đổi, dù xinh xắn nhưng nhìn mãi cũng chán. Huống hồ Khúc Phương ít khi ăn mặc đẹp, lúc nào cũng giữ nguyên bộ dạng đó. Hơn nữa anh ta cảm thấy chán ghét tính cách của Khúc Phương, hai người sống chung với nhau không còn vui thú.
Cưới nhau rồi mới phát hiện người phụ nữ này tính cách nhạt nhẽo, hay xấu hổ lại không biết cách ăn nói, cũng không biết cách lấy lòng bố mẹ chồng. Làm ở công ty đó đã nhiều năm mà mãi vẫn chỉ là nhân viên tiếp thị. Những điều này làm Chu Thần ngày càng thấy xa cách Khúc Phương.
Dĩ nhiên anh ta chỉ quan tâm đến công việc. Về nhà có người hầu hạ, ra khỏi cửa mặc quần là áo lượt. Hàng tháng không phải lo chuyện chi phí sinh hoạt, mọi việc trong nhà có cô lo lắng ổn thoả. Anh ta nghĩ đó là việc phụ nữ đương nhiên phải làm. Ngoài điêù đó ra, Khúc Phương không thể hỗ trợ anh ta trong sự nghiêp. Nhẫn nhịn lâu như vậy bây giờ mới đòi ly hôn quả thật khiến anh ta mệt mỏi.
Phúc Phương tính tình hiền lành. Ngày bé hay bị trêu trọc là đứa trẻ không có cha. Mỗi lần như vậy cô chỉ biết khóc. Thấy cô khóc, mẹ cô cũng khóc theo. Sau này lớn hơn, mỗi khi tủi thân sợ mẹ nhìn thấy nên không dám khóc, nước mắt nuốt ngược vào trong.
Lúc này cũng vậy, dao nĩa trên tay rơi hết xuống bàn tạo thành âm thanh lớn. Cô vừa sợ vừa xấu hổ nhìn xung quanh thấy mọi người đang nói chuyện không chú ý gì đến mình mới nhặt dao lên tiếp tục cắt bít tết, tay run run. Chu Thần ghét nhất kiểu này. Cô làm như thể anh ta gây chuyện xấu xa gì đó với mình. Lúc trước mẹ chồng ở nhà có nói vài câu cô cũng giữ thái độ y như vậy. Anh ta quay đầu không muốn nhìn Khúc Phương, lôi trong túi ra tập giấy đẩy trước mặt cô. ” Tôi nghĩ chúng ta ly hôn vì không hợp nhau. Cô đừng suy nghĩ nhiều. Đây là đơn thỏa thuận ly hôn, cô xem qua đi”. Khúc Phương mới đó đang cầm chặt dao nĩa bỗng chốc buông ra, cầm khăn giấy lau tay, vội mở ra xem. Cô liếc mắt nhìn thấy ngay dòng chữ rất to ” Đơn ly hôn”. Đúng lúc đấy điện thoại di động reo. Mẹ chồng gọi đến. Cô cầm lên nghe theo thói quen. ” Cô mua đồ ăn gì cho chúng tôi vậy? Cứng như vậy định hại chết tôi sao? Viên Viên nói đúng, cô thật là không ra gì. Lấy cô về làm dâu, họ Chu nhà tôi tám đời không có phúc. Thần Thần về chưa? Tôi muốn nói chuyện”. Mẹ chồng vừa mở miệng đã nói một hồi, bực tức chuyện Khúc Phương hôm qua mua thức ăn không ngon. Khúc Phương không chần chừ đưa máy cho Chu Thần. ” Thần Thần đi công tác về có mệt không con? Mẹ đi xe rất khoẻ. Đúng rồi, cái túi kia mẹ thích lắm, giúp mẹ cảm ơn bạn con nhé. Nói là bạn tốt quả không sai. Mới nhìn qua đã biết là ngườiì có phong cách Tây, bụng dạ trong sạch”.
Quả nhiên cái túi Hemers là của cô gái nào đó tặng cho mẹ chồng cô. Bà được dịp khen lấy khen để. Trong mắt bà, người ngoài tốt hơn con dâu nhiều. Con dâu mua đồ cho mẹ chồng là chuyện bình thường phải làm không đáng để khen. Bà không quen nói chuyện qua điện thoại nên giọng nói oang oang. Nghe mẹ chồng nói cô thấy lòng vô cùng tủi thân. Cô đã toàn tâm toàn ý hầu hạ bố mẹ chồng. Vậy mà bà không nói tốt được một câu, đã thế chồng lại đòi ly hôn.
Chờ một lúc chồng mới nói chuyện xong với mẹ, Khúc Phương vội cất tiếng khẩn cầu: ” Ông xã đừng như vậy nữa. Anh nói xem em không tốt chỗ nào?”. Chu Thần phiền phức nhìn điệu bộ vô dụng của cô, cầm điện thoại ném trả: ” Khúc Phương, chúng ta không hợp nhau. Không phải cô không tốt mà là tôi muốn ly hôn. Sau này sẽ có luật sư đến tìm cô”.
Nói xong Chu Thần gọi nhân viên nhà hàng đến tính tiền. Khúc Phương ngồi ngây ngốc không biết đang nghĩ gì. Đến lúc thấy chồng đứng dậy muốn đi, cô mới luống cuống, sợ anh ta đi sẽ không quay lại nữa. Không biết lấy dũng khí ở đâu, cô kéo tay áo chồng giữ lại: ” Buông ra, cô làm vậy khó coi lắm. Không hợp nhau thì ly hôn là chuyện bình thường. Cô đừng cố tình cản trở nữa”. Chu Thần bị Khúc Phương kéo áo muốn đi cũng không được. Nhìn xung quanh thấy mọi nguời đang chú ý, không thoải mái chút nào . Anh ta giống mẹ, muốn giữ thể diện trước mặt người khác. Nhưng vì Khúc Phương giữ tay rất chặt khiến anh ta phải đẩy mạnh ra.
Khúc Phương bị đẩy va vào cạnh bàn, đĩa bít tết rơi xuống đập vào chân cô. Bị đau khiến cô đứng không vững té ngã. Tay đang nắm lấy chồng đành phải buông ra. Điện thoại Chu Thần vang lên nhưng anh ta không nghe, vội vàng bỏ đi, không thèm để ý xem Khúc Phương ngã thế nào. Anh ta cho rằng cô cố tình ra vẻ đáng thương, dù sao ý định ly hôn vẫn sẽ không thay đổi. Khúc Phương cứ như vậy nhìn chồng bỏ đi. Chân trái bị đau muốn đuổi theo cũng không kịp đành tập tễnh bước ra cửa thấy chồng bước lên chiếc xe BMW phóng đi. Cô đứng cạnh bức tường làm bằng thuỷ tinh của nhà hàng dáng dấp thê thảm đối lập hoàn toàn với khung cảnh nhộn nhịp xung quanh.
Khúc Phương tập tễnh vịn tường đi đến hiệu thuốc gần đó mua lọ Vân Nam Bạch Dược để xoa chân. Cô thấy dường như toàn tâm mình cũng bị đau theo.
” Cô đến bệnh viện kiểm tra đi. Vết thương này không chỉ bị sưng mà còn có máu ứ đọng bên trong tương đối nghiêm trọng đấy”. Người bán thuốc có ý tốt, thấy Khúc Phương như vậy nên đề nghị.
Khúc Phương lắc đầu, buổi chiều còn phải đến công ty. Cô nhát gan chưa từng nghĩ tới sẽ bỏ bê công việc vì một việc như vậy. Cô cầm lấy lọ thuốc xoa chân rồi tập tễnh đến chỗ làm.
Đến cửa công ty cô dừng lại nghỉ rồi cố nén đau chạy chậm đến chỗ thang máy, thấy cửa vẫn chưa đóng, cô kêu to: ” Đợi một chút”.
Nghĩ giống như mọi khi, mọi người đi làm đều cố gắng tranh thủ từng giây từng phút, với lại tiếng cô không to lắm, cửa thang máy đã đóng đuợc một nửa chắc sẽ không mở ra nữa. Nhưng không ngờ thang máy lại mở ra thật.
Rất đông các vị lãnh đạo đang đứng trong đó, ở giữa có một thanh niên trẻ tuổi. Khúc Phương theo bản năng phán đoán người trẻ tuổi này chắc là nhân viên giống mình. Để cảm thấy đỡ lúng túng, cô bước lại gần đứng cạnh anh ta cười cười.
Chỉ cần không bị vị Boss trong truyền thuyết nhìn thấy, người chấm công bên bộ phận tiếp thị thoải mái buông lỏng, tất cả mọi người mắt nhắm mắt mở cho qua là cô sẽ thoát. Khúc Phương không ngừng tự mình an ủi như vậy.
Người đứng bên cạnh Khúc Phương là giám đốc Lưu phòng thị trường. Thấy người trẻ tuổi không để ý, anh ta liền nhìn Khúc Phương với ánh mắt sắc như dao găm. Mặc dù không nhớ rõ nữ nhân viên này tên gì, nhưng nhất định là nhân viên của công ty mình.
Căn bản trước khi Khúc Phương bước vào thang máy, giám đốc Lưu vừa mạnh miệng nói với người trẻ tuổi, chính là người mới thu mua công ty của bọn họ rằng ” Nhân viên của chúng tôi ý thức rất tốt, chưa bao giờ xảy ra tình trạng đi trễ”.
Kết quả Khúc Phương đã làm cho bẽ mặt, còn gì gọi là ghi điểm nữa.
Người trẻ tuổi không nói năng gì, khuôn mặt không lộ ý cười, ngược lại nghiêm túc vô cùng, mắt đeo kính râm, không ai biết anh ta đang nhìn gì.
Vất vả chờ đợi rốt cuộc thang máy cũng dừng lại ở tầng 28. Cuối cùng cũng thoát ra khỏi thang máy, Khúc Phương thở phào nhẹ nhõm. Người trẻ tuổi kia đi ra ngoài, các vị lãnh đạo khác lục tục theo sau. Khúc Phương cứ ngỡ mình đã thoát được kiếp nạn. Không ngờ giám đốc Lưu theo sau, ngừng lại truớc mặt Khúc Phương nói: ” Cô không cần phải đi làm nữa, công ty chúng tôi không có kiểu nhân viên như cô”.
Khúc Phương choáng váng mặt mũi, tại sao có thể như vậy? Chồng không cần mình, công việc thì bị mất. Cô cảm thấy buồn nôn từng cơn như sắp trào ra, chân lại đau nhói, đi được mấy bước đau không chịu nổi. Cô cố nén đi vào văn phòng. Thường ngày mọi người nhìn thấy cô là nhiệt tình gọi chị Khúc. Hôm nay ai nấy đều cúi đầu làm việc, không người nào nói chuyện cùng Khúc Phương. Văn phòng đúng là không có gì bí mật, chuyện vừa xảy ra chắc mọi người biết cả.
Đau đớn trên người cộng với nỗi đau trong lòng, Khúc Phương cảm giác sức lực toàn thân đều mất hết, ngồi chết lặng mãi đến khi quản lý Vương Siêu gọi điện bảo Khúc Phương đến phòng làm việc.
Khúc Phương vào phòng thấy quản lý Vương đang ngồi viết giấy tờ gì đó. Thấy cô tới liền cười nói: ” Chị Khúc đóng cửa vào đi”.
Cho rằng Vương quản lý ngại mình là nhân viên lâu năm, giờ nói chuyện sa thải, nhân viên bên ngoài mà nghe thấy sẽ làm cô không còn mặt mũi nhìn ai, Khúc Phương trong lòng cảm kích vô cùng. Vương quản lý là người tốt, nhỏ tuổi hơn cô, mặc dù là quản lý nhưng giống mọi người gọi cô là chị Khúc.
Khúc Phương đóng cửa phòng, lòng có chút bất an ngồi xuống. Quản lý Vương híp mắt nhìn dáng điệu xinh xắn của Khúc Phương lúc đi ra đóng cửa. Hôm nay cô mặc váy lộ cặp mông tròn trịa. Nhìn cô ngồi ngay trước mặt, cổ áo hơi mở rộng, hắn có thể nhìn thấu khe ngực bên trong, nhất thời miệng bỗng đắng ngắt.
” Chị Khúc, chuyện của chị tôi đã nghe cấp trên nói qua. Tôi có thể nói với giám đốc Lưu giúp chị”. Quản lý Vương ánh mắt không hề e dè nhìn Khúc Phương từ trên xuống dưới sau đó đứng lên ngồi cạnh cô.
Trong lúc không ai quan tâm đến cô thì vẫn có người nguyện ý giúp đỡ như vậy khiến cô thấy như được an ủi. Nhưng dù sao cô đã đắc tội với cấp trên, có tiếp tục làm việc cũng không được dễ dàng như trước nên cô lắc đầu từ chối.
” Cảm ơn quản lý Vương, cậu rất tốt nhưng tôi biết mình sai rồi, cậu không cần phải nói giúp tôi đâu”. Khúc Phương cảm kích nói.
Quản lý Vương lại ngồi nhích gần một chút, tay không biết cố tình hay vô ý đặt lên đùi Khúc Phương khiến Khúc Phương kinh hãi nhảy dựng lên. Vì chân trái đang bị thương nên ngã ngồi xuống.
” Chị Khúc, chỉ cần chị ăn tối với tôi, chúng ta có thể thảo luận về vấn đề này. Tôi đảm bảo sẽ nói với giám đốc Lưu giữ chị lại”. Quản lý Vương vừa nói tay vừa bóp mạnh vào đùi Khúc Phương một cái. Đùi thật mềm, khiến hẳn chỉ muốn để yên như vậy mãi thôi.
Khúc Phương là nhân viên tiếp thị, tình huống thế này biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Chỉ không ngờ rằng người vốn lễ phép gọi mình chị Khúc là quản lý Vương kia có bộ mặt xấu xa như vậy.
Chân đau nhức khiến cô không đứng lên nổi. Quản lý Vương lại không chút kiêng kỵ vén váy cô lên
” Tên khốn kiếp”. Khúc Phương bị chọc tức, cô đã kết hôn, làm sao để bị nhục nhã như thế này đuợc, không suy nghĩ vung tay tát vào mặt hắn một phát. Vương quản lý dù sao cũng là đàn ông, sớm biết trước hành động này nên bắt được tay Khúc Phương. ” Đúng là tên vô sỉ”.
Quản lý Vương nổi giận, hắn sớm đã thèm thuồng Khúc Phương, chẳng qua ngại đồng nghiệp biết nên không dám giở trò. Nghĩ tới việc cô sắp nghỉ việc, nếu không động thủ ngay bây giờ thì không còn cơ hội nào khác. Đoán tính cách Khúc Phương hiền lành lại là gái đã có chồng, sự việc lộ ra cô chẳng còn mặt mũi nào. Hắn một tay giữ Khúc Phương, một tay lần mò trên đùi cô.
Đúng vậy, bình thường cô rất hiền lành nhưng không có nghĩa không biết phản kháng. Trong lúc tức giận, cô vớ được chén trà không kịp suy nghĩ ném mạnh một cái.
Động tĩnh lớn như vậy khiến cửa phòng bị bật ra. Bên ngoài một đám đang đứng xem náo nhiệt. Quản lý Vương nhìn thấy tình hình như vậy liền giả bộ ôm đầu mắng: ” Chị Khúc, vấn đề công việc của chị tôi không thể giải quyết. Chị đã kết hôn còn đến mồi chài tôi. Tôi không chấp thuận thì giở trò khóc lóc om sòm, đập vỡ cái chén. Thật là quá đáng”.
Vương quản lý lời lẽ nghiêm khắc, lớn tiếng chỉ trích. Khúc Phương bị nói như vậy thấy nhục nhã, toàn thân phát run, có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.
” Thảo nào chị Khúc vào phòng của quản lý Vương lại đóng cửa. Bình thường đều mở cửa nói chuyện đấy thôi”. Tố Mai là dân buôn chuyện nói với vẻ mặt như bừng tỉnh.
” Bây giờ mới nhìn ra chị Khúc là loại người như vậy. Hàng ngày vẫn giả bộ đoan trang, ai ngỡ kết hôn rồi mà còn lẳng lơ thế. Quản lý Vương còn chưa có vợ đấy”. Đệ nhất mỹ nhân của phòng tiếp thị chua ngoa nhận xét.
Một tiếng giải thích nhỏ của Ngô Trữ nói chen vào: ” Chị Khúc không phải là người như vậy”. Nhưng rất nhanh giọng nói đó bị che mất: ” Biết người biết mặt mà không biết lòng, ai mà biết được, nữ 30 như sói, 40 tuổi như hổ. Quản lý Vương của chúng ta lại đẹp trai nữa chứ”. Lão nhân viên Như Khải vừa tỏ ý giễu cợt vừa đồng thời nói giọng lấy lòng cấp trên.
Tiếng xì xầm không ngừng vang lên….
Khúc Phương không biết mình về nhà bằng cách nào. Chồng cô vẫn chưa về, một mình cô đơn, thương tâm, uỷ khuất và đau đớn, tất cả hôm nay cô nếm đủ cả.
Cô mệt mỏi nói không ra lời, cảm thấy toàn thân đau nhức. Một mình nằm trên giường không bật đèn, nước mắt cứ thế tự động chảy ra. Không biết cô ngủ lúc nào, không có mẹ chồng la mắng, không có tiếng chồng chỉ trích, không có đồng nghiệp châm biếm. Tất cả đều là một màu tối đen.
Buổi sáng 6 giờ đồng hồ báo thức vang lên. Khúc Phương mở mắt, tâm hồn trống rỗng nhìn trần nhà, không muốn rời giường, bỗng điện thoại vang lên.
Lại là điện thoại của chồng gọi tới. Khúc Phương nhận điện thoại với tâm trạng phức tạp, không mở miệng.
” Em vẫn chưa tỉnh ngủ à? Hôm nay anh đi công tác về. Mấy ngày qua em chăm sóc mẹ và em gái mệt mỏi rồi. Buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé, em chọn chỗ đi”. Bên kia đầu dây điện thoại, giọng chồng cô ôn nhu vang lên.
Khúc Phương bị cuộc điện thoại làm cho hỗn loạn không sao giải thích được. Chồng cô không phải muốn ly hôn với cô sao. Tại sao lại gọi cô đi ăn cơm. Cô mờ mịt nhìn đồng hồ điện tử. Phía trên hiển thị ngày tháng: Ngày 22 tháng 12 năm 2012.