Cô ngẩng đầu nhìn trộm Giang Vũ Lan. Hắn đang chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.
Hắn căn bản là một chút cũng không thích cô, mọi thứ hắn làm dù tốt xấu gì cũng đều chỉ vì cô là vợ trên danh nghĩa của hắn.
Giang Vũ Lan và Cố Phán Yên gần đây rơi vào trạng thái rất kì lạ.
Bọn họ thân thể vô cùng phù hợp, nhưng linh hồn hai người lại phảng phất cách xa nhau cả Thái Bình Dương.
Cố Phán Yên bất lực với tình trạng này muốn thay đổi nhưng không có cách, cuối cùng chỉ có thể để nó tiếp diễn như vậy.
Chạng vạng thứ sáu, sau khi ăn tối, Cố Phán Yên ngồi trên sô pha xem TV, Giang Vũ Lan cũng không vào thư phòng giải quyết công việc hai người đều ngồi im lặng trước màn hình TV.
Điện thoại của Cố Phán Yên vang lên, là bà Cố đã lâu không liên lạc.
"Cô?" Cố Phán Yên có chút kinh ngạc nghe điện thoại, dù sao người cô này bình thường sẽ không gọi mình.
"Mấy ngày nay chú con không khỏe, con về nhà xem sao?" Giọng nói của bà Cố ở đầu dây bên kia có chút lãnh đạm.
"Không khỏe sao?" Cố Phán Yên hỏi.
"Bác sĩ nói mệt nhọc quá độ yêu cầu phải nghỉ ngơi một thời gian.". Tr𝓾𝘺ệ𝐧 chí𝐧h ở ﹙ TRÙ𝑀T R𝗨𝙔Ệ𝙉.V𝙉 ﹚
"Vậy ngày mai con sẽ về thăm chú."
Công bằng mà nói, mặc dù bà Cố và Cố Sanh Phi đã đối xử tệ với cô từ khi còn nhỏ, nhưng chú đối với cô khá tốt.Vì vậy, Cố Phán Yên từ đáy lòng vẫn biết ơn người chú này của mình, ông bị bệnh cô cũng sẽ lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?" Giang Vũ Lan bình thản hỏi.
"Chú em không khỏe, ngày mai em sẽ về thăm chú." Cố Phán Yên cũng không giấu giếm Giang Vũ Lan.
"ngày mai?"
"Phải."
"Ngày mai là thứ bảy, anh đi cùng em." Giang Vũ Lan thản nhiên nói.
"Cái gì?" Cố Phán Yên sững sờ.
"Dù gì, họ cũng coi như là trưởng bối của anh.Anh và em cũng là vợ chồng nên đến thăm bọn họ cũng thích hợp." Giang Vũ Lan nói xong liền gọi quản gia dặn dò chuẩn bị một số quà.
Cố Phán Yên mở miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
"Sao, em không muốn anh đi à?" Giang Vũ Lan liếc mắt nhìn Cố Phán Yên.
"Ý của em không phải vậy." Cố Phán Yên nghĩ thầm, dù sao thì Giang Vũ Lan cũng là ân nhân của Cố gia, bây giờ hắn còn là nhà đầu tư lớn, bà Cố nhất định sẽ đối đãi Giang Vũ Lan thật tốt, nên cô không phải lo lắng.
"Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi." Giang Vũ Lan nói
Cố Phán Yên gật đầu không nói gì.
Lúc ngủ, cô cảm thấy dường như có một bàn tay nóng hổi đang đặt trên bầu ngực của cô.
Trong khoảng thời gian này, Cố Phán Yên được Giang Vũ Lan dạy dỗ nên trở nên rất nhạy cảm, hắn quen thuộc với từng nơi nhạy cảm của cô, chỉ một chút trêu chọc cũng có thể khiến cô mềm nhũn.
.......
Cuối cùng không biết Giang Vũ Lan làm xong lúc nào, Cố Phán Yên đã thiếp đi giữa chừng.
Cố Phán Yên ngồi trên giường tức giận nhìn chằm chằm Giang Vũ Lan, nói: "Tên xấu xa!"
"Anh xấu xa chỗ nào?" Giang Vũ Lan nhướng mày nhìn cô.
"Em đã nói rõ ràng với anh hôm nay em phải dậy sớm nhưng anh không nghe, cứ ép em." Cố Phán Yên phàn nàn.
"Làm sao anh có thể ép em được." Giang Vũ Lan đảo lưỡi trong khoang miệng.
"Em đã ngủ say như chết rồi mà anh còn muốn..." Cố Phán Yên bị sự mặt dày của Giang Vũ Lan làm cho choáng váng.
"Không sao đâu, anh không phiền."
Rõ ràng hôm nay cô định dậy sớm, nhưng bây giờ nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ.
"Không phải vừa thích hợp sao? Chúng ta vẫn kịp ăn cơm trưa, em muốn ăn ở Cố gia?" Giang Vũ Lan hỏi.
"Không." Cố Phán Yên đáp, không còn quan tâm đến Giang Vũ Lan nữa, vén chăn đứng dậy.
Ngay khi cô đứng lên, dấu hôn khắp cơ thể cô như ẩn như hiện. Giang Vũ Lan khoanh tay nhìn dấu hôn trên cổ Cố Phán Yên, ánh mắt có chút tối sầm lại.
Thật muốn lại đem cô đè ở dưới thân mà yêu thương, đáng tiếc thời cơ không đúng rồi.
Rõ ràng là cuối tuần, cũng là thời điểm thích hợp để tận tình túng dục*, nhưng cô lại muốn đi thăm chú mình, tâm trạng của Giang Vũ Lan cũng có chút ảm đạm.
*Buông thả dục vọng.
Hai người chuẩn bị xong cũng đã hơn mười giờ. Giang Vũ Lan đích thân lái xe đến Cố gia cùng với Cố Phán Yên.
Mọi thứ của Cố gia vẫn như trong trí nhớ của Cố Phán Yên, bà Cố tự mình mở cửa cho hai người, mặt bà có hơi thờ ơ, nhưng khi nhìn thấy Giang Vũ Lan phía sau cô,khuôn mặt bà ta lập tức tươi cười như hoa "Giang tiên sinh sao lại tới đây? Mời vào."
"Cứ gọi là Vũ Lan." Mặc dù giọng điệu của hắn tương đối lãnh đạm nhưng không hề xa cách.
"Được, được rồi, Vũ Lan, mau vào nhà đi." Bà Cố cười nghiêng người sang một bên để hai người vào, cao giọng gọi "Sanh Phi, mau tới đây chị gái và anh rể của con đã về rồi. "
Cố Phán Yên hơi ngạc nhiên.
Cô nhớ trước khi mình kết hôn, Cố Sanh Phi đã dọn ra ngoài sống cùng bạn trai sao lại ở nhà?
Nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng bình thường, dù sao thì bây giờ chú đang bị bệnh, có lẽ cô ta muốn cùng chú.
Nhưng khi nhìn thấy Cố Sanh Phi, cô đã rất ngạc nhiên. Cố Sanh Phi hoạt bát và nhanh nhẹn trong ký ức đâu rồi? Sao cô ta trông hốc hác như vậy?
Dù có trang điểm nhưng cũng không giấu được quầng thâm dưới mắt.
Nhìn thấy hai người đi vào, Cố Sanh Phi cố nặn ra một nụ cười trên mặt "Hoan nghênh."
"Sanh Phi, cô bị sao vậy?" Cố Phán Yên không kìm được mà lên tiếng.
"Đừng nói nữa." Bà Cố thở dài "Sanh Phi không may mắn như con cưới một người đàn ông tốt như Vũ Lan, Sanh Phi đã gặp phải một tên cặn bã."
Trước đây không phải vẫn yêu đến chết đi sống lại, sao trong nháy mắt lại trở thành một tên cặn bã? Cố Phán Yên hơi khó hiểu nhưng cô cũng không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô ta.
Cố Sanh Phi vẫn luôn thấy là cao cao tại thượng nghĩ rằng Cố Phán Yên nên bị mình đạp dưới lòng bàn chân, cô ta đã nhờ mẹ gọi cho Cố Phán Yên vì muốn xem cuộc sống của cô ở Giang gia tồi tệ như thế nào.
Nhưng ai mà ngờ được, cô và Giang Vũ Lan cũng quay về cùng nhau, hai người có vẻ rất hợp nhau. Cố Phán Yên khí sắc tốt như vậy, vừa thấy thật sự hạnh phúc. Cố Sanh Phi càng nghĩ càng tức.
"Ôi xem ta này, chỉ lo an ủi Sanh Phi mà quên bảo hai đứa con ngồi xuống." Bà Cố định thần lại vội vàng nói "Vũ Lan, ngồi đi đừng để ý đến ta. "
"Cô khách sáo."
"Chú thế nào rồi?" Cố Phán Yên hỏi.
"Vừa uống thuốc nên đã ngủ rồi, đợi lát nữa ông ấy tỉnh lại các con có thể lên lầu thăm." Nói rồi bà Cố nhiệt tình mời Giang Vũ Lan ăn hoa quả.
Cô chưa bao giờ được cô mình đón nhận nồng nhiệt như vậy, cô cảm thấy không phải tính tình của bà thật sự thay đổi mà tất cả đều là vì Giang Vũ Lan.