"Không phải vì mình sợ Cố Sanh Phi." Cố Phán Yên hoàn toàn không quan tâm gì đến suy nghĩ của cô ta, điều duy nhất cô quan tâm là chuyện của Giang Vũ Lan. Cô ngồi xuống ghế sô pha đưa ngón tay bị thương của mình để Hạ Lam dán băng urgo lên,bĩu môi nói: "Mình làm vậy là vì Vũ Lan thích cô ta."
Cô thích Giang Vũ Lan, nên cô không muốn nhìn thấy hắn vì cô mà không có được người mình yêu. Nếu Cố Sanh Phi không coi trọng Giang Vũ Lan có lẽ cô còn có thể tự thuyết phục mình rằng hắn và Cố Sanh Phi dù sao cũng không có khả năng, việc cô trở thành vợ của hắn cũng sẽ không có gì.
Nhưng, cô ta lại yêu Giang Vũ Lan, trong ba người cô liền trở thành kẻ dư thừa.
"Mình không phải kiểu người hy sinh mình để thành toàn cho người khác nhưng mình thực sự muốn đối xử tốt với Giang Vũ Lan." Cố Phán Yên ngây ngốc, nghiêm túc nói "Lam Lam, cậu không biết đâu, Giang Vũ Lan thực sự đối với mình rất tốt,nên mình cũng muốn đối xử tốt như thế với anh ấy. "
Hạ Lam nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô mà thở dài, cô ấy không thể chịu được. Hạ Lam hiểu rõ hơn ai hết rằng chính vì có quá ít người đối tốt với Cố Phán Yên, nên trong mắt cô, mọi sự tử tế đối với cô đều vô cùng đáng quý.
"Được rồi, cậu thật ngốc. Cho dù muốn đối xử tốt với Giang Vũ Lan thì cũng không nhất định phải rời xa anh ấy. Nếu là cậu, mình sẽ tự tin nói với mọi người trên thế giới rằng không ai có thể đối xử tốt hơn với Giang Vũ Lan hơn mình."
"Nhưng... Cho dù mình có đối xử tốt với anh ấy đến đâu, người anh ấy yêu không phải là mình." Cố Phán Yên nói: "Lam Lam, cậu có biết không? Điều mình muốn là người mình yêu đối xử tốt với mình. Không phải là thay thế bất kỳ ai. "
Hạ Lam chỉ có thể thở dài.
"Nếu như vậy, cậu đừng lo lắng cho Giang Vũ Lan nữa, dù sao anh ta cũng không phải của cậu." Hạ Lam vỗ vai Cố Phán Yên "Cậu nên nhìn số dư tài khoản của mình đi, vẫn là nhanh chóng đi tìm việc đi. khi bận rộn bản thân sẽ không có quá nhiều thời gian để nghĩ về những chuyện tình cảm. "
Cố Phán Yên gật đầu "Mình đã chuẩn bị xong hồ sơ xin việc rồi, ngày mai sẽ đi phỏng vấn." Cô biết sau khi rời khỏi hắn, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục.
Cố Phán Yên tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng,tính tình khiêm tốn, nhã nhặn, yêu cầu công việc không cai, chỉ trong vòng hai hoặc ba ngày cô đã tìm được việc tại một công ty quảng cáo. Cô mất hai ngày để thích nghi với nội dung công việc.
Mới đi làm được mấy phút, đồng nghiệp đến muộn mua bữa sáng về phòng làm việc ăn, Cố Phán Yên liếc mắt nhìn đó là một cái bánh trứng.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, nhưng ngửi được mùi một lúc, bụng cô đột nhiên đảo lộn, cô che miệng lại, nhanh chóng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
*Chúng ta có cháu rồi sao 😇?*
Sau khi nôn hết những thứ trong bụng ra, cô vẫn cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến món bánh trứng.
Cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô chỉ nghĩ trong khoảng thời gian này dạ dày của mình không được tốt lắm, buổi trưa bị món ăn yêu thích của mình làm cho buồn nôn.Cố Phán Yên hốt hoảng, trong đầu lóe lên một khả năng, đó là cô mang thai!
Cô và Giang Vũ Lan từ khi quan hệ thân mật chưa hề sử dụng biện pháp tránh thai nào. Giang Vũ Lan cũng không cho cô uống thuốc, nói như vậy làm tổn thương cơ thể cô, cô cũng cảm thấy mình phải nghiêm túc cùng Giang Vũ Lan tạo thành một gia đình êm ấm, có một đứa con nên cô chưa từng nghĩ tới việc tránh thai.
Nếu Giang Vũ Lan phát hiện ra mình mang thai,cô có thể bảo vệ đứa trẻ không?
Cố Phán Yên nóng lòng muốn về nhà mua que thử thai, cô sững sờ nhìn hai vạch.
Thực sự... trúng à?
"Phán Yên, cậu vào toilet lâu thế, có phải bị táo bón hay không?" Hạ Lam đang bận đóng gói đồ ngủ gợi cảm do khách hàng đặt trên mạng, đứng dậy vỗ eo, hét lớn hơn: "Nhanh lên, mình cũng muốn đi vệ sinh."
Cố Phán Yên bước ra khỏi phòng tắm với que thử thai.
Hạ Lam ban đầu cũng không để ý đến sự khác thường của cô, nhưng khi ánh mắt rơi vào hai vạch trên que thử thai trên tay cô thì sững sờ.
"Cậu có thai?" Hạ Lam hét lên.
Cố Phán Yên gật đầu.
"Mẹ kiếp!" Hạ Lam không nhịn được chửi thề một tiếng, lập tức kéo tay cô "Đi thôi!"
"Đi đâu?" Cô ngơ ngác hỏi.
"Về Giang gia,cậu đã mang thai đứa con của Giang Vũ Lan rồi. Chẳng lẽ định làm mẹ đơn thân sao? Mình đoán là cậu không quan tâm, nhưng cậu nghĩ Giang gia có thể chấp nhận để giọt máu của họ lưu lạc bên ngoài chịu khổ cùng cậu không?" Hạ Lam hỏi.
Cố Phán Yên lắc đầu "Không."
"Còn chần chừ gì nữa?"
"Vũ Lan là một người rất có trách nhiệm. Nếu anh ấy biết mình có thai nhất định sẽ tiếp tục ở bên mình vì trách nhiệm."
"Vậy ý của cậu là định một mình nuôi đứa trẻ này?" Hạ Lam nhìn cô hỏi.
Trầm mặc hồi lâu, cô mới gật đầu "Không thành vấn đề, mình vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, chi tiêu hàng ngày cũng không nhiều, một mình nuôi con cũng được."
"Cậu thật là ngốc." Hạ Lam thở dài "Phán Yên, cậu thật sự không cần phải hy sinh nhiều như vậy."
"Mình không có." Cố Phán Yên lắc đầu "Đây là mình tự nguyện, không tính là hy sinh.
Triệu chứng ốm nghén của cô không có gì nghiêm trọng, ngày hôm sau Hạ Lam đi cùng Cố Phán Yên đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng, đứa trẻ mới hai tháng tuổi, phát triển rất tốt.
Phản ứng đầu tiên của cô là vui mừng.
Lúc trước Cố Phán Yên không biết mình có thai, cô ở bên Giang Vũ Lan không tiết chế, Giang Vũ Lan thể chất lại rất mạnh.
Cũng may đứa trẻ rất khỏe mạnh, nếu không thì cô sợ rằng mình sẽ hối hận đến chết.
Vì có con nên cô đi làm rất cẩn thận, thay đổi tất cả giày sang giày bệt, quần áo hầu hết bằng vải bông tinh khiết. Ăn mặc như thế này trông cô còn trẻ hơn tuổi thật, thỉnh thoảng còn bị đồng nghiệp trong công ty trêu chọc: "Cố Phán Yên, cô chưa đủ tuổi vị thành niên à?"
"Không, tôi đã trưởng thành lâu rồi." Cô nhanh chóng phủ nhận.
Cố Phán Yên làm việc ở đây đã một tuần, đã hoàn toàn làm quen với cuộc sống mới của mình.
Lúc đi làm về, cô không muốn chen chúc trong thang máy với đồng nghiệp, sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ, nên cố ý đợi đến khi đồng nghiệp đi gần hết rồi mới từ từ ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, thu dọn đồ đạc của mình để về nhà.
Không nghĩ rằng công ty cũng đồng nghiệp về muộn như cô.
Khi hai người đứng trước cửa thang máy, nhân viên kia nói: "Cô mới tới đây à?"
"Ừ, mới được một tuần." Cố Phán Yên gật đầu.
"Thảo nào, tôi chưa gặp cô bao giờ." Người đàn ông liếc nhìn Cố Phán Yên với ánh mắt ngạc nhiên. Cô không trang điểm, gương mặt thanh khiết, xinh đẹp như hoa?
Cô không biết nên trả lời như thế nào nên chỉ cười lịch sự, khi thang máy đến, cô bước vào trước.
"Lát nữa cô đi xe buýt sao?"
"Ừ." Cố Phán Yên gật đầu, công ty cách nhà Hạ Lam rất gần, chỉ cần ba trạm dừng là tới.