Thảo nào Giang Vũ Lan luôn cảm thấy giọng nói của Cố Sanh Phi khác với những gì hắn nghe được khi mê man, hóa ra đó hoàn toàn không phải là cô ta.
Hóa ra tất cả mọi chuyện đều là nhờ cô vợ nhỏ của hắn.
Hắn ôm lấy Cố Phán Yên, tay hắn không kìm được đưa vào trong bộ đồ ngủ của cô, gần đây ngực của Cố Phán Yên hình như có dấu hiệu phát triển hơn.
Cố Phán Yên bị hắn xoa đến loạn tình ý mê.
Sợ cô quá mệt, Giang Vũ Lan cũng chưa làm cô, nhưng gần đây thân thể cô trở nên nhạy cảm hơn, hắn chỉ trêu chọc cô một chút cô cũng cảm thấy có chút không chịu nổi, đêm nay cô mơ mơ màng màng để Giang Vũ Lan tùy tiện hôn cô. Sau lớp quần áo trên người, hơi nóng như thiêu đốt cô, khi hắn chuẩn bị tiến vào, Cố Phán Yên rốt cuộc cũng tỉnh lại, vội vàng gọi Giang Vũ Lan "Không... không được.."
"Hả?" Giang Vũ Lan nhướng mày.
"Trong bụng em có bảo bảo..." Cố Phán Yên thở hổn hển nói "Sẽ làm đứa bé đau."
Giang Vũ Lan sững sờ.
Cố Phán Yên hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng áp chế sự kích động trong cơ thể, nhìn vẻ mặt thất thần của Giang Vũ Lan, xấu hổ cười "Em quên nói với anh, trong bụng em có một em bé."
Hắn có con? Hắn và Yên nhi đã có kết tinh tình yêu rồi sao?
"Anh sao vậy? Anh không vui sao?" Thấy Giang Vũ Lan im lặng, cô cũng trở nên lo lắng.
"Anh không phải không vui, anh là..." Giang Vũ Lan không kìm được muốn ôm chặt lấy cô, nhưng lại sợ làm cô đau, chỉ có thể cẩn thận vòng tay qua người cô, khàn giọng nói "Anh rất hạnh phúc."
"Cảm ơn em, Yên nhi."
"Em cũng muốn cảm ơn anh,Vũ Lan anh đã cho em một mái nhà."
Sau khi Cố Phán Yên trở lại Giang gia, Giang Vũ Lan không để cô tiếp tục đi làm tại chỗ mới của cô nữa.
Không phải hắn nghĩ rằng Cố Phán Yên nên là một người vợ ở nhà chăm lo cho gia đình, mà bởi vì công ty quá xa nhà, và nếu cô đi làm thì mỗi sáng đều phải dậy sớm.
Nhưng khi bác sĩ kiểm tra thân thể Cố Phán Yên đã nói cơ thể cô rất yếu, có thể không đủ sức sinh nở, vì vậy cô nên vận động nhiều hơn, điều này rất tốt cho mẹ bầu và thai nhi.
Giang Vũ Lan nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định để Cố Phán Yên luôn ở trước mặt hắn, khi cô hoạt động thân thể thì hắn cũng không cần lo lắng cô quá mức mệt mỏi.
Cố Phán Yên cũng không ảnh hưởng đến công việc của Giang Vũ Lan, cô chưa từng đến công ty, ngoại trừ những giám đốc điều hành công ty đã tham dự hôn lễ trước đó đã nhìn thấy Cố Phán Yên, những nhân viên còn lại về hầu như không biết cô.
Để không nhân viên trong công ty đàm tiếu quá nhiều,Cố Phán Yên lấy thân phận vào công ty là một nhân viên mới, trợ lý đặc biệt của văn phòng thư ký, đặc biệt đến mức cô chỉ cần in tài liệu ra và gửi một số tài liệu không quan trọng với mỗi bộ phận, chỉ cần lập biên bản trong cuộc họp thông thường là đủ.
Loại chức vị đơn giản này trước đây chưa từng có trong công ty, mỗi người hận không thể mọc thêm một đôi tay, một cái đầu, để giải quyết những công việc tưởng chừng như vô tận đó.
Vì vậy, sự xuất hiện đột ngột của Cố Phán Yên đương nhiên trở thành đề tài hấp dẫn.
Cố Phán Yên lần đầu tiên bị mọi người chú ý đến nhiều như vậy, cô rất khó chịu, sau khi đến công ty một ngày mà đã ồn ào như vậy thì cô dứt khoát ở nhà thì hơn, học nấu ăn,làm bánh gì đó cũng được miễn là Giang Vũ Lan không phải phân tâm nhiều đến cô khi ở công ty.
Hơn nữa, những lời xì xào trong công ty thực sự rất khó đề phòng.
Chỉ trong một ngày, Cố Phán yên đã ở trong nhà vệ sinh nghe người khác bàn tán về mình, để tránh xấu hổ, cô đành phải ở lại trong nhà vệ sinh. Cô thực sự không hiểu tại sao những người đó lại chọn ngồi lê đôi mách ở một nơi như nhà vệ sinh!
......
"Nếu ngay từ đầu em chịu đồng ý vào công ty với tư cách là thiếu phu nhân, anh không nghĩ bây giờ trong công ty sẽ có bất kỳ ai dám nói xấu em đâu." Giang Vũ Lan ngồi trên ghế sô pha ôm Cố Phán Yên trong tay, cô thân hình nhỏ bé cuộn tròn trên sô pha, đầu tựa vào vai hắn, một nửa tâm trí đang xem chương trình tạp kỹ, một nửa tâm trí đang lắng nghe những lời hắn nói.
"Em chỉ là không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người, vì vậy mới che giấu thân phận của mình. Ai biết rằng điều đó sẽ thu hút sự chú ý hơn."
Giang Vũ Lan xoa đầu cô, nhìn bộ dạng buồn rầu của cô, trong lòng hắn mềm nhũn "Nhưng anh phải làm thế nào đây? Anh chỉ muốn em đi cùng anh đến công ty."
Cố Phán Yên do dự giữa việc ở bên Giang Vũ Lan và không muốn bị người khác bàn tán, nhưng cuối cùng tình cảm của cô dành cho hắn đã thắng.
Cô cũng rất muốn ở bên cạnh Giang Vũ Lan, mặc dù hắn bận làm việc không có nhiều thời gian trò chuyện với cô, nhưng cô thỉnh thoảng vẫn có thể vào đưa một tách cà phê hoặc tài liệu cho hắn.
"Được rồi." Cố Phán Yên thở dài "Em sẽ tiếp tục đi làm."
Về thân phận của Cố Phán Yên ngay từ đầu mọi người đã đoán được cô là họ hàng hay con gái của một vị giám đốc nào đó trong công ty, nếu không thì cô đã không đến thẳng văn phòng thư ký dù đây chỉ là một chức vụ không đáng kể, nhưng tổng giám đốc luôn là người nghiêm khắc với người khác chưa từng thấy có ý kiến gì với cô, chắc chắn cô không phải người bình thường.
Về việc này, tổng thư ký của văn phòng thư ký chỉ biết mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lặng lẽ giao tất cả công việc cần đến văn phòng tổng giám đốc cho Cố Phán Yên.
Một phần là bởi vì bọn họ là vợ chồng có thể thấy được vị này rất thích cô, cho hai người càng nhiều thời gian ở bên nhau, nhất định sẽ có lợi chứ không có hại cho cô ta.
Thứ hai, bất kể là tài liệu gì, báo cáo kém cỏi như thế nào, chỉ cần là do cô đem lên, ở một mức độ nhất định sẽ có thể áp chế cơn tức giận khủng khiếp của tổng giám đốc.
Vì vậy, dần dần, rất nhiều nhân viên trong công ty cũng phát hiện ra rằng kể từ khi vị trợ lý kia xuất hiện, số lần tổng giám đốc mất bình tĩnh... dường như đã giảm đi đáng kể.
Trước đây mỗi khi công ty họp đầu tháng luôn có một đám giám đốc bị tổng giám đốc mắng té tát, chỉ muốn bứt tóc treo cổ trăm lần tại chỗ!
Nhưng họ đột nhiên phát hiện ra rằng chỉ cần Cố Phán Yên ngồi bên cạnh tổng giám đốc để xử lý biên bản cuộc họp, tần suất tức giận của hắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Cảm giác này càng rõ ràng hơn khi họ ở trong văn phòng tổng giám đốc.
Một lần, giám đốc của nhiều bộ phận cùng nhau làm báo cáo về việc mua lại một công ty nào đó, mọi người thức khuya dậy sớm mấy ngày, cho rằng kế hoạch này đã đủ hoàn hảo, nhưng khi bản kế hoạch này được đặt trước mặt tổng giám đốc. Sau bàn đó, bầu không khí trong văn phòng nháy mắt liền thay đổi ngay lập tức.