Nhưng bây giờ lại có cảnh thay dâu, không thể nào đền đáp được lòng tốt của Cố Sanh Phi. Giang Vũ Lan tâm tình không tốt, sắc mặt có chút ảm đạm.
Cố Phán Yên trước đây không quen biết Giang Vũ Lan, nên không biết tâm tình hắn không tốt là cái bộ dạng này. Thấy Giang Vũ Lan bày ra vẻ mặt khó coi như vậy, Cố Phán Yên cho rằng Giang Vũ Lan đã chán ghét mình.
Ngẫm lại cũng đúng, cô dâu mà mình luôn mong đợi lại thay đổi, nếu đổi lại là cô thì chắc tâm tình của cô cũng không tốt.
Cố Phán Yên không phải kiểu người sầu muộn một mình vì người khác không thích mình, Giang Vũ Lan không thích cô cũng không sao. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau, bọn họ về sau còn bao nhiêu thời gian sống chung, hắn chắc chắn sẽ thay đổi ấn tượng của mình về cô.
“Cái kia, thật xin lỗi vì đã đổi cô dâu của anh.” Cố Phán Yên nhìn Giang Vũ Lan chân thành xin lỗi “Tôi xin lỗi.”
“ Xin lỗi cũng chẳng có ích lợi gì!” Giang Vũ Lan tâm tình kém, giọng điệu không tốt lắm.
Cố Phán Yên co vai lại vì sợ hãi trước giọng điệu trầm thấp và tức giận của hắn, và nhìn anh ta với đôi mắt tròn xoe.
Trông hơi giống một chú thỏ nhỏ.
Nhưng Giang Vũ Lan cũng không nghĩ nhiều như vậy, bực bội vò đầu bứt tóc"Được rồi, cô tắm rửa nghỉ ngơi trước đi."
“Còn anh?” Hôm nay là đêm tân hôn, hắn không ngủ ở đây sao?
“Tôi ngủ trong thư phòng.” Giang Vũ Lan cau mày “Tôi muốn bình tĩnh một chút.”
Cố Phán Yên không biết rốt cuộc Giang Vũ Lan đang nghĩ gì nên chỉ có thể thụ động gật đầu.
Cô đã bị chồng ghét bỏ ngay đêm tân hôn thật đáng thương.
Sau khi Giang Vũ Lan rời khỏi phòng ngủ, Cố Phán Yên tắm rửa xong nằm ở trên giường, chiếc giường rộng lớn cô cảm thấy có chút trống trải. Cố Phán Yên bất lực thở dài,vì cô phải chịu đựng những điều bất công từ khi còn nhỏ nên đã học được cách điều chỉnh những cảm xúc chán nản của mình.
Cố Phán Yên vỗ má động viên bản thân. Không sao đâu, chỉ là ngày đầu tiên thôi. Cô sẽ làm việc chăm chỉ để trở thành một người vợ tốt, đối xử tốt với Giang Vũ Lan, cố gắng hết sức để duy trì cuộc hôn nhân của mình.
Rốt cuộc, đây là nhà mới của cô. Cô đã lâu không có người thân. Ừm, tương lai nhất định sẽ tốt hơn!
So với sự lạc quan của Cố Phán Yên, Giang Vũ Lan trong thư phòng tâm tình không tốt lắm.
Hắn đã quen với cảm giác có mọi thứ trong tay, và mỗi khi làm việc gì đó đều chuẩn bị kế hoạch A và kế hoạch B để đề phòng.
Nhưng cuộc hôn nhân... không có kế hoạch.
Hắn luôn có một loại linh cảm. Cố Phán Yên là lần chệch đường ray đầu tiên trong đời, còn vô số tai họa đang chờ đợi hắn. Liệu cuộc hôn nhân này có nên tiếp tục?
Vào ngày đầu tiên kết hôn, Giang Vũ Lan đã cảm thấy mất niềm tin vào cuộc hôn nhân này, kế hoạch trả ơn cũng không còn nữa.
Cố Phán Yên gả vào Giang gia để hưởng vinh hoa, cô chắc chắn sẽ không ly hôn dễ dàng như vậy. Và người phụ nữ này có bát tự rất tốt, bà nội sẽ đứng về phía Cố Phán Yên vô điều kiện.
Trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên bộ dạng Cố Phán Yên tròn mắt nhìn hắn.
Lúc đó, trên mặt cô còn chưa tẩy trang, đôi môi ửng hồng và đôi mắt ngấn lệ, nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt vô tội...
Không được,không được! Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài của người phụ nữ này! Giang Vũ Lan lắc đầu làm chính mình tỉnh táo.
Giang Vũ Lan bực bội vén chăn lên giường nằm, giường ở thư phòng hơi cứng khiến hắn không thoải mái.
Quên đi, ngày mai hắn về phòng ngủ. Hắn có tật quen giường, đổi chỗ nằm thì rất khó ngủ.
Hơn nữa, đây là nhà của hắn, sao hắn phải nhường phòng cho cô? Giường trong phòng ngủ, hắn cũng có tư cách dùng một nửa. Chiếc giường lớn như vậy, dù có lật người lăn lộn cũng không chạm vào người phụ nữ đó.
Giang Vũ Lan đã hoàn toàn quên mất hôm nay là đêm tân hôn của mình, còn hắn là chú rể, đây là lúc tận hưởng tình yêu tình yêu đôi lứa. Nhưng Giang Vũ Lan chỉ nghĩ cách ly hôn với Cố Phán Yên.
Cố Phán Yên đã quen dậy sớm, dù đêm qua ngủ không ngon nhưng đồng hồ sinh học vẫn khiến cô dậy đúng 6:30.
Trước khi kết hôn, cô đã nghỉ việc,hiện tại việc duy nhất của cô chính là chăm sóc chồng chu đáo.
Cô vặn ngón tay suy nghĩ mình nên làm gì, nhưng khi cô xuống lầu, đã có người hầu đang bận rộn trong phòng khách.
"Thiếu phu nhân, cô đã dậy rồi à. Thiếu gia thường dùng bữa sáng lúc 7:30. Cô có muốn dùng bữa trước không?" Quản gia cười nói.
Cố Phán Yên sững sờ một lúc mới nhận ra đây chính là Giang gia.
Người hầu của Giang gia còn nhiều hơn Cố gia gấp mấy lần, không có chỗ nào để cô giúp được cả. Cô không cần nấu cơm ba bữa hay dọn dẹp nhà cửa, tất cả những việc này người hầu của Giang gia đều sẽ làm.
Vậy với tư cách là vợ của Giang Vũ Lan, cô nên làm gì?
Cố Phán Yên lần đầu tiên kết hôn, trong lòng cô có chút bối rối. Cô ở Giang gia làm sao để Giang Vũ Lan cảm thấy cô không tệ, làm chồng của cô cũng không phải là chuyện xấu?
Cô còn đang rối rắm, Giang Vũ Lan từ trên lầu hai đi xuống.
Tối qua ngủ không ngon, đôi mắt của Giang Vũ Lan có chút đỏ. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn Cố Phán Yên "Cô dậy sớm như vậy làm gì?"
Cố Phán Yên xoắn vạt áo, nhỏ giọng nói: "Em vốn dĩ muốn làm bữa sáng cho anh."
Giang Vũ Lan không quá quen thuộc với cô, nhưng dù sao cô cũng là chồng trên danh nghĩa, vì vậy cô phải cảm thấy thoải mái hơn so với những người còn lại trong Giang gia. Vì vậy, khi nói chuyện với Giang Vũ Lan,cô vô thức nhích lại gần hắn.
Ngay khi Cố Phán Yên đến gần, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô. Không phải nước hoa, cũng không phải mùi của bất kỳ loại mỹ phẩm chăm sóc da nào. Đó là loại hương thơm thoang thoảng khó tả chỉ thuộc về mình cô.
Điều này giải tỏa tâm trí hơi buồn ngủ của hắn. Giang Vũ Lan giữ im lặng trước sự tiếp cận vô thức của Cố Phán Yên.
"Ở nhà có rất nhiều người hầu, không có việc gì để cô làm. Nếu cảm thấy buồn chán, cô có thể về nhà cũ cùng bà nội hoặc ra ngoài mua sắm."
Cố Phán Yên ghé vào tai Giang Tư Viễn nói nhỏ:"Để em nói cho anh biết, trong thẻ ATM của em còn rất ít tiền cần tiết kiệm một chút."
Có phải cô đang ám chỉ rằng cô không có tiền và cần sự trợ giúp của hắn không? Giang Tư Viễn nheo mắt, từ trong ví lấy ra một thẻ tín dụng đưa cho cô, "Cầm lấy rồi quẹt đi."
Dù sao hiện tại hai người đã là vợ chồng, anh cũng không thể đối xử tệ với cô được.
Cố Phán Yên sững sờ "Sao lại đưa cho em cái này?"
“Không phải nói hết tiền sao? Dùng cái này đi.” Giang Tư Viễn nhíu mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Hắn đã đưa cho cô thẻ tín dụng, sao nhìn cô vẫn mờ mịt vậy, lẽ nào cô còn muốn hắn đi mua sắm với cô? Hắn không có nhiều thời gian như vậy!
"A! Anh hiểu lầm rồi, em không muốn anh đưa tiền." Cố Phán Yên vội xua tay, "Em chỉ là..." Cô chỉ đơn giản là chia sẻ hoàn cảnh của mình với hắn thôi.
Hơn nữa, mặc dù trong thẻ ATM của cô không có nhiều tiền nhưng vẫn đủ. Tuy cô và Giang Vũ Lan đã kết hôn, nhưng họ không phải là vợ chồng thực sự, sử dụng tiền của hắn như thế... cô cảm thấy không ổn lắm.
Giang Vũ Lan không thể hiểu được Cố Phán Yên. Hắn chỉ cảm thấy phụ nữ thật phiền toái, miệng thì nói không có tiền, mà đưa tiền lại không cần?
Giang Vũ Lan dúi mạnh thẻ tín dụng vào tay Cố Phán Yên, "Thẻ này không có hạn ngạch, cô cứ quẹt thoải mái đi."
Nói xong, hắn cũng không để cho Cố Phán Yên có cơ hội từ chối, xoay người đi về phía phòng ăn.
Cố Phán Yên ngây ngốc đứng đó một hồi lâu, sau đó đuổi theo bước chân Giang Vũ Lan thấp giọng hỏi hắn "Vậy buổi trưa em có cần mang hộp cơm cho anh không? Bà nội nói lúc trước anh bị đau dạ dày,không ăn thức ăn bên ngoài được. "
Thực ra trước khi kết hôn cô chỉ gặp bà Giang vài lần. Bà thực sự rất yêu thương Giang Vũ Lan cháu trai mình, bà kể với Cố Phán Yên rất nhiều chuyện về hắn.