Ly Hôn Có Vẻ Khó

Chương 4:




Có thể nói, chuyện của Giang Vũ Lan ngoại trừ bà Giang là người hiểu rõ nhất còn có Cố Phán Yên.
Giang Vũ Lan dừng chân, quay đầu nhìn chằm chằm Cố Phán Yên, hắn nhìn cô đến mức cô nổi cả da gà.
“Sao, có chuyện gì?” Cố Phán Yên yếu ớt hỏi.
“Tôi đang suy nghĩ, cô đặt bao nhiêu tâm tư vào tôi vậy?” Giang Vũ Lan mờ mịt hỏi.
"Ừm.... không nhiều lắm đâu " Cô rất muốn chung sống tốt đẹp với Giang Vũ Lan.
 Tuy rằng ban đầu gả vào Giang gia là để thoát khỏi Cố gia, nhưng Cố Phán Yên vốn không có họ hàng thân thích, cô muốn xây dựng một gia đình nhỏ của riêng mình. Vì vậy, khi bà Giang kể về Giang Vũ Lan, cô đã nghiêm túc lắng nghe.
“Ra là vậy.” Giang Vũ Lan gật gật đầu, để được gả vào nhà họ Giang, Cố Phán Yên đã phải tốn rất nhiều tâm tư.
“Vậy thì cứ mang đến đi.” Giang Vũ Lan hờ hững gật đầu “Nhưng buổi trưa tôi rất bận, có thể không có thời gian ăn trưa với cô.”
“Không sao, em hiểu rồi.” Công ty Cố gia nhỏ hơn nhiều so với công ty của Giang gia mà chú đã bận rộn đến mức chân không thể chạm đất, thì Giang Vũ Lan còn phải bận hơn gấp mấy lần.
Mà cô cũng không muốn ăn trưa cùng Giang Vũ Lan, bây giờ bọn họ không quen nhau lắm, hai người cùng nhau ăn cơm không có chủ đề để nói hẳn là rất xấu hổ.
Giang Vũ Lan nghe câu trả lời dứt khoát của Cố Phán Yên, hắn đi về phía phòng ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Trên bàn chỉ có Giang Vũ Lan và Cố Phán Yên, xung quanh có một quản gia và một người hầu đang đợi. Cố Phán Yên vốn ăn không nhiều, nhưng tay nghề đầu bếp rất tốt, cô bất giác ăn nhiều hơn bình thường. Khi ngước mặt lên, cô thấy hắn đang nhìn cô một cách khó hiểu.
“Tôi, tôi bình thường không ăn nhiều như vậy đâu.” Cố Phán Yên có chút ngượng ngùng, “Tay nghề của đầu bếp rất tốt…” Cố gia cũng thuê đầu bếp nhưng khi nấu ăn, bọn họ đều nấu theo sở thích của cả nhà Cố Sanh Phi.
Sau đó, cô chuyển ra ngoài sống, để tiết kiệm tiền cô rất ít khi đi ăn ngoài, đồ ăn cô ấy nấu không tệ, nhưng vẫn không sánh bằng đầu bếp làm.
"Thích thì ăn thêm đi, Giang gia không thiếu chút đồ ăn này.” Giang Vũ Lan thản nhiên nói.
"Ồ, cảm ơn.” Cố Phán Yên cười toe toét.
Giang Vũ Lan nhìn nụ cười tươi sáng chân thành của cô, ngừng nói tiếp tục cúi đầu uống cháo.
Không khí trong phòng ăn lại chìm vào im lặng.
Cố Phán Yên sờ sờ mũi, nghĩ chồng mình tính tình không tốt, chẳng lẽ cô vừa nói câu gì khiến hắn không vui, hay sao lại đột nhiên không nói nữa?
Thật ra, cô không biết Giang Vũ Lan vì nụ cười của cô mà ngây ngẩn cả người.
Rốt cuộc vì mối quan hệ hôn nhân đó, nên đối với Cố Phán Yên Giang Vũ Lan có cảm giác khác, bình thường hắn căn bản không nhìn bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng rất khó có thể bỏ qua sự tồn tại của Cố Phán Yên.
Còn có... Cô cười ngọt ngào đến nỗi hắn không kìm được tự hỏi liệu những bộ phận khác có ngọt ngào như nụ cười của cô không...
Sau bữa sáng, Cố Phán Yên nghiêm túc tuân thủ vai trò của một người vợ, giúp Giang Vũ Lan mang áo vest, xách cặp, tiễn anh ra xe.
“Cô không cần phải làm chuyện này đâu.”
Giang Vũ Lan có chút không thoải mái. Biết rõ Cố Phán Yên có ý đồ nên mới đối xử tốt với mình chẳng qua là vì thích thân phận phu nhân của Giang gia, hắn thật sự không thể chấp nhận được dáng vẻ lấy lòng của cô.
“Không có gì đâu, dù sao em cũng rảnh mà.” Khi công ty của chú vừa thành lập và ông ấy còn chưa thuê người hầu, cô là người dọn dẹp từ trong ra ngoài. Những việc này chỉ là chuyện nhỏ.
Giang Vũ Lan khịt mũi có chút không vui, cầm lấy cặp trên tay Cố Phán Yên, cúi người ngồi vào trong xe, không thèm nhìn cô, trực tiếp ra lệnh cho tài xế lái xe.
Cô làm cho Giang Vũ Lan tức giận chỗ nào vậy? Cố Phán Yên cảm thấy khó hiểu.
Lúc Giang Vũ Lan đi mới hơn tám giờ, còn lâu mới đến giữa trưa, Cố Phán Yên nghĩ tới căn nhà cô thuê lúc trước, vẫn còn một số thứ chưa dọn đi, hơn nữa cô còn làm rất nhiều thú bông cô tự làm dễ thương, cô không nỡ vứt nó đi.
Nếu sau này không có kết quả tốt với Giang Vũ Lan, cô cũng có thể dựa vào tay nghề của chính mình để nuôi sống bản thân.
“Tôi phải ra ngoài một chút.” Sau khi tiễn Giang Vũ Lan đi, Cố Phán Yên gọi quản gia.
“Thiếu phu nhân, có cần tài xế chuẩn bị xe cho cô không?” Quản gia cười hỏi.
Cố Phán Yên do dự một lúc, sau đó gật đầu"Vâng."
Cô còn rất nhiều đồ, nếu tài xế đưa cô đến đó cô không cần phải thuê dịch vụ chuyển nhà nữa. Quan trọng là khu dân cư này rất cao cấp, cô sợ người của dịch vụ chuyển nhà sẽ không vào được.
Khi cô chuẩn bị ra ngoài, thì Hạ Lam gọi đến.
Hạ Lam là bạn thân duy nhất của Cố Phán Yên, vì Hạ Lam điều hành một cửa hàng nội y nên tính cách cô ấy rất thẳng thắn.
“ Tối hôm qua quá thế nào? Có nhiệt tình như lửa không? Theo mình thấy thì Giang Vũ Lan ít nhất cũng là có bốn cơ bụng trở lên! Thể lực nhất định rất tốt……"
Cố Phán Yên cảm thấy buồn cười "Cậu đang nói cái gì vậy, tối hôm qua mình ngủ một mình."
"Cái gì! ngủ một mình? Chẳng lẽ là mình nhớ lầm, ngày hôm qua không phải là đêm tân hôn của cậu sao?"
"Ừ, nhưng..." Cố Phán Yên sắp xếp từ ngữ trước khi nói: "Người mà Giang Vũ Lan muốn kết hôn là Sanh Phi không phải mình. Anh ấy luôn nghĩ rằng Sanh Phi mới là người gả vào Giang gia. "
"Giang thiếu gia không bị mù đúng không? Anh ta mà cũng thích tiểu thư kiêu ngạo của Cố Sanh Phi?" Hạ Lam thét lên chói tai  "Anh ta bị sao vậy? Có bệnh thì đi khám đi!"
“Đừng nói vậy, Sanh Phi chỉ hơi… được nuông chiều quá mức.” Cố Sanh Phi đã là hòn ngọc quý trong bàn tay cha mẹ mình từ khi còn là một đứa trẻ.
Cố Phán Yên thở dài. Chỉ là ba mẹ mất sớm nên không ai chiều chuộng cô, chỉ có thể tự mình lo liệu mọi việc. Đôi khi, mặc dù Cố Sanh Phi đi quá xa và thường bắt nạt cô, nhưng cô thực sự ghen tị với Cố Sanh Phi.
Mình hơi ghen tị với Cố Sanh Phi,lúc nào cũng được mẹ yêu thương. Không ai có thể ép buộc cô ấy làm bất cứ điều gì cô ấy không muốn. Nhưng cô lại chẳng có gì cả, và ngay cả sự tự do cũng phải đánh đổi bằng cuộc hôn nhân của chính mình.
“Vậy cậu định thế nào?” Hạ Lam hỏi.
"Chẳng làm gì cả. Mình nghĩ chỉ cần mình coi trọng cuộc hôn nhân này, Giang Vũ Lan nhất định sẽ nhìn ra tính tốt của mình"
“Nếu anh ta giống như người nhà của cậu, làm lơ cậu thì sao?” Hạ Lam lo lắng, “Hơn nữa, cậu có tình cảm với Giang Vũ Lan sao?
“Anh ấy có tính khí hơi xấu, mình không biết tại sao lại làm cho anh ấy tức giận, nhưng còn lại có vẻ ổn.” Cố Phán Yên cười nói.
"Anh ấy còn đưa thẻ tín dụng cho mình. Mình đã từng ghen tị với những cô gái được bạn trai bảo 'quẹt thẻ tùy ý', bây giờ cuối cùng cũng có người nói với mình như vậy." Nếu lúc ấy giọng điệu của Giang Vũ Lan tốt một chút, thì càng tốt.
Cô không phải là muốn một người đàn ông có tiền, chỉ là cô cảm thấy hạnh phúc khi được một người yêu thương mình như vậy.
"Cậu thật ngốc! Giang gia, thứ duy nhất họ không thiếu là tiền." Hạ Lam khịt mũi " Chờ ngày Giang thiếu gia nguyện ý vì cậu mà bỏ ra thời gian dẫn cậu đi mua sắm dạo phố, đến lúc đó cậu cảm động cũng không muộn. "
"Được..." Cố Phán Yên lè lưỡi, ngại ngùng.
Cô không tán gẫu với Hạ Lam nữa, nhanh chóng đến nhà cũ thu dọn đồ đạc, gói ghém rất nhiều gấu bông, mang tất cả về chỗ ở hiện tại, lấp đầy một góc phòng ngủ.
Không bao lâu, quản gia lên nhắc nhở cô: "Thiếu phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.