Đây là lần đầu tiên Cố Phán Yên đến Giang gia ăn tối kể từ khi kết hôn với Giang Vũ Lan. Dù có mệt đến đâu, cô cũng phải đi chuẩn bị.
Khi Giang Vũ Lan trở về Cố Phán Yên vừa từ trên lầu xuống, hai người nhìn nhau liền cảm thấy có chút kỳ quái, ngầm quay mặt đi chỗ khác, Giang Vũ Lan lên tiếng trước "Đi thôi."
Cố Phán Yên đi theo hắn ra ngoài, hắn đi phía trước thấp giọng hỏi: "Sức khỏe của em thế nào?"
"Tốt."
Bầu không khí vẫn còn lúng túng...
Sau khi hai người lên xe cũng không nói chuyện nhiều, Cố Phán Yên vẫn còn hơi buồn ngủ. Kỹ năng lái xe của tài xế rất tốt nên sau một lúc cô đã nhắm mắt và bắt đầu như gà mổ thóc.
Giang Vũ Lan quan sát hồi lâu, thấy đầu của cô sắp đập vào cửa kính ô tô, nên vươn tay kéo đầu cô qua đặt lên vai mình.
Gò má của Cố Phán Yên cọ qua cọ lại vào áo sơ mi của hắn. Giang Vũ Lan cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô đến xuất thần.
Có vẻ cô thực sự đang rất nỗ lực để cải thiện mối quan hệ vợ chồng giữa hai người. Không cần biết tại sao cô lại gả cho hắn, nhưng nếu cô thực sự muốn trở thành vợ hắn...
Giang Vũ Lan phát hiện rằng bản thân dường như không hề bài xích việc Cố Phán Yên là vợ của hắn.
Cũng không phải vì đêm qua hắn chiếm đoạt thân thể cô, mà bởi vì hắn cảm thấy Cố Phán Yên thực sự rất coi trọng xem hắn là chồng cô.
Giang Vũ Lan cũng không ghét cô và sau chuyện đêm qua, hắn phát hiện ra rằng đối với cơ thể của cô mình như bị mê luyến, vậy thì tại sao không thử? Bà nội cũng nói, tính cách của họ rất hợp nhau, nếu lấy nhau sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất.
Nghĩ đến đây, Giang Vũ Lan không khỏi nở một nụ cười trông hơi vô tri. Đầu ngón tay gảy nhẹ lên má Cố Phán Yên, gạt lọn tóc bên má cô, hắn siết chặt bàn tay đang ôm vai cô.
Khi chiếc xe từ từ dừng lại, Cố Phán Yên từ từ mở mắt. Giang Vũ Lan liền dập tắt nụ cười trên mặt, lập tức buông vai cô ra.
"Thực xin lỗi, em ngủ quên mất." Cố Phán Yên xấu hổ ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ "Đến rồi à?
"Xuống xe đi" Hắn nói.
"Ồ, vâng." Cố Phán Yên gật đầu.
Ông Giang và bà Giang đều là người tốt bụng và dễ gần, từ lần đầu gặp Cố Phán Yên có ấn tượng rất tốt với họ. Từ tận đáy lòng cô rất thích cặp đôi đẹp lão này.
Nhưng sau khi nhìn thấy ông Giang và Giang Vũ Lan nói chuyện với nhau, cô lại có ấn tượng khác về ông Giang.
Hai người còn chưa bước vào nhà, Cố Phán Yên đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của ông Giang, "Bất hiếu tôn, lâu như vậy tôi rồi mà không về thăm chúng ta một lần! Trong lòng con còn có hai lão già này hay không?! "
Giang Vũ Lan một tay đút túi, mặt hắn không có biểu tình gì nắm tay cô kéo vào"Ông nội, bà nội, tụi con về rồi."
Cổ Phán Yên cũng ngoan ngoãn chào hỏi: "Ông ơi, bà ơi."
"Được rồi, được rồi." Bà Giang mỉm cười bước tới, nắm tay Cố Phán Yên trìu mến nói "Phán Yên à con thế nào rồi? Vũ Lan nó có bắt nạt con không?
Vâng, vâng, anh ấy đã bắt nạt con cả đêm qua nên hôm nay con gần như không xuống giường nổi.
"Không ạ, Vũ Lan đối với con rất tốt." Cố Phán Yên cười đáp.
"Hừ, vậy thì tốt. Nếu nó dám bắt nạt con, con nhất định phải nói cho ta biết, bà nội sẽ đòi lại công bằng cho con." Bà Giang cười nói.
"Con biết rồi, cảm ơn bà nội."
Giang Vũ Lan liếc mắt nhìn Cố Phán Yên ngoan ngoãn, thầm nghĩ sao cô lại không ngoan ngoãn và cư xử như vậy khi ở trước mặt hắn? Ông Giang thấy sự chú ý của Giang Vũ Lan đã bị cô cướp mất, ông Giang không khỏi gõ gậy thật mạnh "Giang Vũ Lan, đi theo ta!"
Hắn cong môi mờ ám, cất bước theo kịp bước chân của ông Giang.
Cố Phán Yên ngạc nhiên nhìn cặp ông cháu này, trong lòng luôn cảm thấy giữa họ có một luồng khí không tương đồng như nước với lửa.
"Đừng để ý bọn họ. Hai ông cháu đó từ trước đến nay đều là như vậy. Nào cùng ta vào bếp làm một ít đồ ăn ngon."
"Được, bà nội." Cố Phán Yên nhìn Giang Vũ Lan có chút lo lắng. Vẻ mặt hắn khi nãy còn lãnh đạm hơn cả lúc bàn công việc với cấp dưới.
" Ba mẹ Vũ Lan mất từ khi thằng bé còn rất nhỏ." Bà Giang chuẩn bị bột làm bánh. Bà vừa rửa tay nhào bột vừa nói với Cố Phán Yên "Tập đoàn của Giang gia cũng coi như không nhỏ, lão gia sợ Vũ Lan sau này không đủ khả năng gánh vác công ty sẽ bị đám cổ đông ức hiếp nên từ nhỏ đã rất nghiêm khắc với thằng bé. "
"Trong khi những đứa trẻ khác vẫn đang trong độ tuổi đọc truyện tranh thì Vũ Lan đã phải đối mặt với thương trường ngươi lừa ta gạt. Ông đã đưa Vũ Lan theo bên mình từ khi còn nhỏ, làm cho nó mưa dầm thấm lâu". Bà Giang làm một quả bóng nhỏ bao bên ngoài nhân "Đứa nhỏ này hình thành tính cách hiện giờ có thể nói là do một tay lão gia dạy dỗ mà ra."
Cố Phán Yên im lặng lắng nghe, nhanh chóng theo bà Giang để làm bánh.
"Tuy nhiên, mọi chuyện đều có thể vật cực tất phản. Lão gia quá nghiêm khắc với Vũ Lan. Dù nó có tốt thế nào đi nữa cũng chưa từng khen ngợi một lần. Dần dà, một lần Vũ Lan và lão gia ở chung một chỗ là như nước với lửa. Ta nhớ có lần, vừa trở về Đài Loan, Vũ Lan đã ngất xỉu trước cửa công ty vì quá nhiều áp lực và làm việc quá sức "
* Một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.
Cố Phán Yên sửng sốt.
"Lúc đó là may mà có một người tốt bụng đưa nó đến bệnh viện, nhưng đáng tiếc chúng ta không biết ai đã cứu Vũ Lan." Bà Giang thở dài "Nếu không, chúng ta thật sự nên cảm tạ họ."
"Người đó chắc không cứu Vũ Lan vì muốn cảm tạ đâu bà nội." Cố Phán Yên cười nói.
Rốt cuộc, cô cũng nhớ ra. Năm ngoái, cô đã giúp một người bị ngất ở trước cửa công ty của Giang gia.
Lúc đó, cô vừa mới tốt nghiệp,chưa có công việc nên cuối tuần đó cô làm công việc bán thời gian là phát tờ rơi. Sáng sớm đi ngang qua cổng công ty Giang gia, vô tình đụng phải một người đàn ông.Cô còn chưa kịp xin lỗi, người đàn ông đã ngất trước.
Cô sợ rằng có chuyện gì đó sẽ xảy ra với người đàn ông, nên lập tức xin nghỉ phép đưa anh ta đến bệnh viện bằng xe cấp cứu. Sau đó, khi đi thanh toán hóa đơn y tế, cô tình cờ gặp Cố Sanh Phi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe nên đã nhờ cô ta giúp cô chăm sóc người đàn ông này.
Sau đó, Cố Sanh Phi nói rằng anh ta đã tỉnh lại và bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, sau khi thanh toán tiền y tế, cô không quay lại phòng bệnh. Bởi vì lúc đó cô đang bận làm một số thủ tục, cô thậm chí không nhìn kỹ người đàn ông, nhưng nhớ rằng cô ấy cao, vóc dáng cân đối và bộ đồ trên người chắc chắn rất đắt tiền.
Không ngờ, đó là Giang Vũ Lan.
Tất Cũng chỉ có thể nói một câu có lẽ là duyên phận.
Trong bữa tối, bà Giang liên tục gắp đồ ăn cho Giang Vũ Lan và Cố Phán Yên. Ông Giang im lặng ngồi ăn không nói một lời. Hắn cũng gắp đồ ăn cho bà Giang nhưng hầu như hắn không nhìn ông Giang lấy một cái.
Cố Phán Yên cảm thấy hơi buồn khi nhìn thấy cảnh này.
Cô không có ông bà, nhưng cô nghĩ rằng người lớn tuổi trên khắp thiên hạ đều giống nhau, có người hiền từ cái này thì cũng có người nghiêm khắc cái kia.