Việc này phải kể lại từ đầu. Bạch Giác vốn muốn chậm rãi thuyết phục Bạch lão gia, hi vọng ông giao một phần sản nghiệp Bạch gia cho mình quản lý, nhưng lão Bạch lại sống chết không chịu nhả ra, khăng khăng phải giữ lại cho cháu đích tôn.
Cái ông già cổ hủ cứng đầu! Lão già bất công! Lúc ra khỏi cửa,Bạch Giác tức giận chửi ông ta một tràng trong đầu, trong lòng vô cùng không phục.
Thế nhưng hắn không còn cách nào khác, cuối cùng cũng chỉ có thể kìm nén tức giận rồi nhanh chóng bỏ đi, lửa giận đang tích đầy mình nên dĩ nhiên hắn muốn tìm nơi nào đó để phát tiết.
Do Quách Quỳnh đêm nay phải quay phim, hắn không thể đi tìm cô, vậy thì biện pháp tốt nhất hiện tại chính là cùng đám "bạn" kiếm nơi tha hồ uống rượu và nhiều phụ nữ thôi.
Đây là chỗ ăn chơi nổi tiếng nhất trong thành phố Bắc Kinh, có rượu ngon nhất, phụ nữ hiểu lòng người nhất, nghe nói mỗi tiếp viên mời rượu ở đây nhất định phải có bằng cấp hệ chính quy.
Tất nhiên, thu nhập cũng tương đối hậu hĩnh, tiếp viên mời rượu bình thường thu nhập một năm khoảng hơn mười vạn, còn những cái tên đứng đầu bảng thì không cần phải nói đến, Vệ Thiên Hành từng là khách quen ở nơi này, tuy nhiên mấy năm gần đây đã rửa tay gác kiếm mất rồi.
Mặc dù bị Hoàng Tử An xem thường,nhưng Bạch Giác lại rất nổi danh trong thành phố, ai cũng biết khả năng Bạch Tuyên kế thừa Bạch gia vô cùng thấp, mà Bạch Thiếu Thành lại đặc biệt bồi dưỡng đứa con trai này, tuy là con riêng, nhưng nếu không phải trường hợp đặc biệt, mọi người gần như đối đãi với hắn như người thừa kế.
Kể từ đó, bên cạnh hắn làm sao không thiếu những tên a dua nịnh hót?
Bạch Giác uống khá nhiều, đưa mỹ nữ lên xe, xe của hắn chính là loại xe thể thao với tính năng tốt nhất, Bạch Thiếu Thành chưa từng bạc đãi thằng con này, gần đây còn cung cấp cho hắn những đãi ngộ đặc biệt nhất.
Ban đêm, đường đi rất vắng vẻ, Bạch Giác lái xe càng lúc càng nhanh hơn, tựa như muốn thông qua con đường này để trút hết phẫn uất trong lòng.
Cô nàng bị hắn đưa lên xe hiển nhiên đã quen với những công tử đi xe đua này, căn bản không thèm để ý đến, cô ta lấy gương trang điểm nhỏ trong ba lô ra.
Cho đến khi có tiếng "ầm" vang lên, hai người tức khắc hoàn hồn, Bạch Giác nhìn đã biết chuyện gì xảy ra, hắn lái xe quá nhanh, không cẩn thận tông vào người khác rồi.
Mà phiền phức là, lái xe đã quá tốc độ lại còn say rượu. Bạch Giác bực bội đập lên tay lái một phát, cuối cùng quyết định lái xe trốn đi, sau đó tìm người tự thú gánh tội thay.
Đương nhiên, ngay lúc này hắn cơ bản không biết người mình đụng phải là ai.
------------------
Bạch Tuyên ngớ ra, trong giây phút bị xe đụng đó, anh cảm giác sức mạnh trong thân thể nhanh chóng bị bào mòn. Mới ba phút trước, Kim Thu tan tầm, cô đói bụng, anh cũng không khá hơn là bao, cho nên hai người đi ra ngoài ăn khuya, không ngờ rằng lúc đang băng qua đường có một chiếc xe phóng tới như tên bắn.
Anh chỉ kịp hiện nguyên hình đẩy cô ra, sau đó theo logic thì anh bị chiếc xe đụng trúng, anh cảm nhận được sức mạnh của mình bắt đầu suy yếu dần, giống như trạng thái sau lần tai nạn trước, anh không thể hiện hình được, dường như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cơ thể anh cũng có thể biến mất, như lục bình trong gió, yếu ớt dễ bị tổn thương.
Bạch Tuyên hoảng hốt, nếu anh thật sự biến mất, Kim Thu phải làm thế nào bây giờ? Không thể biến mất, tuyệt đối không được biến mất! Trong cái khó ló cái khôn, đúng, hiện tại tình trạng linh hồn của anh quá yếu ớt, nếu quay trở về cơ thể thì ổn rồi.
Đúng, trở về cơ thể! Ý nghĩ này như một tia sáng trong bóng tối, Bạch Tuyên trừng mắt tàn bạo liếc người lái xe, phát hiện kẻ đó không ngờ lại là người em vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, Bạch Giác.
Là hắn?! Hận ý lập tức bùng cháy trong mắt, nguyện vọng trở về của Bạch Tuyên lại bức thiết thêm nhiều lần, trở về, trở về cơ thể, không thể biến mất, anh còn muốn ở bên cạnh cô ấy!
Ý nghĩ mãnh liệt của anh có tác dụng, Bạch Tuyên cảm thấy cả người lâng lâng đi đến một nơi không biết tên. Bỗng chốc cảm giác nhẹ nhàng ban đầu biến mất, đau nhức, mỏi mệt, kiệt quệ chiếm cứ các giác quan.
Ồ, đây là cảm giác của cơ thể, anh đã trở về rồi. Bạch Tuyên có thể cảm nhận được mình đã trở về bên trong thân thể, cảm giác nặng nề này, chỉ có bao da thối (1) mới có.
(1) Tác giả dùng từ "臭皮囊" đây là thuật ngữ của đạo Phật chỉ cơ thể con người.
Tỉnh lại, phải tỉnh lại! Anh cố gắng căng mí mắt ra, chỉ có tỉnh lại mới có thể biết vợ có bị thương hay không, chỉ có tỉnh lại mới có khả năng tìm tên Bạch Giác tính sổ!
Anh phí sức chín trâu hai hổ mới cảm thấy một đường ánh sáng xuất hiện trước mắt, mí mắt mở ra một đường nhỏ rồi, tốt lắm, cố gắng lên! Bạch Tuyên tự khuyến khích bản thân, cuối cùng sau vô số lần thử nghiệm, anh cũng mở mắt được.
Tuy buổi tối chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, nhưng ánh sáng êm dịu như vậy đối với anh lại vô cùng chướng mắt. Bạch Tuyên mở trừng hai mắt, thời gian dần dần lướt qua.
Gian phòng này chính là nơi mà ngày đó anh nhìn thấy, thay vì nói là phòng bệnh, không bằng gọi là khách sạn có đầy đủ cơ sở vật chất thì hơn.
Anh tháo kim tiêm, giây phút đặt chân xuống giường thiếu chút nữa là té ngã, cả người không còn sức lực, cơ bắp mềm nhũn, nhưng anh vẫn kiên cường bước đến cửa, bên ngoài là một phòng tiếp khách, sát vách là một nam hộ lý, cậu ta nghe thấy có tiếng động liền đến gần xem tình hình, không nghĩ lại nhìn thấy Bạch Tuyên cả người đổ đầy mồ hôi, vịn vách tường nhích từng bước từng bước, cậu há to miệng, cả buổi mới sực nhớ tới đỡ anh: "Đại thiếu gia, cậu đã tỉnh rồi?"
"Bạch Giác đâu?" Bạch Tuyên mấp máy môi, nhíu lông mày lại nhìn cậu ta.
Hộ lý cảm thấy bất ngờ: "Nhị thiếu gia không ở đây, cậu tìm cậu ấy?" Cậu là người Hoàng gia tìm để chăm sóc Bạch Tuyên, đối với những chuyện trước kia đều không biết, vì vậy cũng không mấy kỳ lạ khi nghe anh hỏi những lời này.
"Đúng, tôi tìm hắn!" Hiện tại Bạch Tuyên giống như một con chó săn bị người khác giẫm phải đuôi, ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói, hung ác đến mức không thể giấu được.
Hộ lý mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn cố gắng đỡ anh ngồi xuống: "Được rồi, không thành vấn đề."
Đầu tiên cậu gọi bác sĩ tới, kết quả vừa mới vào cửa, Bạch Tuyên đã không khống chế nổi tâm tình của mình: "Cút ngay!"
Anh cảm thấy trái tim đang nhảy bang bang loạn xạ, vang lên như sét đánh, máu dâng lên, cả khuôn mặt đều đỏ lựng, tình trạng như thế này làm các bác sĩ sợ hãi, ngay tức khắc cho anh một mũi thuốc an thần.
Bạch Tuyên bị ép bình tĩnh lại, anh ngồi trên ghế salon, cảm thấy trong lòng quặn thắt đến khó chịu. Nhưng anh vẫn cố chịu đựng, lúc ấy Kim Thu bị anh đẩy ra, chắc có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên anh muốn tận mắt chứng kiến cô an toàn không bị thương. Lòng Bạch Tuyên trầm xuống, anh suy nghĩ miên man, nếu Kim Thu đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?
Đáp án dĩ nhiên không cần suy nghĩ, anh sẽ trực tiếp chấm dứt sinh mạng đi theo làm bạn với cô.
Kinh nghiệm của anh đã chứng minh một điều, chết chưa phải là hết, mà là khởi đầu mới, mặc kệ đi đâu, là đầu thai hay biến thành cô hồn dã quỷ, anh nhất định, nhất định phải ở bên cạnh cô.
Nghe được tin tức Bạch Tuyên tỉnh lại, người của Bạch gia và Hoàng gia chạy đến, Bạch Giác tất nhiên cũng xuất hiện, hắn vừa mới sắp xếp sự việc xong xuôi, đã bị Bạch Thiếu Thành đưa đến bệnh viện, nói là anh trai trên danh nghĩa muốn gặp hắn.
Hắn không nhớ rõ trước kia đã từng bồi dưỡng tình cảm anh em với anh trai trên danh nghĩa này? Bạch Giác nghĩ trong bụng, trên mặt lại nở nụ cười dối trá: "Anh hai..." Đón chào hắn là một cú đấm không chút lưu tình, trực tiếp nện lên trên mặt hắn, Bạch Giác ngẩn ra.
Những người khác cũng mờ mịt khó hiểu, ai cũng không ngờ Bạch Tuyên vừa mới ngồi ở đằng kia không nói không rằng thực ra là đang tích lũy sức lực, giây phút nhìn thấy Bạch Giác liền không nhịn nổi vung quyền lên, một đấm của anh vừa hạ xuống khiến Bạch Giác ngã nhào trên đất, anh tựa như phát điên từng quyền từng quyền đánh xuống, Bạch Giác chỉ thẫn thờ trong giây lát liền lấy lại lý trí, hắn cũng dùng lực đánh lại một cú: "Mày điên à!"
Sau đó hai người thuận lý thành chương đánh nhau.
Hoàng Tử An cau mày: "Chuyện gì đây?"
Cậu hộ lý kia mờ mịt lắc đầu: "Không biết."
Bạch Thiếu Thành cảm thấy lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, tuy nhiên ông lại thương Bạch Giác hơn một chút, dù sao cũng là đứa con trai được nuôi dưỡng bên người từ nhỏ đến lớn, ông mở miệng quát lớn: "A Tuyên con làm cái gì vậy, tại sao có thể đánh em trai như thế?"
"Ai bảo mày đụng cô ấy!" Bạch Tuyên quả thực phát điên rồi, người anh trúng vài cú, tuy nhiên Bạch Giác cũng không khá hơn chút nào, hắn còn không dám bất chấp như Bạch Tuyên, nếu thật sự ngay trước mặt người hai nhà đánh chết anh ta, hắn đúng là không cần sống nữa.
"Tôi đụng ai hả?" Trong lòng Bạch Giác cơ bản không nhớ được chuyện ngày hôm nay, hắn nghĩ không lẽ Bạch Tuyên đã phát hiện ra chân tướng chuyện anh ta bị đụng lúc trước rồi?
Con mắt Bạch Tuyên đỏ bừng: "Chính là buổi tối hôm nay, mày đụng phải cô ấy, tao đánh chết mày!"
Cuối cùng cũng nghe được một ít manh mối, hai lão Bạch Hoàng liếc nhau, đều không mở miệng, mà lại là Hoàng Tử An hỏi: "Đụng ai?"
Bạch Tuyên mím môi, không nói, anh vừa mới miễn cưỡng đánh đấm một hồi, hiện tại cơ thể đã hết sức, nhưng không biết vì cái gì, tim đập càng lúc càng nhanh, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy ra khỏi ngực, anh không khống chế nổi tâm trạng của mình, thống khổ la lên.
Hoàng Tử An vội vàng kêu bác sĩ tới, Bạch Tuyên không chấp nhận để ông ta chích: "Ông thả tôi ra, các người thả tôi ra, tôi muốn đi tìm cô ấy."
Anh lảo đảo muốn đi đến cửa, đi được vài bước đã té ngã, Hoàng Tử An sợ tới mức phải tự mình dìu anh: "Con muốn tìm ai, cậu tìm thay con có được không?"
Bạch Tuyên căn bản nghe không lọt tai những gì ông nói. Anh chỉ nghĩ nếu Kim Thu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ, nếu như không sao, không thấy anh, cô ấy nhất định sẽ rất sợ hãi, càng nghĩ càng lo lắng, nước mắt rơi xuống càng nhiều, anh lau mặt, gạt tay Hoàng Tử An tự vịn tường đi.
Nhưng buồn cười nhất là anh cơ bản không biết đường, đó là hướng đến nhà vệ sinh, không phải thang máy, anh đi một lát liền phát hiện đây đường cụt, trong lòng Bạch Tuyên càng chán nản.
Nghĩ đến đây, Bạch Tuyên cảm thấy nỗi buồn trào lên, nước mắt lại một lần nữa che mờ tầm mắt, anh hít hít mũi, lấy tay áo chùi chùi khóe mắt, quay đầu tiếp tục đi - coi như không biết cô ở đâu, cũng phải đi tìm, nói không chừng cô không có vấn đề gì đã quay lại khách sạn rồi, nói không chừng cô vẫn còn ở chỗ tai nạn giao thông, nói không chừng cô đang trong bệnh viện.
Anh đi tìm từng chỗ từng chỗ một, nhất định rồi sẽ tìm được.
Hoàng Tử An suy nghĩ, đại khái có thể đoán được Bạch Tuyên muốn đi tìm ai, ông nhìn trạng thái của cháu ngoại nhà mình, trước hết phải trấn an thằng bé, cho nên ông bước đến, hòa hoãn hỏi: "Có phải cháu muốn đi tìm Kim Thu, cậu giúp con tìm chịu không?"
Nghe thấy tên của Kim Thu, Bạch Tuyên thoáng cái tỉnh táo lại, kéo ống tay áo của ông, sững sờ đáp: "Thật không?"
"Thật." Xác định phỏng đoán trong lòng, Hoàng Tử An xem anh như trẻ nhỏ mà dụ dỗ, "Cậu đi tìm cô ấy, con phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, được không?"
Bạch Tuyên phản ứng rất kịch liệt: "Không được, cậu dẫn con đi tìm cô ấy đi, cô ấy bị xe đụng, không biết có chuyện gì không nữa."
"Nhất định không sao." Hoàng Tử An nói như chém đinh chặt sắt, "Cậu cam đoan với con, con ngủ một giấc tỉnh lại sẽ nhìn thấy cô ấy."
Bạch Tuyên mấp môi: "Cậu, cậu cho rằng con là trẻ con à, cậu cho con theo đi tìm cô ấy, tìm được rồi, con sẽ nghe lời cậu, đi nghỉ ngơi."
Hoàng Tử An bất đắc dĩ, công việc của ông rất bận, thời gian ở chung với Bạch Tuyên không nhiều lắm, tất nhiên không biết ngày xưa anh ít nói đến thế nào, nhưng lão Bạch lại biết, hai mắt ông rưng rưng: "A Tuyên, con có nhận ra ông nội không?"
"Ông nội, con muốn đi tìm cô ấy." Đối với trí nhớ lúc trước Bạch Tuyên không có quá nhiều ấn tượng, nhiều nhất cũng chỉ là những hình ảnh mơ hồ, trước kia anh quả thật giống như một tên ngốc, nhưng ông nội thì anh vẫn nhận ra, so với người cậu chưa gặp được mấy lần dĩ nhiên gần gũi hơn
"Để cháu đi tìm cô ấy."
Lão Bạch đối với lời khẩn cầu của cháu trai mình không có bất kỳ sức chống nào, lập tức đáp ứng: "Được được được, chúng ta ngay lập tức đi tìm."
Ông thật sự muốn khóc hết nước mắt, trước kia Bạch Tuyên bị chứng tự kỷ -- tất nhiên đây chẳng qua là do bọn họ suy đoán, bởi vì thằng bé luôn từ chối giao tiếp với mọi người -- hiện tại có thể chịu mở miệng nói chuyện như vậy, thật sự rất đáng mừng.
Bạch Tuyên nghe thấy lời cam đoan của họ, căn bản không có lòng dạ trò chuyện với mấy người thân đã lâu không gặp, càng không cần phải nói đến Bạch Thiếu Thành, đối với vị cha ruột này anh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Quá trình chờ đợi thật dài dòng buồn chán, Bạch Tuyên từ chối trở lại phòng bệnh, anh ôm đầu gối ngồi dựa vào vách tường, anh như là một con thú nhỏ không có nhà để về, những người còn lại nhìn nhau, cuối cùng Bạch Thiếu Thành ho khan một tiếng: "Muộn rồi, đã có cha ở đây, con đưa A Giác về trước."
Ngoài dự liệu của mọi người, người đầu tiên mở lời lại không phải là lão Bạch, mà là Bạch Tuyên, anh hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Giác: "Không được đi!"
Bạch Giác đã đoán ra đại khái người mà hắn đụng buổi tối hôm nay có chút quan hệ với Bạch Tuyên, lòng hắn không yên nói: "Mày không cho tao đi chẳng lẽ lại còn muốn giết tao hả?"
"Nếu như cô ấy đã chết!" Giọng nói bình tĩnh của Bạch Tuyên không che dấu được nội tâm hoảng sợ của chính anh
"Tao với mày đồng vu quy tận (2)."
(2) Đồng vu quy tận (同归于尽): cùng nhau chết
Bạch Thiếu Thành nhíu mày: "Cái gì, nó là em trai con!"
Bạch Tuyên mấp máy miệng, lại không nói lời nào, Bạch Thiếu Thành tức giận thiếu chút nữa bật ngửa: "Đứa nhỏ này sao có thể thành ra như vậy?"
"Tại sao không thể như vậy?"
Hoàng Tử An phân phó người đi hỏi thăm sự việc của Kim Thu, vừa về liền nghe thấy chuyện này, "A Tuyên không phải nói cậu ta vừa đụng người khác sao?"
Bạch Thiếu Thành rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Con đụng người khác rồi hả?"
"Không phải con." Bạch Giác khôi phục bình tĩnh, ăn không nói có, "Là một người bạn mượn xe của con!"
Bạch Thiếu Thành tuy còn hoài nghi, nhưng ông hiểu rõ đứa con trai này, nó nói như vậy cho thấy nó đã sắp xếp xong xuôi, ông nhìn Bạch Tuyên: "Không phải A Giác."
Bạch Tuyên không thèm để ý bọn họ, bọn họ nói cái gì, phán xét như thế nào, không liên quan đến anh. Anh chỉ cảm thấy thời gian chờ đợi quá dài rồi, dài dằng dặc đến mức khiến anh muốn phát điên.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cách nghĩ khủng bố, anh căn bản không khống chế nổi bản thân, chỉ có thể cắn môi mặc niệm "Cô ấy không có việc gì, cô ấy nhất định không có chuyện gì."
Đã qua rất lâu, anh mới nghe thấy Hoàng Tử An nhận điện thoại, ông ngồi xổm trước mặt anh: "Tìm được cô bé rồi, bị thương nhẹ nằm trong bệnh viện."
Bạch Tuyên kéo tay áo của ông: "Đưa cháu đi!"
Hoàng Tử An dìu anh đứng dậy, nhìn bộ dạng yếu ớt của anh mà nhíu mày: "Cô bé đã không có việc gì, ngày mai đi cũng vậy, cháu cần nghỉ ngơi!"
"Cháu muốn đi!" Bạch Tuyên cố chấp không tưởng tượng nổi, hiện tại trong đầu của anh không còn khái niệm cái gì là người nhà, cái gì sức khỏe, trong lòng anh chỉ có một việc duy nhất, anh phải tìm được cô, ở bên cạnh cô, bằng không thì anh không thể nào yên tâm được.
Mẹ Hoàng mềm lòng nhất: "A Tuyên muốn đi thì đi đi, tìm xe lăn tới đây."
Bạch Tuyên không chịu ngồi, cuối cùng là Hoàng Tử An cứng rắn yêu cầu anh ngồi lên mới bằng lòng dẫn anh đi, lúc này mới thỏa hiệp.
~~~~~