Trước khi kết hôn cùng Tần Vị Ký, năm 20 tuổi tôi dựa vào một bộ phim có IP lớn (1) từ tiểu minh tinh tuyến mười tám nhảy một bước thành đỉnh lưu (2). Năm đó mọi người cùng công danh lợi lộc đều quay quanh khiến tôi không khỏi choáng ngợp.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy tiền đồ của mình vẫn còn chông chênh. Nổi tiếng khi còn trẻ không phải là giả, nhưng thành danh quá sớm khiến tôi dấn thân vào vòng giải trí trước khi có thời gian để lên kế hoạch cho con đường tương lai của mình, tất cả mọi thứ đều là người đại diện quyết định thay cho tôi.
Kỹ năng diễn xuất của tôi không có thời gian để mài giũa nhưng đã phải lao đầu vào nhận hết bộ phim này tiếp đến bộ phim khác. Công ty cùng người người đại diện thì kiếm được bộn tiền, còn cái kỹ năng diễn xuất của tôi thì vẫn bị cư dân mạng mắng chửi đến tận ngày nay.
Nếu không gặp Tần Vị Ký, tôi đại khái đã bị ép chết thêm ba đến năm năm nữa, sau đó liền bị công ty một chân đá văng ra ngoài, và dần dần bị công chúng lãng quên.
Đó là suy đoán của tôi, nhưng Tần Vị Ký nói tôi là thiên tài, dù không có anh ấy thì cũng có người khác phát hiện ra, và tôi sẽ trở thành chính tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là thiên tài, ngoại trừ cái bản mặt khá là bắt mắt, tôi gần như vô dụng trong giới giải trí này.
Khi Chu Không cầm kịch bản "Tôi không nên yêu mặt trời" tìm đến, mới nghe cái tên mà tôi đã ê cả răng. Một cái tên lập dị cộng với tiếng tăm của Chu Không ở bên ngoài tôi cũng đã đoán được đây là một bộ phim nghệ thuật.
Phim này chưa được bàn tính, người đại diện của tôi chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Thù lao đóng phim thấp, thời gian quá dài, các hoạt động của tôi cũng không thể xếp hàng đợi được.
Vì vậy tôi thậm chí còn chưa đọc kịch bản đã liền từ chối Chu Không.
Chu Không nói không cần vội, tôi cứ xem kịch bản trước một chút rồi từ chối sau cũng chẳng muộn.
Tôi dành cả một ngày liền xem xong cuốn kịch bản, cả đêm không ngủ được.
Bối cảnh của câu chuyện đại khái là 20 năm trước, nhân vật chính - Lục Thiển là quan chức đời thứ hai, con trai độc nhất của một Bí thư Tỉnh ủy.
Sống vô tư vô lo, không cần suy nghĩ nửa đời trước thậm chí cũng không cần cân nhắc nửa đời sau, vì đã có rất nhiều người nguyện vì hắn mà sẵn sàng bày mưu tính kế.
Không buồn không lo đến năm 20 tuổi hắn đem lòng yêu thích Tưởng Tri Thâm, thư ký bên cạnh cha hắn.
Lục Thiển thường trông thấy Tưởng Tri Thâm đeo một cái kính bạc, dáng người thẳng tắp cầm một xấp văn kiện đi ngang qua hắn, anh luôn cười nói: "Cha cậu vẫn còn đang họp, đến phòng làm việc của tôi đi."
Từ đó về sau, Lục Thiển ngày nào cũng ở cạnh Tưởng Tri Thâm, đôi lúc sẽ ngắm anh cởi áo khoác khi tiết trời quá nóng, lúc anh tháo cà-ra-vát, hắn đều sẽ nuốt nước miếng.
Khi đó hôn nhân đồng tính vẫn chưa được hợp pháp, tình yêu đến quá bất ngờ, Lục Thiển bị sốc và cảm thấy chính mình là tên biến thái.
Hắn bắt đầu không khống chế được việc tiếp cận Tưởng Tri Thâm. Vào một ngày Tưởng Tri Thâm thấy hắn ngủ thiếp đi liền đem áo khoác của mình đắp cho hắn, hắn càng không nhịn được nữa, hít lấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ chiếc áo, trở nên không biết xấu hổ, tay không tự chủ duỗi xuống, không quan tâm đến việc sẽ vấy bẩn thế đạo này.
Lúc hắn cho rằng thần không thẳng quỷ không hay, Tưởng Tri Thâm đột nhiên đi tới cúi người xuống, thò tay vào áo khoác bắt chặt tay hắn, cười ôn nhu nói: "Nơi này chính là phòng làm việc của cha cậu."
Ngay khi khe hở vừa được mở ra, từ nay về sau văn phòng không ai dám vào này liền trở thành nơi để hai người mặc kệ thế tục.
Lúc đang nồng nhiệt Tưởng Tri Thâm luôn nghiến răng nghiến lợi phóng túng mà nói: "Em cứ như vậy câu dẫn tôi, đến lúc bị cha em phát hiện, em là cố ý muốn giết tôi sao?"
Lục Thiển híp mắt, đỏ mặt, thở gấp: "Tưởng thư ký, em bồi anh chết."
Tưởng Tri Thâm mím môi, nở nụ cười nhẹ: "Kia còn không bằng bây giờ tôi làm chết em."
Không biết là Tưởng Tri Thâm miệng linh hay nó chính là điềm báo, khi Lục Bí thư đẩy cửa bước vào, Lục Thiển đang ngồi trên đùi Tưởng Tri Thâm, đầu còn đang tựa vào vai anh.
Lục Thiển quay đầu lại nhìn cha hắn, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên liền cảm thấy người mình đang ôm như sắp biến mất, sắp trở thành một giấc mộng.
Sau đó Tưởng Tri Thâm thật sự biến mất.
Lục Thiển thậm chí còn không biết đi đâu tìm người này, hắn không biết gì về người này cả, yêu hận giận si cũng chỉ quanh quẩn ở trong dục vọng hết lần này đến lần khác.
Thứ duy nhất còn lưu lại chính là chiếc kính bạc mà Tưởng Tri Thâm ném ở văn phòng.
Tôi đọc xong kịch bản này cảm thấy trong lòng trống rỗng. Kịch bản đây căn bản là còn chưa viết xong, Chu Không chắc hẳn là cố ý, để tôi không nhịn được mà hỏi ông ta, Tưởng Tri Thâm đã đi đâu, Lục Thiển sẽ làm gì đây, giữa họ liệu có tình yêu hay chỉ là tình dục.
Nhưng tôi không đi tìm Chu Không, xem kịch bản đến đây tôi liền biết dù như thế nào tôi cũng sẽ không nhận bộ phim này. Phim đồng tính luyến ái, cảnh giường chiếu khá nhiều, còn liên quan đến nhân vật chính trị. Phim này liệu có qua được kiểm duyệt hay không tôi còn không chắc, coi như có thể chiếu thì hình tượng Lục Thiển có ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi hay không là điều tôi không thể kiểm soát được.
Sau đó vẫn là Chu Không nhịn không được lại chạy đến tìm tôi một lần nữa, đến cũng không thể để uổng phí như vậy được, vì thế tôi liền hỏi ông cái kết của câu chuyện.
Đối với Lục Thiển mà nói, một đoạn quá khứ vô lý và buông thả này bất quá chỉ là một đoạn thanh xuân hồ đồ của tuổi trẻ, qua một khoảng thời gian không lâu hắn sẽ liền quên mất, rồi lại tiếp tục bắt đầu lại cuộc sống của chính mình.
Còn Tưởng Tri Thâm, đã không còn là cuộc đời của riêng anh.
Sự nghiệp liền như vậy kết thúc, ngay cả công việc của cha mẹ cũng mất, không biết làm thế nào lại lặng lẽ âm thầm tự sát trong một đêm tĩnh mịch.
Yêu sớm, yêu nông cạn là Lục Thiển, đáp lại muộn màng nhưng hãm đến sâu lại là Tưởng Tri Thâm.
Nếu không có cái kết này, đây chẳng qua chỉ là một cuốn sách đồi bại ở ven đường.
Tôi cho rằng, Tưởng Tri Thâm là một người đàn ông thông minh, anh ấy nên rời đi từ sớm và đã tính kịp có cho mình một con đường để thoát thân, quên đi đoạn quá khứ kiều diễm này, trở lại tiêu tiêu sái sái như ban đầu. Và Lục Thiển sẽ không bao giờ quên được người đàn ông mà mình đã kích động cuồng si thuở thiếu thời.
Kết quả, hoàn toàn ngược lại.
Nhưng nó có vẻ nên là như vậy.
Tôi hỏi Chu Không, tôi giống Lục Thiển ở điểm nào, vì cớ gì lại chọn tôi?
Chu Không nói từ đầu nhìn thấy tôi liền cảm thấy đây chính là Lục Thiển, thâm tình đột ngột, dứt ra cũng đột ngột. Có vẻ nóng nảy, nhưng thực vô tình.
Hóa ra trong mắt Chu Không tôi chính là một tra nam.
Bất quá lần này tôi không từ chối, tôi nghĩ mình nên nhận vai diễn này, hai năm trở lại đây đồng tính luyến ái mới vừa được hợp pháp hóa, độ chấp nhận của công chúng cao hơn trước. Hơn nữa Chu Không nói vai Tưởng Tri Thâm đã bàn xong xuôi cả rồi và đó là Tần Vị Ký.
Khá lắm, đây chính là nam diễn viên từng 4 lần đoạt giải Thanh Phong ảnh đế, nếu có thể phối hợp diễn cùng anh ta, tôi sẽ thoát khỏi danh hiệu bình hoa.
Đó là lần đầu tiên tôi trông thấy anh Tần của tôi, anh ấy đang được trang điểm, mặc trên người bộ âu phục thẳng tắp và đeo một cặp kính bạc, dường như khóe mắt anh có tia sáng lóe lên.
Đó cũng là Tưởng thư ký của tôi.
__________
(1) IP lớn: Intellectual Property, những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
(2) Đỉnh lưu: những người sở hữu lưu lượng(3) hàng đầu Cbiz
(3) Lưu lượng: lượng fan hâm mộ hùng hậu, gây hiệu ứng lớn và độ phổ biến tới mức dù không phải fan nhưng nhắc tới người ta cũng biết
_____
#Bly