Ở Anh, mỗi ngày tôi đều trải qua cuộc sống mơ mơ màng màng.
Người Anh nổi tiếng là kiêu ngạo và tôi vốn không có ý định ở lại đây quá lâu. Khoảng một thời gian sau đó một vụ nổ súng đã xảy ra ở trung tâm Newcastle, làm chết hàng chục người, đa số là người Ả Rập.
Tôi nhìn thấy những tín đồ Cơ đốc giáo mặc đồ đen cầm Kinh thánh và cầu nguyện cho các linh hồn này.
Họ hy vọng rằng Chúa có thể cứu thế giới thoát khỏi cái ác, để những người đã chết trên thế giới này được giải thoát khỏi mọi tội lỗi, và có thể yên nghỉ trên nước thiên đàng.
Về sinh mệnh mà nói, không thể bảo là không trân trọng được.
Tôi lại đột nhiên thích nơi này. Nếu có một ngày tôi chết ở đây, các tín hữu, linh mục sẽ cầu nguyện cho tôi. Liệu Chúa có thương xót và khoan dung cho tôi?
Nơi này không ai biết đến tôi, dù sao cũng tốt hơn việc bản thân còn sống hay chết đều bị treo lủng lẳng ở trên mạng bị người đời dị nghị.
Thật đơn giản.
Nhưng tôi vẫn muốn gặp lại Tần tiên sinh của tôi.
Tôi không về thẳng Bắc Kinh mà trở về quê trước.
Đi tàu xe mệt mỏi, tôi trốn về căn hộ nhỏ mà mình mua được ngủ hết một ngày. Sáng sớm hôm sau liền bắt xe đến nghĩa trang, đi tảo mộ.
Đã năm năm tôi không đến thăm mẹ. Trước kia đều có Tần Vị Ký đi cùng, về sau nếu chỉ đến một mình thì chẳng biết giải thích sao với mẹ, nên vẫn là không dám đến.
Giờ nghĩ lại, mẹ là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này, năm năm qua con trai độc nhất không về thăm bà vì muốn che giấu tình cảm của mình, quả thật là bất hiếu.
"Tạ tiên sinh, đã lâu không gặp."
Người quản lý đưa cho tôi một cái nón, mẹ vốn không thích tôi nhuộm tóc, tôi mà đem quả đầu vàng chói này đi gặp bà, bà chắc sẽ giận lắm.
"Tôi ra nước ngoài công tác, cảm ơn ông đã chăm lo giúp tôi những năm qua."
Người quản lý mĩm cười, dẫn đường cho tôi: "Tần tiên sinh mấy năm qua đều tới."
Tôi dừng một chút: "Anh Tần đã đến?"
Người quản lý gật đầu: "Mỗi lần đến đều ở lại rất lâu, tôi cũng hỏi qua tại sao cậu không đi cùng, anh ta nói công việc cậu rất bận."
Tôi không nói thêm gì nữa, người quản lý cũng rời đi.
Tôi bước đến trước bia mộ của mẹ, đặt bó hoa xuống, tâm trạng đột nhiên không biết là vui hay buồn.
Muốn nói gì đó, nhưng lại đờ ra không thể mở miệng.
Mẹ tôi đã mất cách đây hơn mười năm. Dáng người, gương mặt, giọng nói tôi đã bắt đầu không còn nhớ rõ.
Con người thật vô tình, máu mủ ruột rà cũng không ngăn nổi dòng chảy của thời gian.
Huống hồ khi còn sống bà vốn đã không thích chụp ảnh, nên xót lại cũng chẳng được mấy tấm.
Không biết liệu sẽ có một ngày nào đó tôi chẳng nhớ được bà ấy trông như thế nào hay không.
Nhưng chắc rằng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên cái khí chất của bà.
Nếu bà vẫn còn, chắc chắn bà sẽ không cho phép tôi kết hôn với một người đàn ông. Trước khi mất bà vẫn không cam tâm vì sợ tôi chỉ có một mình, sẽ cô quạnh ở cõi đời này.
Khi biết rằng tôi chẳng muốn lấy vợ sinh con, lại lựa chọn cùng một người đàn ông trải qua một đời, không biết mẹ sẽ thương tâm đến nhường nào.
Tôi cũng chẳng hy vọng gì nhiều, còn thật sự nghĩ sẽ sống cô đơn như vậy đến hết quãng đời còn lại.
Tôi dựa vào bia mộ, mĩm cười: "Mẹ, anh Tần nói xấu con trước mặt mẹ à?"
Những năm qua tôi không trở về cũng là vì sợ gặp lại Tần Vị Ký, tôi có chút sợ anh, đến chết cũng không dám.
"Anh Tần không muốn gặp lại con, con liền né anh năm năm. Lần này là muốn gặp anh, anh hung dữ với con thì phải làm sao đây? Một khi anh hung dữ, con liền cảm thấy mình đã sai."
Tôi thở dài: "Từ nhỏ mẹ đã luôn cưng chiều con, cho rằng con thiếu thốn tình thương của cha, muốn bù đắp cho con. Mẹ nuôi nấng con như một đứa con gái bé bỏng, cẩn thận và tỉ mỉ, chỉ lo con va chạm sứt mẻ. Con lại xem thường bản thân như thế này..."
"Mẹ, người yên tâm. Con biết mình phải tự sống thật tốt, dù sao cũng tốt hơn là chạy xuống đó chọc giận người đi."
Không biết đã ngồi bao lâu, người quản lý từ xa đi lại: "Tạ tiên sinh, không còn sớm nữa, trời tối xuống núi rất nguy hiểm."
Tôi chậm rãi đứng dậy, trầm mặc không nói nữa, cúi đầu đi về phía trước.
"Cậu có ổn không?"
Tôi lấy nón xuống và đưa cho người quản lý: "Không có gì, cảm ơn ông."
Người quản lý mỉm cười nhận lại nón: "Tạ tiên sinh, cậu thay đổi thật nhiều."
"Hả?" Tôi quay đầu lại.
"Lúc trước tới đây cậu đều không nói chuyện với tôi."
Tôi thậm chí cũng không biết trước đây rốt cuộc là ỷ vào ai mà dám kênh kiệu đến vậy.
Trong giới mọi người đều biết tôi nổi tiếng là kiêu ngạo. Hồi đó ngay cả Chu Không cũng phải tự mình đến đưa kịch bản, tôi chẳng buồn liếc mắt liền cự tuyệt.
Sau kết hôn cùng Tần Vị Ký, tôi liền bị chiều hư. Nói không muốn đóng phim liền không cần đóng, nhà đầu tư nào không vừa mắt dứt lời liền thôi diễn. Tôi không tốn sức với bất kì nhà tư bản nào cả, thân ở trong cái vòng lộn xộn, nhưng tâm lại được Tần Vị Ký che chở sạch sẽ, tuyệt không giả dối.
Nhưng mấy năm trước, bị cái tát của người đại diện vô danh nào đó đánh cho trở về thực tại.
Mới phát hiện, đời người sẽ không như vậy.
Ngay trong đêm tôi liền ngồi máy bay trở về Bắc Kinh, mặc dù lăn lộn nhiều năm ở đây nhưng căn bản chưa kịp mua nhà. Sau khi kết hôn, tôi sống tại căn hộ ở Phong Hoa mà Tần Vị Ký đã mua cho hai đứa.
Chúng tôi ly hôn rất vội vàng, tài sản tôi đều không nhận, đồ đạc ở Phong Hoa cũng không kịp lấy. Bây giờ trở về, nơi ở thậm chí cũng không có, trước tiên chỉ có thể ở lại khách sạn.
Tôi do dự rất lâu, đánh liều gọi cho Hà Nam Tuyền.
"Chào ngài, tôi là Hà Nam Tuyền."
"Tuyền ca, là em."
Đầu dây bên kia khựng lại, sau đó kinh ngạc nói: "Dao Ngâm?"
"Ừm." Tôi hắng giọng: "Em về Bắc Kinh rồi."
Hà Nam Tuyền thở phào nhẹ nhõm: "Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Anh đi gặp cậu."
"Em sẽ gửi địa chỉ cho anh." Tôi mím mím môi, "Anh Tần có khỏe không?"
"Tốt lắm, cậu muốn gặp sao?"
"Trước tiên đừng nói với anh ấy em đã về, qua một thời gian rồi cũng sẽ gặp. Anh ấy... giờ sống ở đâu?"
Hà Nam Tuyền dừng một chút: "Lúc không có lịch trình đều ở bên Tây Sơn."
"Ừm." Tôi có chút căng thẳng: "Tuyền ca, anh có chìa khóa bên Phong Hoa không, xe của em và một số giấy tờ còn ở đó."
"Anh có, để anh gửi qua cho cậu."
"Được."
Tôi ngồi dưới tầng trệt của một quán cà phê nhìn Hà Nam Tuyền từ ngoài bước vào, đột nhiên cảm giác thấy thời gian thấm thoát trôi nhanh, cố nhân không còn.
Tôi vẫy vẫy tay: "Nơi này, Tuyền ca."
Hà Nam Tuyền nhìn sang, tựa hồ không nhận ra tôi, sau đó mới hướng tôi cười cười mà đi tới.
"Khá lắm, thay đổi rồi."
Tôi cười, nhàn nhạt nói: "Em già rồi."
"Cậu nói những lời này thực sự làm người ta tức chết." Hà Nam Tuyền vươn tay xoa xoa đầu tôi: "Là trầm ổn, trưởng thành."
Tôi buồn cười lắc đầu: "Em đã ba mươi, còn chưa đủ lớn sao?"
"Dù cho đã mấy năm không xuất hiện trước ống kính, nhưng ra ngoài cũng phải mang khẩu trang, đeo kính râm, gương mặt cậu vẫn là rất bắt mắt đi."
Tôi gật gật đầu.
Hà Nam Tuyền chậm rãi mở miệng: "Cậu mấy năm qua vẫn ổn chứ?"
Tôi gật đầu: "Đều tốt."
"Ừ...Đã tìm được đối tượng nào chưa?"
Tôi ngẩng đầu lên, hơi híp mắt nhìn anh ta sau đó khẽ cười: "Ngược lại thì có không ít người muốn ngủ với em nhưng đáng tiếc bọn họ ngủ không nổi, cho nên vẫn độc thân."
Hà Nam Tuyền hơi sửng sốt, tựa hồ cảm thấy lời tôi nói mang vài phần sắc bén, liền đổi chủ đề: "Khách sạn cũng không thể ở lâu được để anh nhờ người tìm nhà cho cậu."
Tôi lắc đầu, lâu ngày gặp lại cũng có chút mỏi mệt: "Không cần đâu Tuyền ca, để em tự tìm là được, anh đừng bận tâm."
Hà Nam Tuyền nhíu mày: "Cậu khách sáo cái gì?"
"Em không có khách sáo với anh, chỉ là em chưa quyết định sẽ sống lâu dài ở Bắc Kinh."
"Cậu còn muốn đi?"
"Chu lão sư có một bộ phim gọi em trở về thử vai." Tôi mím môi: "Nếu vai này không được em định về nhà, gần mẹ hơn một chút."
"Cậu nói đến chính là bộ phim mới của đạo diễn Chu?"
"Ừm."
Hà Nam Tuyền sắc mặt hơi khó coi: "Theo anh biết, vai chính của phim đó đã định rồi."
"Em biết." Tôi đặt tách cà phê trong tay xuống: "Tần ca cùng Tề Liễm Dụ."
Hà Nam Tuyền cau mày: "Nhà đầu tư chỉ đích danh Tề Liễm Dụ, thực tế chút đi Dao Ngâm, cậu rời khỏi vòng tròn này đã năm năm rồi, giá trị sớm không còn như xưa, thử vai bất quá chỉ là cái quá trình, cậu cần gì phải đi làm trò tiêu khiến cho người khác?"
Tôi đưa tay xoa nhẹ đồng hồ trên tay: "Chu lão sư gửi kịch bản cho em, nhân vật kia em rất thích, thế nào cũng phải tranh cho được, bất quá không được thì bỏ đi cũng chưa muộn."
"Dao Ngâm, không nói những cái khác, riêng Vị Ký cậu đã không qua được rồi."
Tôi chậm rãi siết chặt tay nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh: "Tốt xấu em cũng là chồng trước của anh ấy, ăn nằm với nhau ba năm, Tần ca chắc không đến nổi ngay cả một vai diễn cũng không cho đi?"
"Dĩ nhiên không phải." Hà Nam Tuyền có chút cuống lên: "Dao Ngâm, cậu biết nhân vật kia..."
"Tuyền ca." Tôi ngắt lời anh: "Em trở về là thử vai, còn nhà đầu tư có đồng ý hay không em cũng không xen vào. Nhân vật này là của Tề Liễm Dụ, anh nói thế là muốn em từ đâu tới thì liền trở về nơi đó sao?"
"Anh dĩ nhiên không có ý này." Hà Nam Tuyền nghiêng người về phía trước: "Cậu không biết anh nghe cậu về liền mừng biết bao ư."
"Em còn tưởng mình về không ai hoan nghênh." Tôi vu vơ nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay chống cằm, trong đầu biết bao suy tư, cảm xúc hỗn tạp, đột nhiên cảm thấy hơi sợ thành phố này.
Nơi dường như không thuộc về tôi.
_____
#Bly