Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 12: Đã lâu không gặp, Tần ca




An Đường chính là vì tôi mà sinh, vậy còn ai thích hợp với vai này hơn tôi?
Đổi thành mấy năm trước, kịch bản An Đường chỉ cần đặt trước mặt, không cần thử vai, mọi người đều cầu tôi đóng, nhưng thật sự tôi gánh không nổi.
Cơ mà lần này đúng người, đúng thời điểm.
Chưa kể ánh mắt cay độc lúc ấy của Chu Không khó trách tôi không mai danh ẩn tích, nhưng rồi ông lại muốn tìm tôi về.
Tôi nhất định phải giành được bộ này.
Kể cả có mười Tề Liễm Dụ, tôi cũng phải giành chắc được vai này.
Chu lão sư liên lạc hẹn tôi mai gặp vài nhà đầu tư.
Chu lão sư nói mấy người này đều vừa ý Tề Liễm Dụ, tuy tôi quay lại màn ảnh và kết hợp với Tần Vị Ký sau khi ly hôn đã là rất phô trương, nhưng rất khó để bảo đảm khán giả sẽ ngồi kín phòng vé.
Tôi là nhân tố không ổn định, những doanh nhân kia đương nhiên phải chọn người cầm chắc lợi nhuận cho họ.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao mình luôn bị căm ghét trong suốt những năm còn hoạt động, thậm chí đã không biết bao vai diễn bị tôi đoạt lấy xong lại hủy hoại bởi chính cái kỹ năng diễn xuất kém cỏi của bản thân.
Trước buổi hẹn, tôi cố ý liên hệ nhà tạo mẫu cũ xử lý quả đầu vàng chói của mình.
Vì sự nghiệp diễn xuất, trước giờ tôi chưa từng biến tấu gì trên mái tóc của mình. Việc đầu tiên ra nước ngoài tôi làm chính là nhuộm tóc. Mới lần đầu cũng có hơi ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa nhưng lâu dần cũng lười để ý.
Daniel chỉnh lại cho tôi một chút, thoạt nhìn đã ra hình dạng con người.
"Trông cậu thật giống một tiểu hoàng tử bị nhốt trong lâu đài."
Tôi có chút buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở cố ngóc đầu dậy xem một chút, lui vòng nhiều năm như vậy đã không quen được người khác tạo kiểu cho như này.
"Tôi giống như đang ở trong một thành nhỏ hẻo lánh và nghèo nàn, không phải hợp lý hơn hay sao?"
"Với gương mặt này của cậu mà đặt vào nơi đó, đến xương cốt cũng sớm bị người ta hủy nát rồi đi."
Tôi khẽ gật đầu, đứng dậy: "Vậy thì tốt."
Daniel dừng một chút: "Vì sao lại trở về?"
Tôi khẽ cười: "Để ai đó xé nát xương mình."
"Chậc chậc chậc". Anh ta ghét bỏ liếc tôi một cái: "Cậu cứ vẫy vùng là được."
Tôi thi bằng lái muộn, cũng chẳng thích lái xe, ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy cũng chưa mua chiếc xe nào.
Lại vào một năm sinh nhật nào đó, Tần Vị Ký tặng tôi một chiếc xe thể thao, tôi lái qua cũng chưa đến năm lần.
Vì để ngừa ngày mai tiêu đề đầu bản tin là tai nạn xe hơi của Tạ Dao Ngâm, tôi đã nhờ Daniel đưa tôi đến khách sạn đã hẹn trước.
Đội mũ, đeo khẩu trang tôi cúi đầu đi về phía khách sạn.
Khách sạn này rất nhiều minh tinh ra vào, không biết có bao nhiêu paparazzi đang thập thò núp lùm đâu đó.
Trước khi bước vào phòng, tôi dừng lại một chút.
Tôi cơ hồ chưa bao giờ giao dịch cùng nhà đầu tư như này, trước đây đều là Hà Nam Tuyền làm thay, tôi chỉ việc ngồi yên chọn kịch bản là được. Chưa bao giờ đối mặt với những người này, không biết có bao nhiêu nhà đầu tư sau lưng chờ tôi một ngày nào đó ngã ngựa, không ngóc đầu dậy được đây.
Tôi luôn nói mình vô dụng trong giới showbiz, trong thâm tâm coi thường những người vướng mùi tiền bởi cái vòng này.
Tôi thở dài, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Khi ngẩng mặt lên tôi sững sờ đứng yên tại chỗ, nụ cười tắt dần một nửa.
Chu Không lừa tôi, hôm nay căn bản không phải là buổi gặp mặt đơn thuần cùng nhà đầu tư.
Đại khái đã rất lâu rồi chưa gặp Tần Vị Ký, tôi nhớ khi xem "Bạch Y", Tần Vị Ký đóng vai Lý Diên khiến người ta nhìn vừa lạnh vừa nóng, gương mặt lạnh nhạt, đôi mắt đa tình.
Thời khắc chạm mắt với anh, tôi cảm thấy anh khác với Lý Diên, cũng chắc giống với Tần Vị Ký của năm năm trước.
Ở trong đám người Lục dã thanh kỳ, Tung sơn độc lập, hay cười nhưng khó mà hòa nhập với nhóm người này.
Mờ mịt hư ảo, cùng đám người phàm tục chúng tôi quá chênh lệch.
"Đây là... Tạ Dao Ngâm?"
Tôi hoàn hồn, đưa mắt nhìn tổng thể căn phòng hơn mười người, gật đầu cười: "Chào mọi người, tôi là Tạ Dao Ngâm."
Quả thật những gì tôi nói như một lời tiên tri, khoảnh khắc những người trên bàn nhìn thấy tôi họ đều chẳng có ý gì tốt, như thể họ chính là đến để tháo xương của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua các nhà đầu tư, hầu hết đều là thiếu gia, giám đốc điều hành của các công ty Điện ảnh và Truyền hình có tiếng ở Bắc Kinh.
Còn có vài người tôi thậm chí đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Khi vừa bước vào giới giải trí tôi tổng thể chỉ biết vài người đó thôi.
Chu Không vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh: "Thằng nhóc này, còn không mau qua đây."
Tôi khẽ gật đầu, nhấc chân ngồi xuống cạnh Chu Không: "Tôi không phải là khách không mời, đúng không Chu lão sư?"
Tôi nhìn Chu Không mỉm cười.
"Dĩ nhiên không phải, Tiểu Tạ là tôi mời tới."
"Mấy năm không gặp, hoa Tiểu Tạ này so với trước đây càng đẹp hơn nha."
Tôi cố ý nhìn thẳng vào mắt Tần Vị Ký, đoan đoan chính chính mỉm cười: "Đã lâu không gặp, Tần ca."
Tần Vị Ký trên mặt nhu hòa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi, tim tôi liền tan nát.
Tôi thẳng lưng, khoanh tay trước bàn, chợt phát hiện đầu ngón tay đều lạnh ngắt.
Đứng ngoài cửa tôi đã trông thấy người ngồi cạnh Tần Vị Ký, Tề Liễm Dụ.
So với tôi năm năm trước chẳng thua kém gì.
"Cậu về khi nào?"
Tôi mím môi, trong mắt mang theo ý cười: "Đã hai ngày."
Tần Vị Ký đặt nhẹ hai tay trên đùi, nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt: "Tại sao không tìm tôi?"
Tôi dừng một chút, không dám nhìn thẳng mắt anh: "Không phải là sợ anh bận sao, Tần ca."
Tần Vị Ký gật đầu, nhìn sang hướng khác. "Trở về là tốt."
Tôi ngẩn người, còn tưởng mình nghe nhầm.
Chủ động chào hỏi Tần Vị Ký bất quá chỉ là nhắc nhở những người ở đây tôi chính là chồng cũ của Tần Vị Ký.
"Chào tiền bối, tôi là Tề Liễm Dụ."
Tôi mỉm cười nhìn đứa trẻ bên cạnh, cung cung kính kính, lúc đầu tôi mà được một nửa hiểu chuyện như đứa nhỏ này thì có phải đã không đắc tội với nhiều ông chủ lớn đến thế không.
Chu Không cười cười: "Gọi Tiểu Tạ nhiều năm như vậy, lần đầu được gọi là tiền bối đi?"
"Đúng vậy, cảm giác cũng không tệ." Tôi hướng Tề Liễm Dụ gật đầu: "Xin chào, tôi đã xem phim của cậu, không tồi chút nào."
"Cảm ơn tiền bối đã khen."
"Tiểu Tạ, giới thiệu với con một chút, đây đều là các nhà đầu tư của "Ở Đây, Không Thể Quen Biết Nhau"." Chu Không nói.
Tôi ngậm ý cười hướng những người đó gật gật đầu: "Các vị đều là người đứng đầu trong ngành, tôi đều đã nghe qua."
"Thật sao? Tôi chưa từng có cơ hội gặp Tạ tiên sinh trước đây."
Nghe lời này chẳng có chút thiện ý nào, đổi thành mấy năm trước tôi chẳng buồn đáp lại, nhưng năm năm này tôi đúc kết cũng không ít kinh nghiệm.
Tôi nở nụ cười tao nhã lại thong dong, đã sớm học theo lập luận sắc bén của Tần Vị Ký: "Lúc đó tôi tuổi còn nhỏ không thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mong ngài thứ lỗi."
Dứt lời liền không kiêng dè liếc nhìn Tần Vị Ký.
Tần Vị Ký nhận được ánh mắt ấy liền biết tôi cần anh giải vây, anh ung dung chậm rãi nói: "Ngâm Ngâm từng là người của công ty tôi, tôi đã nói cậu ấy phải tập trung vào kịch bản không được phân tâm bởi bất kỳ điều gì. Thật sơ suất. Ngài nể mặt tôi đừng tính toán với đứa nhỏ này."
Anh nói xong, nhướng mày đưa mắt nhìn tôi một cái.
Mặt tôi liền đỏ, đã ngoài 30 rồi còn bị anh gọi là đứa nhỏ.
"Tôi cũng không vòng vo với các người nữa, vai An Đường này tôi vừa ý Tiểu Tạ. Hôm nay, tôi gọi cậu ấy đến chính là để cùng gặp mọi người, coi như là chào hỏi."
Chu Không lười đối phó dông dài với những người này, đi thẳng vào vấn đề.
Những người ngồi đó đưa mắt nhìn nhau.
"Đạo diễn Chu, không phải quyết định vai An Đường là Liễm Dụ rồi sao?"
"Là các người quyết định, không phải tôi."
Tề Liễm Dụ sắc mặt hơi đổi một chút: "Chu đạo diễn, kỹ năng diễn xuất của tôi có vấn đề gì sao?"
Chu Không hòa hoãn nhìn về phía Tề Liễm Dụ: "Cậu đã từng hợp tác với tôi trước đây, dù là một diễn viên chưa qua đào tạo nhưng vai Phương Dung cậu diễn rất tốt. Đó là bởi vì Phương Dung hợp với cậu, nhưng An Đường thì không."
Tề Liễm Dụ cúi đầu không nói.
Tôi không ngờ rằng Chu Không sẽ vì tôi mà đắc tội nhiều nhà đầu tư như vậy, bỗng nhiên có chút bất an.
"Lời tôi nói sẽ không dễ nghe, nhưng tôi là một nhà kinh doanh và không thấy cái gì phù hợp hay không phù hợp, kiếm ra tiền chính là phù hợp nhất. Nếu là Tạ Dao Ngâm có sức ảnh hưởng của năm năm trước, bộ phim này tôi chẳng cần cân nhắc ai khác, liền phải là cậu ấy. Nhưng mọi người cũng biết đấy, Tiểu Tạ, cậu ta lúc đó..."
Người kia liếc mắt nhìn Tần Vị Ký, lại nói: "Trên tin tức đều là lừa gạt, tự sát, hình ảnh quá tiêu cực. Tôi không dám dùng."
Tôi vô thức đưa tay sờ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay, người này đem chuyện tôi tự xác giờ khắc này nhắc lại trước mặt tôi và Tần Vị Ký, quả thực quá tàn nhẫn.
Tần Vị Ký ánh mắt cũng mờ đi, những người trên bàn phát giác không khí không ổn cũng không dám nói thêm nữa.
Phải một lát sau mới có người giải vây: "Tần ảnh đế là nhà đầu tư lớn nhất kiêm diễn viên chính, ngài thấy thế nào?"
Tần Vị Ký nhíu mày trầm mặt không nói, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi: "Tiểu Tề không thích hợp, vậy cậu thích hợp sao?"
Cả người tôi cứng đờ, lời nói của Tần Vị Ký không dễ nghe chút nói, thậm chí có chút cay nghiệt.
Tôi chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn về phía anh: "Thật không ngoa khi nói rằng nó được thiết kế riêng cho tôi đi."
Tần Vị Ký cười châm chọc, nhẹ nhàng xoay ly: "Cậu cho rằng mình là một diễn viên có tư cách sao?"
"Cậu có đạo đức nghề nghiệp của một diễn viên?"
"Cậu nhập vai thế nào, thoát vai làm sao?"
Tôi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tần Vị Ký, trong lòng anh tôi còn không xứng làm diễn viên.
Giọng hơi run, chắc năm năm đã đủ cho tình cảm khô cạn, nhưng cớ sao tôi vẫn không thể thoát khỏi nụ cười mỉa mai, ánh mắt trào phúng của anh đây.
"Tần ca, anh là nói, tôi không xứng nhận vai An Đường sao?"
Có lẽ trong lời nói của tôi có chút oán hận, Tần Vị Ký đảo mắt, nhẹ giọng: "Đều là người từ công ty tôi mà ra, lời tôi nói quá thiên vị. Sau này hai cậu tới thử vai đi, tôi chỉ xem kỹ năng diễn xuất, không bàn cái khác."
Tay tôi có chút run rẩy, chậm rãi đưa tay xuống gầm bàn, cái gì mà bình thản, ung dung, thành thạo, điêu luyện? Đều sụp đổ hết rồi. Nét cười luôn ngâm trên mặt tôi cũng đã vỡ tan.
Sắc mặt tôi dần khó coi, ngàn dặm gặp lại nhưng Tần tiên sinh liền một tia tình cảm cũng chẳng buồn cho tôi.
Lời nói của anh ôn hòa và nhẹ nhàng, làm sao từng lời từng chữ lại đâm nát lòng đến vậy.
_____
#Bly

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.