Tôi ở trước mặt mọi người khoe khoang, khoác lác nói An Đường là vai diễn vì tôi mà sinh.
Quả thực là tự cao, tự đại.
Tôi thậm chí còn không biết đã năm năm rồi liệu mình còn có thể diễn được không.
Chỉ là tôi muốn lần cuối vì bản thân mà đấu tranh hết mình.
Đạo diễn Chu gửi mail cho tôi, ngoại trừ Tần Vị Ký không tỏ rõ thái đô, những nhà đầu tư lớn nhỏ còn lại đều đã bị lung lay, bắt đầu do dự.
Vốn dĩ tôi muốn cùng Tề Liễm Dụ so tài một cách công bằng, nhưng dù sao cũng đã làm trong ngành này quá nhiều năm, tôi biết nếu không có người chống lưng thì cho dù có tranh, có đoạt đến đâu thì cũng trở nên vô nghĩa.
Kể từ khi bước chân vào cái vòng tròn này tôi đã liền nghiệm ra, tới bây giờ vẫn không đổi.
Tôi leo lên Weibo.
Đã im hơi lặng tiếng năm năm, không đọc tin tức cũng chẳng online. Bài đăng cuối cùng trên Weibo là một quảng cáo mà tôi nhận được, còn lại là hàng ngàn, hàng vạn comment chửi rủa không chờ được tôi hồi đáp.
Anti-fan chẳng còn biện pháp nào, cư dân mạng được người ta bẻ lái, sử dụng như một tay súng chĩa về phía tôi hay các thủy quân nhận nhiệm vụ bôi đen cũng chẳng có thông tin gì để bày ra chiêu trò mới.
Họ không tìm thấy tôi. Liền lôi những người hâm mộ tôi làm bia đỡ đạn chẳng cần lý do. Fans không dám lên tiếng, hễ nói gì cũng đều bị mắng.
Fanclub từng hoạt động sôi nổi nhất trên Internet cũng như tôi dần dần mai danh ẩn tích.
Mãi cho đến khi bức ảnh tôi trong một quán bar ở Anh lan truyền tới Trung Quốc. Mọi người lại được diệp bàn luận. Tôi nổi tiếng là dựa vào gương mặt, được ví như mùa xuân của giới giải trí nhưng khi rời đi thậm chí không còn ai xuất hiện để mở ra mùa xuân thứ hai trong cái vòng tròn này.
Biến mất vài năm, các tin tức hot hit trong showbiz cũng chẳng ít. Thời tôi rồi cũng qua đi, đã bắt đầu xuất hiện các gương mặt nổi tiếng mới. Cư dân mạng cũng ngừng tấn công và đổi mũi nhọn về phía minh tinh mới nổi nào đó. Tôi như ẩn như hiện, họ lại bắt đầu nhớ tôi, nói rằng tôi là hoa mỹ nhân, không ai có thể vượt qua được.
Showbiz những năm này chẳng có ai như tôi, được mọi người biết đến rồi lặng lẽ rời đi. Thật xấu hổ khi họ quảng cáo, tung hô tôi là huyền thoại.
Nơi này mười năm như một, lưu lượng chính là nguyên tội.
Mà lưu lượng chính là tư bản.
Tôi đăng một một dòng status, ngắn và mạnh mẽ.
【Đã đợi lâu. 】
Trong vòng nửa giờ, lượt tìm kiếm trên Weibo bùng nổ.
[Status đầu tiên của Tạ Dao Ngâm sau 5 năm] [Tạ Dao Ngâm thật thật giả giả quay trở lại] [Tạ Dao Ngâm trở về Trung Quốc].
[Ah ah ah ah ah ah ah! Tôi mù rồi sao? Dao Muội đăng Weibo rồi!!!! 】
[Mẹ kiếp! Con trai tôi cuối cùng đã trở lại!!!! 】
[Trái tim tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi thực sự đang khóc! 】
[Con tôi đã năm tuổi cậu mới chịu trở về!!! 】
[Cuối cùng cũng đợi được, tôi biết Dao Muội sẽ không như vậy mà giải nghệ a. 】
Giang Lang chia sẻ bài đăng của tôi: "Nếu không về, tôi liền đi."
Sức nóng tăng vọt ngay lập tức, nhưng tôi không tự mãn.
Tôi không có gì để tự hào. Không xuất hiện năm năm, bỗng một ngày nào đó ngoi lên thì nhiệt độ đương nhiên sẽ không thiếu. Quá khứ đen tối cũng được kéo theo sau, anti-fan của tôi lại có việc để làm.
Người người cũng sẽ đến để réo tên tôi.
Họ châm chọc, khiêu khích ngồi xem vở kịch, những kẻ phản diện đều có chuẩn bị mà đến.
Tôi lại tự đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió.
Nhưng tôi hết cách rồi. Bằng không, làm sao có thể giành được vai An Đường đây, làm sao có thể thắng được Tề Liễm Dụ, làm sao có thể nhìn thấy Tần Vị Ký cao hứng?
Tôi tắt Weibo, Giang Lăng liền gọi.
"Mày đang ở đâu? Về khi nào?"
Tôi nghe giọng Giang Lăng không quen lắm, buồn cười lắc đầu: "Hai ngày rồi, ở khách sạn."
"Đến nhà tao đi."
"Quên đi." Tôi sờ sờ mũi: "Tao vừa mới làm chuyện lớn, ước chừng một lát nữa hành trình sẽ bị bại lộ, ra ngoài rất phiền phức."
"Tạ Dao Ngâm." Giang Lăng bình tĩnh lại: "Mày có biết việc này nguy hiểm thế nào không?"
"Biết rồi, đừng lo lắng, tao có chừng mực."
Giang Lăng có vẻ rất tức giận: "Mày biết trong giới này đều là những người nào sao? Mày làm động tĩnh lớn như vậy người ta không sợ mày đụng tới bát cơm của người ta sao? Trước tiên không nói tới Chu Lận, tư bản phía sau các minh tinh nổi tiếng có buông tha mày không? Mày đã ký với công ty nào chưa? Có ai ở phía sau không? Tần Vị Ký có quản mày không? Chưa gì hết mà mày dám tùy tiện, có khi chết mày còn không biết tại sao mình chết! "
Một loạt lời nói khiến tôi có chút bối rối, chỉ có thể mỉm cười an ủi Giang Lăng, "Giang Lăng, tao không nghĩ sẽ trở lại."
Giang Lăng sững sờ: "Vậy mày định làm gì?"
"Chu lão sư có một bộ phim mới. Tao rất thích vai diễn này."
"Mày đừng nói với tao mày nghĩ mấy nhà đầu tư kia vì mày ngang ngược trở về liền đồng ý chấp nhận?"
Tôi đặt điện thoại xuống, rót một cốc nước rồi từ tốn nói: "Tao đã ba mươi rồi, còn có thể ngây thơ thế sao?"
"Tao có nghe nói về nhà đầu tư của bộ phim này. Họ đều là các công tử, thiếu gia có tiếng trong giới tư bản điện ảnh Bắc Kinh. Chu lão sư tuyệt đối sẽ không nghe đám người này chọn diễn viên. Làm khó Chu đạo diễn chính là Tần ca. "
"Tần ca là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, anh ấy cũng là diễn viên chính được chỉ định. Anh là người có tiếng nói cuối cùng, vì vậy Chu lão sư không muốn dùng Tề Liễm Dụ mới liên hệ với tao."
"Ông ấy biết tao bị Chu Lận phong sát, nhưng tao diễn chung với Tần ca, Chu Lận cũng không dám can thiệp. Chu Không còn ôm may mắn vì tao với Tần ca từng kết hôn mà chịu nể mặt từ bỏ Tề Liễm Dụ."
"Nhưng điều này thật khó xảy ra. Về công mà nói, Tề Liễm Dụ là người của công ty Anh Tần. Ban quản lý công ty sẽ không cho phép Anh Tần từ bỏ người của công ty mà đồng ý sử dụng tao, họ cũng không cho phép Tần Vị Ký và tao có bất kỳ dính líu nào nữa. Về tư thì... "
Tôi dừng lại, sau đó lạnh lùng tiếp tục phân tích: "Cá nhân anh Tần sẽ không muốn hợp tác với tao nữa."
"Vì vậy, tao phải mạo hiểm thôi."
Giang Lăng im lặng một lúc mới lên tiếng: "Mày đang nghĩ cái quái gì vậy? Vì vai diễn kia, không đáng. Dù phim của đạo diễn Chu hay nhưng bên kiểm duyệt phim cũng bị nhiều hạn chế, cho nên chuyện có thể chiếu ở trong nước hay không vẫn còn là một ẩn số. Vì Tần Vị Ký thì càng không đáng, mày ồn ào như vậy là đang ép Tần Vị Ký. Anh ta là người có thể bị mày uy hiếp sao? "
"Nếu lần này không dành được vai, có nghĩa là Tần Vị Ký hoàn toàn không quan tâm đến mày, những người mà mày đắc tội trước đây nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống mày."
"Tạ Dao Ngâm, suy nghĩ kỹ đi. Mày có thể an an ổn ổn ở bên ngoài năm năm chẳng có scandal nào. Giờ lại nháo loạn một hồi, không vì điều gì cả, chỉ vì mày là chồng cũ của Tần Vị Ký."
Lời nói của Giang Lang rất sắc bén, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm.
Tôi nhớ rằng mình đã từng đọc một bài báo trên mạng, bài báo nói rằng Tạ Dao Ngâm là một đóa hoa dại mọc lên từ đống rơm. Truyện Khoa Huyễn
Kiều diễm nhưng thô tục, hấp dẫn nhưng rẻ tiền.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ khi ai đó khen ngợi gương mặt của mình bất biến trong suốt nhiều năm, và cũng chưa ghê tởm những ai luôn thèm khát nhan sắc của mình.
Có người ngưỡng mộ, có người nhục mạ, có người vu khống, và cũng có người vỗ về.
Tôi đã trơ mắt nhìn mình trầm luân trong đấu trường danh lợi ấy và cuối cùng ngoi lên với cái đầu nhơ nhớp, tanh hôi.
Ngoi lên thì thế nào nữa đây, tôi từ lâu đã bốc mùi thối rửa.
Họ muốn ăn tươi nuốt sống tôi?
Vậy họ cũng phải có khả năng nuốt.
Tôi chỉ giả vờ sạch sẽ khi đứng dưới đôi cánh chở che của Tần Vị Ký, chẳng ai lại không làm vài chuyện bẩn thỉu ở cái nơi khói bụi, nhầy nhụa như vậy.
Liệu tôi có sợ họ không?
Buồn cười.
"Chỉ sợ Tần ca trách tao bỏ lỡ cơ hội thử vai này, nếu không hôm nay tao đã trực tiếp up weibo "chờ An Đường đã lâu". Một là tao ép vai này, hai là tao ép Tần Vị Ký ra tay tàn nhẫn với tao. "
Tôi có chút cực đoan, cắn nhẹ môi dưới: "Không trở về ừ thì anh không quan tâm, năm năm trước muốn chết, anh liền không để tao chết. Giờ đây, tao về rồi, anh ấy không thể... "
"Không quan tâm tao."
_____
#Bly