*Mình sửa lại xưng hô của Tần Vị Ký một xíu nha!!
___
Sắp tới buổi thử vai, tôi ngày nào cũng mơ thấy An Đường.
Gương mặt đó chính là tôi, nhưng tôi biết hắn là An Đường.
Hắn ta một thân đồ đen và đội mũ, có người xì xào bàn tán, hắn hơi ngẩng đầu lên.
Nước da trắng một cách quỷ dị, phờ phạc và tiều tụy giống như một vong hồn đang lang thang ở trong nhân gian.
Tôi thấy hắn dựa vào một cái cây đại thụ ngẩng đầu nhìn lên tia sáng, trong nháy mắt năm tháng đã trôi qua.
An Đường chính là khắc họa của nét đẹp đối lập giữa sơn ác thủy gian.
Với ánh sáng chói lọi, bóng dáng An Đường dần mờ nhạt trong đám đông, rồi biến mất.
Thị trấn yên bình trở lại.
Tôi nửa đêm thức giấc, trân trân nhìn ánh đèn mê man bên ngoài cửa sổ, liền không thể nào ngủ tiếp được.
Tám giờ sáng mai phải đi thử vai, nhưng tôi đã mất ngủ vào đêm hôm đó.
Tôi nghĩ đến bộ phim "Kiếm Vô Nhai" năm 20 tuổi của mình. Tôi không có nhiều kinh nghiệm diễn xuất và cũng chẳng có thời gian để toàn tâm, toàn lực nghiên cứu nhân vật vì còn đang bận kiếm tiền trang trải cuộc sống của bản thân cũng như kéo dài sinh mệnh cho mẹ.
Tôi diễn hoàn toàn dựa vào bản năng, khi đó đạo diễn của "Kiếm Vô Nhai" luôn miệng nói tôi là thiên tài, thiên tài ở chỗ không cần chăm chỉ, không cần nỗ lực mà đã hơn những người khổ tâm tìm tòi, nghiên cứu và học tập.
Chung quy thì tôi thấy mình rất hời, tôi cũng chẳng cảm thấy mình là thiên tài, tôi cũng không thèm chăm chỉ, nỗ lực.
Nghệ thuật ban đầu chính là dựa vào thiên phú.
Tôi vẻ ngoài thì khiêm tốn, nhưng bên trong tự cao, tự đại không ai sánh bằng.
Trong quá trình quay phim, mẹ tôi đã không còn nữa.
Từ đó và sau, tôi cảm thấy cuộc đời mình thật mông lung, mờ mịt.
Tôi đóng phim vì cái gì, tôi kiếm tiền là vì cái gì, tôi sống vì cái gì đây?
Cho tới bây giờ tôi vẫn không rõ nữa.
Cuộc sống của tôi chính là một mớ hỗn độn, chính vì thế tôi chỉ muốn đắm chìm trong cuộc đời của người khác.
Đó là lý do tại sao tôi nhập tâm quá sâu, không thoát được vai diễn.
Nỗi buồn của thiên tài có lẽ là mắc chứng hoang tưởng, cố chấp và ích kỷ không có lối thoát.
Cổ họng có chút ngứa, ngón cái và ngón trỏ không tự chủ mà đưa lên vuốt nhẹ. Tôi có chút nghiện thuốc lá, nhưng cũng kiềm chế bản thân đã không hút mấy ngày.
Sợ bị vỡ giọng, sợ không thể cất tiếng trong buổi thử vai.
Nhưng không ngờ rằng sau khi thức một đêm, cổ họng không chỉ khàn đặc mà sắc mặt đều trở nên khó coi vô cùng, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm hơn.
Bộ dạng thế này mà thử vai cảnh An Đường gieo mình rớt khỏi tòa nhà thì hay biết mấy.
Tôi hắng giọng hai lần, liền muốn chửi thề.
Giang Lăng gửi một tin nhắn: "Tao đưa mày đi thử vai."
Tôi buồn cười lắc đầu một cái, Giang Lăng sợ tôi một mình một cõi sẽ bị ức hiếp liền muốn bảo hộ tôi đây mà.
"Cho tao xin đi, sau mông mày ít gì cũng hơn hai con chó săn ảnh, hai đứa mình mà truyền ra scandal ngoại tình thì không ổn lắm đâu."
Giang Lăng gửi icon cười lạnh: "Thử vai xong sẽ đón mày."
"Được."
Để tránh giờ cao điểm, tôi liền đi sớm một tiếng nhưng giữa đường vẫn bị kẹt xe.
Kẹt xe tới 8h, lúc đến địa điểm thử vai tôi suýt nữa đụng phải một người.
Tôi nhìn cô gái này khí chất rất đặc biệt, không giống nghệ sĩ.
Tôi vội vàng đỡ cô ấy: "Em không sao chứ?"
Cô gái kia đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn thấy tôi liền sững sờ hồi lâu.
"Dao muội?"
Tôi mang kính râm, đeo khẩu trang mà vẫn bị nhận ra, là một fan chân chính: "Cẩn thận một chút."
Cô gái che miệng, hưng phấn không giấu được kích động: "Anh thực sự là Tạ Dao Ngâm? Trời ạ, anh...anh đến đây, anh, anh và Tần hoàng làm hòa rồi?"
Quả nhiên đáng yêu nhất là những người gặm cp, là fan cp của tôi, tôi cười cười bước vào trong: "Hòa rồi sẽ báo cho em."
"Tuyệt!"
Khi tôi đến phòng thử vai, mọi người đã tới đông đủ.
Tần Vị Ký đang cùng Chu Không nói chuyện phiếm, thấy tôi bước vào, Chu Không cau mày.
"Chu lão sư, Tần ca." Tôi có chút chột dạ, nhiều năm làm diễn viên như vậy đây vẫn là lần đầu lo lắng vì đến trễ.
"Tên nhóc khốn nạn, sao ngươi không đợi ăn tối xong thì hẵng tới?" Chu Không ném kịch bản cho tôi: "Mau xem cảnh này, tiểu Tề bắt đầu trước."
Bị mắng trước mặt Tần Vị Ký, trong lòng tôi luôn không thoải mái.
Không nói một lời, cởi mũ và kính râm, chuẩn bị xem kịch bản Chu Không lại hét lên: "Tối hôm qua ngươi làm cái gì?"
Tôi sợ hết hồn, bỏ khẩu trang xuống lúng túng cười cười: "Hôm qua mất ngủ."
"Giọng ngươi là bị sao?"
Tôi hắng giọng một cái, nói nhỏ với Chu Không: "Con một đêm không ngủ cổ họng cũng sẽ khàn đi."
"Tiền đồ." Chu Không liếc tôi một cái, chỉ về Tề Liễm Dụ, Tề Liễm Dụ ngồi ở bên cạnh cúi đầu xem kịch bản, thần sắc hồng hào, so sánh với tôi quả thực như trái táo căng mọng mới rửa còn đọng nước: "Chỉ trạng thái này, người ta cần gì phải nhọc tâm treo cổ đánh chết ngươi? "
Tôi nghiến răng, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng. Lúc ông ta gọi tôi về đâu phải là thái độ này.
Tần Vị Ký cũng chẳng buồn đáp lại tôi một lời, chỉ ngồi đó cúi đầu xem kịch bản.
"Tiểu Tạ." Chu Không nói nhỏ bên cạnh tôi: "Con không làm việc tử tế, Vị Ký có thể tức giận, đừng chọc cậu ta."
Tôi nào dám chọc anh, tôi quả thật đuối lý còn hận không thể đào cái lỗ chui xuống để anh khỏi phải nhìn thấy tôi.
Tôi nhỏ giọng lầm bầm: "Nếu không tử tế đã không nhọc lòng đến đây..."
"Hôm nay con hãy phấn đấu một chút, con diễn hỏng thì An Đường liền về tay người khác."
Tôi cúi đầu quét mắt đọc kịch bản không thèm để ý: "Con mà diễn hỏng, con liền đem toàn bộ tài sản tích góp của mình mua lại bản quyền kịch bản này, ngài cũng đừng nghĩ tới việc quay."
Chu Không duỗi chân đá tôi một phát: "Lăn qua một bên đọc kịch bản đi, đừng có cản tầm nhìn của ta."
Tôi ngượng ngùng tìm một góc ngồi xuống.
Trạng thái của tôi quả thực không tốt, lúc này cảm thấy cổ họng rất khô khốc, đầu còn có chút đau.
Vào lúc then chốt.
Tôi dựa vào ghế sofa, trong mắt trống rỗng.
Kịch bản nói đến cảnh nào tôi cũng không cần xem, đã sớm thuộc làu trong đầu.
"Tiểu Tề, có thể bắt đầu, tôi giúp cậu sắp xếp hỗ trợ đáp diễn."
Tôi lấy tay chống cằm, Chu Không cho tôi thử phân cảnh không có Tần Vị Ký, Tần tiên sinh nhỏ mọn đến mức không muốn cùng tôi phối diễn.
Tề Liễm Dụ cười cười: "Có Tần lão sư phối diễn tôi liền an tâm hơn nhiều."
Tôi hừ lạnh một tiếng, có gì đặc biệt, ai mà chưa phối diễn cùng Tần Vị Ký.
Tôi trầm mặt, xem Tần Vị Ký một giây liền biến thành Hứa Giang.
An Đường đã mấy ngày không dám ra cửa.
Lão biến thái cách vách cơ hồ mỗi ngày đều chờ ở cửa đợi hắn đi ra.
Khi Hứa Giang trở về chỉ thấy An Đường ngồi bên cửa sổ: "Giả thần giả quỷ làm cái gì đấy?"
An Đường quay đầu lại, không biết đã dùng ánh mắt phác hoạ đường nét của Hứa Giang bao nhiêu lần.
"Em không thể ra ngoài."
Hứa Giang không hiểu, nhìn hắn: "Cái gì?"
"Em bị nhốt."
"Ba nhốt?"
An Đường cười cười, lắc đầu: "Ông ấy mới không thèm quản em, là em đem mình tự nhốt lại."
"Thần kinh." Hứa Giang hơi không kiên nhẫn, khóa cửa lại: "Đừng có tự mình nghĩ nhiều."
Hứa Giang tiến lên đem An Đường vò vào trong ngực: "Là em suy nghĩ nhiều quá sao? Em thế mà lại cảm giác cả người mình đều có mùi máu, rửa sao cũng không sạch."
Hứa Giang ngây dại, cau mày nhìn hắn: "An Đường, đừng có nói nhảm với tôi."
An Đường thở dài, vùi đầu trong lồng ngực Hứa Giang: "Anh, trở về gặp em nhiều hơn một chút, nhìn em nhiều hơn một chút đi."
An Đường gần đây hay nói linh tinh như vậy, Hứa Giang trong mắt có chút chán ghét, vẻ mặt bệnh hoạn của An Đường làm vấy bẩn đôi mày xinh đẹp của hắn.
Tôi có chút không chịu đựng được nữa, ra cửa, trốn ở trong hành lang thở một hơi.
Từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, hút một hơi sặc đến nước mắt nghẹn ngào.
Tề Liễm Dụ ở đó diễn An Đường, nhưng trong tim tôi có một An Đường bằng xương bằng thịt.
Tình yêu của tôi dành cho Tần Vị Ký cũng có chút bệnh hoạn, tôi nhìn anh đem Tề Liễm Dụ ôm vào lòng, tay liền phát run vì đố kỵ.
Tần Vị Ký nói không sai, tôi ngay cả tố chất cơ bản của một diễn viên cũng không có.
Nếu muốn bọn họ chấm dứt mấy cái cảnh thân mật này, tôi không chừng liền có thể đập tiền mua lại tất cả những bản quyền này. Anh quay bộ nào, tôi mua bộ nấy.
Cổ họng tôi rất khó chịu, hút một điếu thuốc cổ họng khàn và đau hơn, ho khan hai tiếng phát hiện đã không còn nói được.
Lòng tôi chùng xuống, tự thầm mắng mình.
Tần Vị Ký đẩy cửa đi ra, nhìn thấy tôi ho đến hai mắt đỏ hoe.
"Làm sao vậy?"
"Tần ca..." Vừa mở miệng, tôi giật nảy mình.
Tần Vị Ký cau mày: "Em hút thuốc?"
"Em không sao..."
Tần Vị Ký lạnh nhạt nhìn tôi, lấy điếu thuốc trên tay ném xuống đất: "Tạ Dao Ngâm, em vẫn chưa lớn sao?"
Tôi có chút sợ Tần Vị Ký tức giận, tiến lên khẽ kéo ống tay áo của anh một cái: "Em có chút lo lắng, em có thể diễn được, không có chuyện gì."
Chu Không nghe tiếng nói liền đi ra: "Làm cái gì đây?"
Tần Vị Ký nhàn nhạt nói: "Buổi thử vai kết thúc đi, tôi đưa cậu ta đi bệnh viện."
"Kết thúc?"
"Là Tiểu Tề." Anh quay lại nhìn tôi: "Chính em tự tìm đường chết, cơ hội cũng sẽ không chờ em."
Tôi cắn miếng thịt mềm trong miệng, nếm được một chút mùi máu tanh mới nhả ra.
"Chu lão sư, cổ họng con không thể nói chuyện..." Tôi nuốt một ngụm nước bọt: "Cho con đoạn không thoại đi."
Chu Không nghe âm thanh của tôi lông mày cũng cau đến sâu hơn: "Vào đi."
Sắc mặt này thật sự diễn An Đường nhảy lầu.
Không có lời thoại, chỉ là một màn diễn bằng ánh mắt.
Không có bất kỳ cảm xúc nào làm đệm liền phải diễn một đoạn tự sát, Chu Không lo lắng thay tôi.
Nhưng ông ấy không biết, tôi đã chết qua một lần.
Tôi đã nếm thử cảm giác sinh mệnh cứ thế trôi qua, đã nếm thử nỗi tuyệt vọng đến từ sự cô độc và cũng đã nếm thử sự sốt sắng khi sắp sửa được kết thúc cuộc đời.
Mong muốn về cái chết của An Đường cũng không tương tự tôi lắm.
Tôi vì yêu mà chết, An Đường vì chưa bao giờ được yêu mà chết.
Nhưng ít ra khi đứng ở chỗ này chuẩn bị nhảy xuống, An Đường không yêu Hứa Giang.
Đây chắc chắn không phải là sự dịu dàng của Chu Không đối với An Đường.
Có phải sau khi chết một lần con người thậm chí không có dũng khí để chết lần nữa chăng?
Tôi dường như đang đứng trên một tòa nhà cao, mặt bị gió thổi, tâm bị mưa làm ướt.
Hơi thở trở nên nặng nề hơn, tôi nghĩ trước khi chết An Đường cảm thấy cả thế giới đang làm tổn thương hắn, hắn vẫn hy vọng có người nào đó vươn tay kéo hắn một cái, cứu vớt hắn.
Thế nhưng chẳng có ai cả.
Bàn tay mọi người đều như đao phủ tàn nhẫn, chỉ là từng bước từng bước đẩy hắn xuống.
"Dừng diễn trò."
Tôi khôi phục lại tinh thần, nhìn Tần Vị Ký.
Tần Vị Ký tựa hồ có hơi khó chịu, nghiêng đầu, liền đứng lên đi ra ngoài.
Tôi theo bản năng đuổi theo anh.
"Tần ca..."
Tần Vị Ký đứng tại chỗ không quay đầu lại, nhìn anh cúi đầu giống như bóng hình cô đơn trong bệnh viện khi tôi tỉnh dậy trong đêm hôm đó.
"Tôi sẽ không để cho em diễn An Đường."
Tôi tiến lên một bước, lại không dám đến quá gần anh, tôi khàn khàn giọng: "Vậy em sẽ đi tìm những nhà đầu tư khác. Bọn họ muốn tiền, em liền đưa. Bọn họ muốn ngủ, em liền ngủ với họ. Đến cuối thực sự vẫn không nhận được vai An Đường, em liền..."
Tần Vị Ký xoay lại, mắt đỏ hoe: "Em làm sao?"
Tôi tính nói mình liền chết thêm lần nữa, nhưng tôi nhanh chóng dừng lại, tránh để nói đến không cách nào cứu vãn được.
"Tần ca... Em thật sự rất cần An Đường..."
Tần Vị Ký phút chốc như bị rút hết sức lực, trong mắt chất chứa biết bao bất lực nhìn tôi: "Ngâm Ngâm, em muốn cái gì thì em nói cho anh biết. Anh gây khó dễ với em, nhưng làm sao em biết anh sẽ không cho em? Em còn hết lần này đến lần khác uy hiếp anh, cưỡng bức anh như thế này sao?"
Tôi đứng đó, ngơ ngác nhìn Tần Vị Ký.
Lời nói kẹt ở cuống họng, nhìn bộ dáng khó chịu của Tần Vị Ký, tôi liền cảm thấy chính mình làm sai.
Sai vô cùng.
___
#Bly