Tôi ngơ ngơ ngác ngác ở nhà Giang Lăng đã được mấy ngày.
Giang Lăng có lúc hơn nửa đêm mới về, có lúc mấy ngày liền không về.
Tôi bị suy nhược thần kinh, nửa đêm liền có thể nghe tiếng cậu ấy về, nhìn thấy cậu tựa vào ghế sa lông, nhắm mắt dưỡng thần.
Khối lượng công việc này thân thể Giang Lăng không thể chịu được nữa.
Tôi đã rất nhiều năm không làm việc bán mạng như thế.
Sau khi "Kiếm Vô Nhai" nổi tiếng, tôi hầu như không thể dễ dàng đi lại. Lịch trình của tôi về cơ bản là không công khai nhưng hễ đi tới đâu cũng đều cần bốn, năm vệ sĩ theo sát. Khi mệt mỏi cũng chỉ có thể chợp mắt một chút trong khi trang điểm.
Bệnh tật nhiều ít cũng đều là từ đó tích góp lại.
Mọi người nói rằng, hằng ngày có rất nhiều ngôi sao được gõ tên tìm kiếm, nhưng những ngôi sao nổi tiếng như tôi thì có lượt truy cập hơn mười nghìn lần.
Chính vì thế, tôi hay tự mãn về tên tuổi cũng như địa vị gần như độc nhất vô nhị trong cái giới giải trí này của mình. Sau đó liền cảm thấy chẳng còn thú vị. Có ai vì tôi mà reo hò? Có ai vì tôi mà hoan hô, cổ vũ?
Tôi thậm chí còn không có người nào để mình khoe khoang.
Bởi vậy, trong những năm qua tôi đã hối tiếc rất nhiều thứ. Nhưng chưa từng hối hận vì đã biến mất khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao.
"Ngủ một lát đi."
Giang Lăng quay đầu lại, trong mắt đều là tơ máu: "Đánh thức mày?"
Tôi lắc đầu một cái: "Vốn ngủ không sâu, ngày mai còn phải đi làm sao?"
Giang Lăng thở dài gật gật đầu: "Ngày mai phải đi nước ngoài. Lúc trước còn phàn nàn với mày công việc bị đóng băng, mấy ngày nay Chu Lận như bị điên sắp xếp cho tao rất nhiều thông cáo."
Tôi nhíu mày: "Mày không thể từ chối?"
Giang Lăng cười tự giễu: "Mày đang nói tao phải từ chối kim chủ của mình? Chu Lận, mày cũng biết rồi đấy, tao bình thường nói chuyện khó nghe còn không nể mặt hắn, hắn đều có thể cho rằng tao chính là một tiểu tình nhân đang làm nũng. Nếu tao từ chối công việc hắn ta sắp xếp, hắn liền có thể khiến tao không bao giờ có thể làm việc được nữa."
Tôi là vì tiền mới bước chân vào cái giới này, nhưng Giang Lăng lại thực sự là vì lý tưởng của tuổi trẻ.
Trong giới showbiz, Giang Lăng là một ngôi sao phái thực lực hiếm thấy, tồn tại chính là nhờ danh tiếng của bản thân. Ngoài việc nổi tiếng bằng sức mình thì sự che chở của Chu Lận cũng là một nguyên nhân. Chính vì thế, Giang Lăng mới không bị đầu độc, nhuộm bẩn bởi cái làng giải trí này.
Nhưng làm sao biết được, Chu Lận có phải là phường nhuộm thứ hai hay không?
"Đừng quan tâm tao. A Dao, mày đi ngủ đi."
Giang Lăng xưa nay gọi tôi đều là đủ họ tên, chỉ có lúc đến thăm khi tôi tự sát và ly hôn cậu ta mới gọi là A Dao.
Tôi thấy tình hình này tuyệt đối không đơn thuần chỉ vì công việc mà mệt.
Tôi vỗ vai cậu ấy, ngồi ở bên cạnh: "Tao cũng không ngủ được, ngồi với mày một lát."
Giang Lăng xoa xoa huyệt thái dương: "Mày có thể nhận vai An Đường không?"
Tôi dựa vào ghế sa lông, cũng cảm thấy tinh thần có chút uể oải: "Có thể."
"Chỗ tao có mấy trợ lý cũng được, đến lúc đó để bọn họ cùng mày tiến tổ."
"Không cần, tự lực cánh sinh quen rồi không cần trợ lý."
Giang Lăng cười: "Nghe nói lúc quay phim mày như lão đại trong đoàn, bên người lúc nào cũng phải ba bốn trợ lý. Sao bây giờ lại không cần người nào?"
Tôi cũng lắc đầu cười, nhỏ giọng: "Này không phải là giả bộ đáng thương, để cho Tần ca thấy thế mà đau lòng vì tao sao?"
Giang Lăng trợn mắt nhìn tôi: "Tiền đồ đâu!?"
Chu Không thông báo vai An Đường đã được giao cho tôi. Ngoại trừ phiếu của Tần Vị Ký, nghe đâu tác giả tiểu thuyết kiêm biên kịch của bộ phim này cũng cực lực đề cử tôi.
Chu Không yêu cầu tôi trong hai ngày này sắp xếp thời gian để ký hợp đồng, sau đó còn chuẩn bị tiến vào tổ.
Địa điểm quay phim được xác định tại một thị trấn nhỏ ở Bắc Kinh, gọi là thị trấn Thanh Đàm Cổ.
Tôi không có thói quen học thuộc lời thoại trước, luôn cảm thấy xem kịch bản khi chuẩn bị quay đã đủ kỹ rồi, và việc nhập tâm thay đổi cảm xúc quá thường xuyên sẽ dẫn đến mệt mỏi, ảnh hưởng tới nét mặt.
Tôi giành được vai diễn này, nhưng dường như đã kiệt sức, tôi không biết tiếp theo mình phải làm gì.
Nhóm đầu tư thì muốn kiếm được doanh thu phòng vé, Chu Không muốn tác phẩm để đời, Tần Vị Ký muốn trở thành một vị thần.
Tôi muốn cái gì đây?
Tôi thậm chí không biết mình muốn cái gì, ý định ban đầu của tôi cũng không rõ ràng, đơn thuần như những người này.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Giang Lăng thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một ngày. Sau khi ăn trưa đã ngủ được bảy tám tiếng, tôi không nỡ đánh thức cậu ấy.
Chính mình đi xuống lầu mở cửa.
Mở cửa, tôi nhìn người phía ngoài, khí lạnh bao bọc lấy từng thớ thịt, len lõi vào trong tim.
Người kia nhướng mày, cao hơn tôi nửa cái đầu, khiến tôi có chút cảm giác ngột ngạt.
Sắc mặt nhẹ như mây, nụ cười có thể nói là làm người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp tràn về: "Lâu rồi không gặp, Chu tổng."
Chu Lận chậm rãi thu tay về, có chút kinh ngạc nhìn tôi, sau đó nét mặt giận dữ từng chút một dâng lên, giọng điệu sắt lạnh: "Giang Lăng thật sự không coi tôi ra gì, còn dám giấu cậu ở chỗ này."
Tôi khinh thường, nhẹ nhàng tựa vào bên cửa: "Không phải giấu, tôi là khua chiêng gõ trống trở về, Chu tổng không tìm được tôi là Chu tổng không có bản lĩnh."
Chu Lận hừ lạnh một tiếng, đem tôi đẩy nhẹ qua mà đi vào: "Miệng lưỡi cậu làm sao vẫn giống như trước đây? Tần Vị Ký vẫn còn cần cậu sao?"
Tôi nhìn hắn ta đang ngồi chễm chệ trên salông lạnh giọng với tôi: "Epic là không cần tôi nữa, nhưng khi đó là tôi không cần Tinh Mộng, Chu tổng."
Chu Lận sắc mặt hơi hơi đổi một chút, hai chân chậm rãi bắt chéo: "Tạ Dao Ngâm, cậu sẽ không nghĩ rằng chỉ cần vài tấm hình là có thể uy hiếp được tôi?"
"Em không dám." Tôi rót một ly nước trước mặt Chu Lận, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Nghe nói Tinh Mộng mấy năm qua phát triển rất tốt, vị trí nhất ca của Giang Lăng tại công ty đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa."
Chu Lận mím môi, gom lại ý cười: "Xem ra Tần Vị Ký vẫn chưa hoàn toàn bỏ mặc cậu, bằng không cậu làm sao có thể kiêu ngạo như vậy?"
Tôi gật gật đầu: "Tần ca thật tốt bụng."
Chu Lận nghiên người về phía trước: "Vậy cậu cũng phải sống thu mình và kín tiếng hơn nha, không chừng đến một ngày nào đó Tần Vị Ký sẽ không thể bảo vệ được cậu."
"Chu tổng nói đúng." Tôi thật sự hoảng sợ.
"Tạ Dao Ngâm."
Tôi ngẩng đầu.
"Cậu so với trước đây hoàn toàn thích hợp bơi trong cái vòng này hơn."
Tôi cười nhạt: "Vậy kính xin Chu tổng giơ cao đánh khẽ để tôi có thể sống sót trong cái vòng tròn này."
Chu Lận nhíu mày: "Có Tần Vị Ký tay tôi đương nhiên phải dơ cao, so với đem cậu đuổi khỏi cái vòng này, tôi càng muốn nhìn thấy cậu bị vây chết ở chỗ này hơn."
Tôi không đáp lại.
Hắn cười lạnh nói: "Vòng tròn này rất thú vị, có thể dập lửa, tan băng, làm cho cây khô nở hoa, cũng có thể làm cho sao rơi, trăng rớt."
Tôi ngoảnh mặt đi không muốn nói gì với hắn ta nữa, thật muốn nói, tôi chính là cái cây chết khô kia.
"Chu tổng đến không phải là để giáo dục tôi đi?"
"Giang Lăng đâu?"
Tôi lạnh mặt: "Đang nghỉ ngơi, Chu tổng mời về cho."
"Gọi hắn dậy."
Tôi có chút tức giận: "Cậu ấy làm việc liên tục ba ngày, lúc về mắt còn không mở nổi, Chu tổng ngài không phải là người sao?"
Ánh mắt Chu Lận trở nên sắc bén lại lãnh đạm: "Tạ Dao Ngâm, người của tôi đến phiên cậu ra mặt?"
"Bên cạnh Chu tổng không phải còn có người mới?" Tôi đứng trước mặt Chu Lận: "Giang Lăng đã ba mươi, chuyện đó chẳng còn hứng thú, chẳng còn thú vị. Không bằng mấy người trẻ tuổi kia, dỗ dành ngài không tốt như họ. Chu tổng, ngài còn muốn gì ở hắn?"
Chu Lận cười lạnh, vỗ vỗ vai tôi: "Giang Lăng chính là vô dụng, nhưng cũng đợi được ta làm đến mệt rồi mới ngủ."
Tôi kìm nén sự tức giận nhấp nhô trong lòng ngực, khi ngẩng đầu lên liền thấy Giang Lăng mặt mày tái nhợt đứng trên cầu thang, sự tức giận của tôi chuyển thành ý nghĩ - thương xót.
"Có chuyện gì sao?" Giang Lăng sắc mặt khó coi, nói chuyện đều có chút uể oải.
"Tôi thương lượng cho cậu chương trình tạp kỹ sao không ký?"
Giang Lăng chậm rãi đi tới, ngồi xuống trên ghế salông: "Anh muốn cho tôi và cậu ta quay cùng chương trình tạp kỹ là để giễu cợt tôi, đó là không thể nào."
Chu Lận buồn cười nhìn Giang Lăng: "Cùng quay chương trình tạp kỹ là giễu cợt cậu sao?"
Giang Lăng quay đầu lại, sắc mặt lạnh nhạt: "Tôi vào Tinh Mộng hơn mười năm rồi, anh xưa nay chưa từng để tôi quay chương trình tạp kỹ. Lần này là vì cái gì, trong lòng của anh rõ ràng nhất."
Giang Lăng thở dài: "Anh kỳ thực không cần như vậy. Tài nguyên trong tay, tôi có thể cho hắn tất. Nếu anh cho rằng tôi cản đường hắn liền có thể phong sát tôi, tôi tuyệt đối không bao giờ làm bàn đạp cho người khác."
Đường nét của Giang Lăng đột nhiên trở nên sắc bén, giống như một con nhím đang tự vệ.
"Giang Lăng, cậu uy hiếp tôi?" Giọng nói Chu Lận có chút lạnh lùng.
Giang Lăng cười châm chọc: "Tôi còn có thể uy hiếp được anh sao?"
Chu Lận nhìn đồng hồ một chút, lạnh lùng ném một câu: "Tôi đích thân đến nói cho cậu biết, nếu biết trước cậu như thế này, ngay từ đầu tôi đã không qua lại với cậu."
Dứt lời, liền rời đi, trước khi đi còn không quên quay đầu liếc tôi một cái thật sâu.
Giang Lăng cúi đầu ngồi ở trên ghế salông, ánh đèn đem bóng người của cậu soi đến cực kỳ kiêu ngạo.
"Chính hắn đã hứa với tao, vĩnh viễn không để tao nhận mấy chương trình tạp kỹ, nhưng chính hắn đã quên."
Giang Lăng bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Hắn nói nghệ sĩ phải biết nâng niu từng sợi lông tơ của chính mình, sẽ không bao giờ để cho tao trở thành một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn."
"A Dao, là tao già rồi sao? Đã không giữ được trái tim của một người."
Tôi sững sờ tại chỗ, nhìn đóa hoa thanh lãnh ở trên núi cao lạnh lẽo, dường như đang dần héo úa ở một nơi nào đó mà không ai thấy.
_____
#Bly