Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 18: Nhìn xem ai có thể hôn ngươi được?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Lận cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, công việc của Giang Lăng cũng đã khôi phục bình thường, không còn phải liên tục làm việc thâu đêm suốt sáng.
Mà lần này Giang Lăng dường như không làm sao điều chỉnh lại được, trong mắt luôn hiện rõ vẻ mệt mỏi, chán chường.
Liền xin nghỉ một tuần, nói về nhà chăm sóc ba mẹ.
Tôi cũng thuận lợi tiến vào tổ.
Tựa hồ bị nhiễm tâm trạng của Giang Lăng, tâm tình tôi từ lúc vào đoàn cũng không được tốt lắm.
Tần Vị Ký bận bịu công việc, lịch quay gần đây không có vai nên vẫn chưa tiến tổ.
Tôi lên tiếng chào hỏi nam diễn viên đóng vai Hứa Thừa, và đi dạo quanh thị trấn Thanh Đàm Cổ, chỗ này không tính là một nơi nghèo nàn, trái lại còn rất đẹp.
Trước khi vào tổ tôi đã nhuộm lại tóc, khi Chu Không thấy ông ấy liền sững sờ một lúc, sờ sờ đầu tôi rồi thở dài.
Tôi nghĩ, ông đại khái nhìn thấy An Đường trong tôi.
Cảnh đầu tiên là quay những dấu hôn trên cổ An Đường bị người trên trấn nhìn thấy, liền chĩa mũi dùi cay độc vào người.
Không khó lắm, nhưng phải có những xung đột tình cảm.
Chuyên gia trang điểm loay hoay trên mặt và cổ tôi hơn hai tiếng, Chu Không đều không hài lòng.
" Cái hickey này quá giả, đây rốt cuộc là nụ hôn của Hứa Giang hay của con muỗi?" Chu Không nhíu mày khó chịu: "Kêu ai đó hôn một cái đi."
Tôi ngẩn người, không có phản bác.
Chuyên gia trang điểm nhanh tay tẩy trang cổ, tôi nghe Chu Không nói: "Nhìn xem ai có thể hôn ngươi được?"
Tôi chẳng quan tâm: "Ai cũng được."
"Ai có kinh nghiệm thì đến đây."
Tôi tựa lưng vào ghế, ngửa cổ ra sau, khoe cần cổ thon dài trước mặt mọi người.
Nhưng đợi một hồi cũng không thấy ai đến.
"Người đâu?!" Chu Không hét lên.
Đám người hai mặt nhìn nhau, đều không dám tiến lên: "Đạo diễn Chu, đừng làm khó chúng tôi, ai dám hôn Tạ lão sư đâu?"
"Một đám oắt con vô dụng." Chu Không tức giận lầm bầm.
Tôi buồn cười nhìn Chu Không: "Nếu không thì ngài tự mình tới đi."
Chu Không lạnh nhạt liếc tôi một cái, hướng về phía nhân viên: "Đi gọi Tần Vị Ký, bảo hắn qua đây gấp."
Tôi vội vàng ngồi thẳng người, hận không thể tự hôn mình một cái: "Chu lão sư, để con tự nhéo một cái đi."
Chu Không thấy tôi chuẩn bị vươn tay, vội vã đánh rớt tay tôi: "Nhéo cái gì mà nhéo? Nhìn ngươi uất ức thành cái dạng gì, sau này mấy người còn có cảnh hôn, cảnh giường chiếu, ngươi cũng tự làm?"
Mọi người trong phim trường nín cười, mặt tôi đều đỏ ửng.
Tôi liền lành làm gáo, vỡ làm muôi: "Một là người tự hôn, hai là con tự nhéo. Nếu người dám gọi Tần ca qua đây còn liền chết cho người xem."
Chu Không hận đến nghiến răng nghiến lợi, cáu kỉnh phất tay: "Chuyên gia trang điểm làm nhanh đi, chuẩn bị khai máy."
Chị makeup cười cười: "Lần đầu tiên tôi thấy Chu đạo diễn ăn quả đắng đấy."
Tôi nhắm hai mắt lại, cười nói: "Lần trước hợp tác xong ông ấy liền bảo sẽ không bao giờ làm việc với tôi nữa. Miệng đạo diễn Chu làm bằng đậu phụ."
An Đường đi qua thị trấn, hắn thích nhất cây du ở ven đường, lúc này là mùa cây mọc rễ, cành lá sum suê tạo nên bóng mát.

(ảnh minh họa cây Du.)
Hứa Giang sáng sớm đã rời đi, mỗi tối trước khi đi đều đem hắn dày vò.
An Đường hơi cúi đầu đi qua, mỗi lần đi ngang những người này đều giống như tản bộ trên băng vậy.
Người trong trấn tụm năm tụm ba ngồi dưới bóng mát chuyện trò rôm rả cho tới khi An Đường đi ngang liền im bặt, đề tài cũng liền đổi mới, từng câu từng chữ đều như lóc thịt lột da hắn vậy.
An Đường không hiểu tại sao những người trong trấn lại có ác ý với hắn đến thế.
Những người này xem hắn như kẻ thù, chì chiết cùng đay nghiến, quang minh lẫm liệt lắm sao?
"Nhìn kìa nhìn kìa, trên cổ hắn ta là cái gì vậy?"
An Đường ngẩn người, theo bản năng lấy quần áo che lại.
"Còn có thể là gì nữa, cái đồ bẩn thỉu."
"Thực sự quá buồn nôn, hóa ra là chơi cửa sau."
"Biến thái, giống hệt mẹ nó, bà xem cái gương mặt này làm sao có thể là người đàng hoàng được."
"Về nhà nhớ giữ chồng cho kỹ. Với con yêu tinh suốt ngày lắc mông quanh thị trấn thì tôi không chắc một ngày nào đó nó có câu hồn chồng bà không."
An Đường quay đầu chạy về nhà, phía sau tiếng nói càng lúc càng lớn, mấy bà thím rửa tội hắn bằng những lời lẽ bẩn thỉu, cay độc nhất, dùng lời nói cố gắng cướp đi sự tinh khiết, trong sạch của hắn.
"Cắt!"
Phó đạo diễn không biết ở đâu tìm được diễn viên quần chúng, kỹ năng diễn xuất dở tệ, lời thoại cũng nói không vững.
Chu Không lần đầu tiên quay 5 6 lần đều không qua.
Cái nắng tháng sáu đều làm người ta khó chịu, cuối cùng cũng xong, nhân viên công tác vội vã cầm dù tới cho tôi.
Một số diễn viên quần chúng hổ thẹn, nghiêng mình xin lỗi: "Xin lỗi, Tạ lão sư."
Tôi cầm nước do nhân viên đưa tới, mồ hôi chảy ròng trên cổ: "Tôi không mang theo trợ lý liền không có cách nào để mua đồ uống, trái cây cho mọi người. Mọi người phối hợp với tôi quay xong liền mới các vị ăn cơm."
"Cảm ơn lão sư."
Chu Không biết tôi sợ nóng, liền nhờ người mang cho tôi một bát canh đậu xanh. Vỗ vỗ vai tôi: "Thằng ranh con lớn rồi, trước đây sớm đã bỏ gánh không quay."
"Vốn cũng muốn vứt gánh không thèm quay." Tôi uốn éo cái cổ, chỉ chỉ mấy diễn viên quần chúng kia: "Bọn họ đều là diễn viên chuyên nghiệp, tới đây để chơi con."
"Hả?"
"Các nhóm diễn viên quần chúng lẽ ra phải ký một thỏa thuận bảo mật thông tin, tiến vào phim trường đều phải thu điện thoại di động, nhưng lúc quay con thấy trong túi cô ta có điện thoại. Hẳn là muốn chụp con vài tấm, sự thật đằng sau lớp son phấn của Tạ Dao Ngâm?"
Chu Không nhíu mày, gọi phó đạo diễn tới, chỉ chỉ vào người diễn viên kia: "Đi kiểm tra điện thoại của mấy người đó một chút, có vấn đề liền cho bọn chúng cút khỏi đây."
Chu Không liếc tôi một cái: "Tiểu hồ ly."
"Chu lão sư, xem ra con vẫn còn giá trị thương mại: " Tôi cười rất đắc ý: "Mấy cái kiểm tra nội bộ sau này phải làm tốt một chút, đây mới chỉ là ngày quay đầu tiên thôi."
"Nói đi." Chu Không chẳng buồn nhìn tôi: "Sao tiểu tử nhà ngươi biết bọn họ là nhắm vào mình?"
"Nếu không biết diễn mà giả vờ như mình biết đã là rất khó, còn đây là biết nhưng cố làm như không biết lại càng khó hơn. Con nhìn sơ cũng biết đám người này có kinh nghiệm, quay một hai lần không qua còn có thể cho là bọn họ chưa thích ứng, nhưng quay hỏng nhiều như vậy chính là bức con phải nổi điên đây mà."
Chu Không thầm mắng một câu: "Cái bọn khốn kiếp."
"Cũng không hẳn là tới quấy rối, chỉ là có khả năng, cứ lịch sự với họ là được. Nếu ngài đuổi họ ra thế này, rất có thể cảnh quay sẽ bị lộ ra ngoài, không đáng."
Tôi cũng không nói nữa, ngồi xuống ghế điều chỉnh tâm trạng một chút cho bớt khó chịu vì bị phơi nắng mấy tiếng liền.
Chu Không đứng bên cạnh sửng sốt hồi lâu, vỗ vỗ đầu tôi: "Nghỉ ngơi trước hai tiếng đi."
Mấy ngày kế tiếp, Chu Không liền cho người kiểm tra kỹ một trận, nhưng chẳng ai cố ý quấy rối cả.
Mà cường độ quay phim vẫn rất cao, hầu như ngày nào tôi cũng đứng phơi nắng bảy tám tiếng, uống hai ba hộp *hoắc hương chính khí.

*Hoắc hương chính khí: được bào chế hoàn toàn từ dược liệu thiên nhiên, có công dụng giúp trị ngoại cảm do phong hàn thấp, chảy nước mũi, sốt nhưng không sợ lạnh, nhức mỏi.
Khi chưa đến cảnh quay, tôi liền vùi mình ở ghế tựa nhắm mắt nghỉ một lát.
Chu Không nói tuy tôi đã không đóng phim năm năm, nhưng thời gian lắng đọng, An Đường dường như tiến vào sống trong cơ thể của tôi, mỗi nụ cười, cái nhíu mày đều là hắn.
Vì thế xung quanh tôi luôn tỏa ra cảm giác cô tịch, sắc mặt ảo não. Khi ngồi một mình hầu như cả phim trường không ai dám đến gần bắt chuyện với tôi.
Đến tối trấn cổ gió thổi mát rượi, một bên mọi người đang ồn ào quay chụp, tôi một mình vùi ở ghế tựa khẽ nhắm mắt hưởng thụ cơn gió nhè nhẹ.
Không biết qua bao lâu, có người đắp lên cho tôi một tấm chăn mỏng.
Tôi mơ màng mở mắt, người trước mặt ảo ảo thực thực như đang mê hoặc tôi.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong đêm, đường cong trên mặt Tần Vị Ký hiện lên cô đơn và mềm mại, đầu ngón tay vô tình chạm vào tôi cũng trở nên nguội lạnh.
"Tần ca..."
Giọng điệu tôi miên man, là âm điệu được bồi đắp bởi sông núi phía Nam.
"Về khách sạn ngủ đi, cẩn thận cảm lạnh."
Tôi lắc lắc đầu, ngồi dậy: "Đợi chút nữa còn có cảnh quay, sao hôm nay anh lại tới?"
"Việc bên kia ổn rồi, tới sớm xem một chút." Buổi tối khiến giọng của Tần Vị Ký nhẹ như làn nước: "Đã thích ứng rồi sao?"
Tôi gật đầu, có chút câu nệ: "Khá tốt, Chu lão sư và các nhân viên trong đoàn đều rất chăm sóc em."
Tần Vị Ký mím môi, đại khái là nhận ra được tôi đang khách sáo với anh: "Đi nghỉ ngơi đi, tôi xem thông cáo của em thấy mấy ngày nay đều sắp xếp chật kín, nghỉ một buổi tối chắc được, bên Chu đạo diễn tôi sẽ nói chuyện."
"Được."
Tôi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tần Vị Ký, cứ như một giấc mộng trong đêm hè mông lung.
_____
#Bly

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.