Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 22: Em cũng không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì




Thêm một chương mới.
Khi Giang Lăng trở về, tối hôm trước tôi có uống chút rượu và ngủ thiếp đi.
Cảm giác như đang bị lôi dậy.
"Tạ Dao Ngâm, trên mạng tin tức đều oanh tạc khắp nơi, mày còn ở đây ngủ say như này?"
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, lại nằm dài xuống: "Lại làm sao? Tao lại lừa gạt, trộm cướp hay đời tư hỗn loạn đây?"
"Thằng chó này." Giang Lăng nhíu mày: "Nói mày say xỉn tông xe, còn bị chụp trộm."
Tôi mở mắt ra, khó chịu: "Con mẹ nó, ai say xỉn lái xe vậy?"
"Tông xe thật?" Giang Lăng ngồi trước mặt tôi, nhìn cái trán còn sưng: "Mày tông người ta hay người ta tông mày?"
Tôi có chút uể oải, nghiêng người sang một bên: "Tao đâm từ phía sau, không có gì nghiêm trọng."
"Mấy năm rồi không lái xe? Buổi tối lái xe ra ngoài làm gì?"
Tôi nổi giận: "Đi dạo lung tung."
"Lên weibo đi, nói rõ một chút." Giang Lăng mặt lạnh, rõ ràng có chút tức giận.
Tôi mở điện thoại, bấm vào weibo, hot search cũng đã tụt xuống vài bậc.
Ảnh chụp là chiếc xe thể thao của tôi đậu ven đường, đèn xe bị nát.
Góc chụp này rõ ràng là chủ xe tôi đâm phải hôm qua, có thể là tùy hứng đăng lên, cư dân mạng phát hiện là xe tôi.
【 Vừa nhìn là biết thói xấu mang từ nước ngoài về, đêm khuya còn học đòi đua xe 】
【Lái xe khi uống rượu hay chơi đồ đây, các chú cảnh sát nên kiểm tra kỹ một chút nha 】
【 Mấy người nổi tiếng kiếm nhiều tiền thế à? Mercedes Benz Zonda Cinque trên toàn thế giới chỉ có 5 chiếc trị giá ba, bốn ngàn vạn đi? 】
【 Tôi nhớ không nhầm đây là quà sinh nhật Tần hoàng tặng đúng không? 】
【 Ly hôn rồi cũng không yên, có loại chồng cũ như này đúng là thảm. 】
【 Chuyện của Tạ Dao Ngâm không liên quan gì tới Tần hoàng, ĐÃ LY HÔN】
Tôi chợt phát hiện, mình đại khái đã sớm thất vọng với cái vòng giải trí này rồi, nhìn những suy đoán ác ý này, tâm chẳng gợn sóng, thậm chí không thể tức giận.
"Không trả lời, cứ để bọn họ đoán đi." Tôi ném điện thoại, liền chuẩn bị ngủ tiếp.
"Mày có ấm đầu hay không?" Giang Lăng đem tôi kéo lên: "Cứ đoán thế, chuyện sẽ càng lên men, ngày mai mày sẽ không ngồi trên đầu bản tin giải trí thôi đâu."
"Tại sao tao phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ?" Tôi chống tay, híp mắt, giọng điệu gay gắt: "Tao đáp trả lại thì thế nào, coi như tao mời chủ xe bị đâm trúng tới làm chứng, thì cư dân mạng cũng nói tao là tư bản áp bức người khác, vậy tao phải đáp lại như nào?"
"Còn tốt hơn là không làm gì." Giang Lăng kiên trì khuyên tôi: "Tao biết mày oan ức, nhưng trong cái giới này mày có sức ảnh hưởng quá lớn, nếu mày không nói, bản chất câu chuyện sẽ chuyển thành tin tức xã hội, lúc đó đã quá muộn."
Tôi thở dài một hơi: "Mày đừng có xen vào."
Giang Lăng bất đắc dĩ cau mày: "Tao thay mày nói."
"Mày để tao yên có được không?" Tôi lạnh nhạt nhìn Giang Lăng: "Tao ngay cả bản thân mình còn không muốn quản, mày đòi quản cái gì?"
Giang Lăng có chút khổ sở, cắn răng nói: "Thằng cháu trai này hỗn lên cũng không nhận người thân."
Nói xong, đứng lên liền chuẩn bị đi.
Tôi đưa tay nắm lấy cánh tay Giang Lăng.
Giang Lăng quay đầu lại chuẩn bị hất ra, nhìn thấy vành mắt tôi đỏ hoe, cậu ta liền sững người.
"Giang Lăng." Tôi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: "Tần ca không cần tao nữa."
Giang Lăng vỗ vỗ sau đầu tôi: "Khóc cái gì, không phải đã sớm không cần mày nữa sao?"
Tôi cười khổ nhìn: "Mày đang an ủi tao sao?"
Giang Lăng ngữ khí nhu hòa đi, nhẹ nhàng xoa xoa tóc tôi: "Được, không khóc."
Tôi vừa nghe lời này, càng thêm oan ức, ôm chầm lấy chân Giang Lăng khóc nấc lên.
Sau đó, bị Giang Lăng ghét bỏ trực tiếp đi thay đồ.
Khi Chu Không gọi đến, tôi hoảng sợ ném luôn điện thoại cho Giang Lăng: "Mày nghe đi, nói tao chết rồi."
Giang Lăng liếc một cái, liền đem điện thoại ném lại cho tôi: "Nếu ông ta bảo tao gửi xác qua thì làm sao?"
Tôi cắn cắn môi: "Giang ca ca... mau giúp em vớii..."
"Giờ mới biết sợ?" Giang Lăng ấn nút nghe máy, bật loa ngoài.
"Tạ Dao Ngâm! Con mẹ nó ngươi chết ở đâu rồi?!"
Tôi đè lại lỗ tai, lui về phía sau hai bước.
Giang Lăng hắng giọng một cái: "Chu đạo, tôi là Giang Lăng."
Đầu dây bên kia dừng một chút: "Cậu nói tên nhóc khốn nạn kia nghe máy!"
"Cậu ta..." Giang Lăng nhìn tôi liếc mắt một cái. "Chân bị đụng gãy, nói không được."
Tôi bất đắc dĩ ấn ấn huyệt thái dương, Giang Lăng thậm chí không biết nói dối.
"Hắn mẹ nó chân đụng gãy hay là miệng đụng gãy, cậu nói cho tên nhóc khốn nạn kia ngày mai không đến đoàn phim thì sau này cũng không cần đến nữa!"
Giang Lăng bất đắc dĩ buông xuôi tay: "Nghe không, gọi mày ngày mai tới."
Tôi ngồi ở trên giường khoanh tay trước ngực, một mặt tìm đường chết: "Không đi, lão già khốn kiếp thật sự cho rằng tao sợ hắn ư?"
Giang Lăng ngẩn người chỉ điện thoại di động, nói nhỏ: "Tao chưa cúp."
"Tạ Dao Ngâm!!! Ngươi bò tới đây dập đầu lạy ba cái, ta cũng không để cho ngươi diễn!!!"
Giang Lăng cười cười, chỉ điện thoại di động: "Lần này cúp rồi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nhìn Giang Lăng: "Mày muốn giết tao, không cần khách sáo như vậy."
Vừa rạng sáng hôm sau Giang Lăng liền đưa tôi đến trấn Thanh Đàm Cổ, xong cũng vội vàng đi.
Tôi lang thang trong thị trấn nửa ngày, nghĩ mình có nên bẻ vài cành du đem theo tới chịu đòn nhận tội hay không.
Sau đó suy nghĩ một chút, nếu làm thế tội của tôi có khả năng sẽ tăng thêm một bậc là phá hoại đạo cụ hiện trường, thà không làm thì hơn.
Tiến vào trường quay vừa vặn đụng phải phó đạo diễn: "Tạ lão sư, anh đến rồi."
Tôi nói nhỏ: "Chu lão sư đâu?"
Phó đạo diễn chỉ chỉ phòng nghỉ ngơi: "Ở phòng nghỉ của Tần lão sư."
Tôi hoảng loạn, xoay người chuẩn bị rời đi: "Vậy chút nữa tôi lại tới."
"Tạ Dao Ngâm!" Tiếng Chu Không truyền tới, bước chân tôi dừng lại: "Lăn tới đây."
Tôi nuốt một ngụm nước bọt kiên trì đi vào, phát hiện Hà Nam Tuyền cũng ở đây.
Tôi cúi đầu, căn bản không dám ngẩng lên nhìn Tần Vị Ký.
Cái khoảnh khắc vừa bước vào phòng tôi đã liền cảm nhận được luồng khí lạnh nhạt của Tần Vị Ký.
"Tiểu tử thối, ta thả ngươi ra ngoài mấy ngày, ngươi liền đi gây sự!"
Tôi dựa vào tường, nam nhân đại trượng phu ba mươi tuổi vẫn lầm lì như một đứa trẻ bị bắt lỗi, cúi đầu không nói.
Tôi nghiêng đầu, lén nhìn Tần Vị Ký, không biết có phải là do bệnh hay không, Tần Vị Ký thoạt nhìn có chút gầy, phần yếu ớt che đi sự lạnh lùng trong đôi mắt anh, cả người tựa hồ khoác lên một tầng sương mờ, nhu hòa nhưng thần bí.
Tôi luôn cảm thấy Tần tiên sinh là một người lạnh nhạt, lạnh nhạt khi tức giận, lạnh nhạt khi cao hứng và cũng lạnh nhạt khi đôi mắt đã nhuốm đầy dục vọng trên giường.
Anh là ngọc chạm khắc ra người, sách tích tụ thành hồn.
Người như vậy, đừng nói là Tề Liễm Dụ, mười Tạ Dao Ngâm cũng không xứng.
Tôi đến tột cùng có tài cán gì cùng anh nên vợ nên chồng đây.
"Tiểu Tạ, đến cùng là có chuyện gì?" Hà Nam Tuyền hỏi.
Trước mặt Tần Vị Ký trước tôi không dám cợt nhả, thành thật nói: "Tôi không lái xe khi uống rượu, đâm vào sau xe người ta."
"Em không sao chứ?" Giọng nói lạnh nhạt của Tần Vị Ký truyền đến, tôi nghe được có chút ấm áp.
Tôi cúi đầu lắc một cái: "Không sao."
"Nam Tuyền, cậu liên lạc với chủ xe bị đâm, nhờ hắn đăng weibo làm rõ việc lái xe khi uống rượu, sau đó dùng tài khoản của tôi thanh minh một chút, nói xe đó là tôi lái."
"Vị Ký..."
"Anh Tần..."
"Nghe tôi nói." Tần Vị Ký giương mắt kiên định nhìn tôi: "Phim không thể xảy ra chuyện gì, em cũng không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì."
Tôi nhíu mày: "Em không đồng ý."
"Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ?"
"Ai làm nấy chịu." Tôi nhìn Tần Vị Ký: "Em không cần anh thay em gánh tội."
Tần Vị Ký cũng lạnh nhạt nhìn tôi: "Em xứng đáng sao?"
"Xứng."
Tần Vị Ký đột nhiên cười nhạt, cả tim lẫn người tôi đều run lên phát hoảng: "Tạ Dao Ngâm ơi Tạ Dao Ngâm, tôi cũng không ngờ em còn có thể xứng đến vậy."
Tôi như bị tát cho hai phát, sững sờ nhìn Tần Vị Ký.
Không phản bác được, tôi xưa nay chưa bao giờ chịu trách nhiệm bất cứ chuyện gì.
Tôi chỉ biết trốn tránh.
Không có gì ngạc nhiên khi Tần tiên sinh xem thường tôi.
"Lần này em tự chịu trách nhiệm." Tôi cúi đầu cắn răng: "Nếu ảnh hưởng đến việc phát hành phim hay danh tiếng, em xin chịu toàn bộ tổn thất kinh tế gây ra."
Hà Nam Tuyền tiến lên phía trước nói: "Tiểu Tạ, việc không đơn giản chỉ giải quyết bằng tiền đâu, nếu không xử lý tốt sẽ ảnh hưởng đến bộ phim, Vị Ký cũng không có cách nào giải thích với công ty. Tâm huyết của đạo diễn Chu cũng bị phá huỷ, em có thông suốt hay không cũng chẳng sao, nhân viên trường quay vất vả lâu như vậy phải làm sao bây giờ?"
Đã ba mươi tuổi, tôi làm sao có thể ngây thơ như vậy đây?
Tôi có thể tự lo được cho mình, nhưng không thể lo cho người khác.
Không có Tần Vị Ký che chở, tôi có khác gì phế vật đâu?
_____
#Bly

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.