Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 23: Anh trực tiếp bao nuôi em đi




Phòng quan hệ công chúng của Tần Vị Ký là một trong những đoàn đội giỏi nhất trong giới giải trí, huống hồ anh còn nổi tiếng đến vậy nên sự việc cũng nhanh chóng lắng xuống.
Nếu đổi là tôi, chẳng còn sóng gợn lăn tăn như thế, nó chính là sóng thần.
"Tạ lão sư, hoá trang thôi."
Chuyên viên trang điểm vẫy vẫy tay, tôi vội vàng chạy đến.
Chu Không từ ngoài cửa đi vào, cầm kịch bản vỗ đầu tôi: "Cảnh này hơi khó, chuẩn bị xong chưa?"
Tôi nhắm mắt, gật gật đầu.
Đó là cảnh An Đường tự dằn xé chính mình.
An Đường tựa vào giường ngồi dưới đất.
Bạn có tin vào nhân quả báo ứng, phúc họa kéo dài, những điều như vậy không?
An Đường trước kia không tin, kiếp trước kiếp này thực sự rất hoang đường, phúc họa song hành, gặp được may mắn, không làm điều ác, không sợ thần phật.
Nhưng hiện tại hắn tin rồi, cũng nói thiên đạo luân hồi rất tốt, báo ứng thật xác đáng.
Người mẹ đoản mệnh của hắn thì làm tiểu Tam, hắn vì tự do mà câu dẫn ruột thịt loạn luân.
Thật buồn cười, quả báo sắp đến rồi.
Nếu muốn tự do, hãy đem trái tim và thể xác giam cầm ở nơi này.
Hắn có tội.
Nhưng hắn không phục.
Vậy Hứa Giang vô tội sao?
Dựa vào cái gì báo ứng đều ở trên người hắn?
Thôi, chuyện đến nước này tính toán nhiều như vậy để làm gì chứ...
Nếu nói cái gì mà có tội phải chịu, vậy để mình hắn chịu đi.
Hứa Giang có tội tình gì đây, bất quá là do hắn nhất thời ích kỷ, si mê mà ra.
Kinh phật có nói, ai hành xử ác, nghĩa là nam giao cấu với nam, người đó sẽ chết vì ác nghiệp và nhân duyên.
Kinh thánh nói rằng đàn ông và đàn ông làm điều đáng xấu hổ, làm bậy liền tự nhận lấy báo ứng.
Thần Phật đã giác ngộ, còn thấy hắn có tội, không muốn độ hắn, huống chi thế gian đây.
Người tôi yêu có tội gì đâu?
Có gì sai khi khao khát tình yêu?
Thôi, người còn có thể nói lý, nhưng Thần Phật thì không.
Hắn cũng muốn chết quách đi, chẳng lẽ chỉ có tình yêu mới được vứt bỏ? Mong muốn sống sót thì bị đập tan?
Nếu có thể, hắn thật muốn chết cùng Hứa Giang.
Như vậy, linh hồn liền ở cùng một chỗ, kiếp sau vẫn còn ràng buộc, sinh tử không rời, hận thù cũng dần nguôi ngoai.
Nhưng hắn không đành lòng, sông Hoàng Tuyền lạnh lẽo thâm trầm, anh hắn chịu không nổi.
Vậy cũng đành thôi, chừa cho nhau một con đường sống.
"Cắt!" Chu Không vội vã hô một câu: "Như vậy được rồi, không cần quay nữa."
Tôi đỡ giường chậm rãi đứng lên, khom lưng: "Cực khổ rồi, các vị lão sư."
Quay xong đã 4 giờ sáng, trời còn sớm, tôi nằm trên ghế bập bênh, cảm giác cơn giận như từng chút một tan biến.
Tôi lại trốn tránh nhân cách của mình, đắm chìm trong nhân cách của An Đường.
Tôi châm một điếu thuốc, vùi mình trong ghế bập bênh mà hút.
Nhớ tới cảnh quay hôm nay, thật lâu không dứt ra được.
Vào những năm đó tỷ lệ mắc bệnh trầm cảm không cao, ngay cả An Đường cũng không biết mình mắc bệnh.
Cảnh diễn kia, Tần Vị Ký thậm chí còn không dám xem.
Tần tiên sinh không gì không thể, nhưng khi nói đến vấn đề này, thật nhát gan.
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy hơi buồn ngủ vì có chút mệt mỏi, thuốc lá trong tay bỗng nhiên bị rút đi.
Tôi mở mắt, Tần Vị Ký đang đối mặt với ánh trăng, dùng ánh mắt thanh lãnh mà nhìn tôi.
Mỗi cái nhấc mắt hay khuơ chân của anh đều rất thư sinh, ngay cả khi cầm điếu thuốc trên tay, anh cũng mang vẻ khí phách, thanh cao.
"Phim trường không cho hút thuốc, Chu đạo thấy sẽ lại mắng em."
Vừa nói vừa dùng ngón tay mảnh khảnh bóp ra làn khói, dập tắt điếu thuốc. Giọng nói của anh nhẹ nhàng như gió đêm hè, khiến tôi có chút say.
"Dạ..." Giọng tôi trầm xuống, cố ý trêu chọc: "Vậy anh cũng đừng có cáo trạng."
Tần Vị Ký cụp mắt nhìn tôi, chợt cười nhẹ.
Trêu người ta không thành ngược lại còn bị ghẹo, tôi bị nụ cười này mê hoặc dẫn đến thần hồn điên đảo.
Tần Vị Ký cúi người, đến gần tôi, tôi ngửi được mùi thơm từ tủ quần áo trên người anh: " Làm vậy là cho ai xem?"
Tôi đón ánh mắt của anh: "Anh."
Tần Vị Ký nheo mắt, đứng thẳng người, thể hiện phong thái của một quý ông.
Tôi dựa vào ghế, một tay chống cằm, như một đóa hoa kiều diễm: "Tần ca, em nghe nói trong giới có rất nhiều cặp đôi ở đoàn phim, không mấy chúng ta cũng học theo xu hướng một chút đi..."
Tần Vị Ký quay đầu lại nhìn tôi, dục vọng trong mắt còn chưa thu lại, nhìn cực kỳ không đứng đắn.
"Hay là..." Tôi mím mím môi, lắc ghế tựa: "Anh trực tiếp bao nuôi em đi."
Tia sáng trong con ngươi của Tần Vị Ký co lại, mở miệng nói: "Tại sao người hai mươi tuổi tôi không bao, lại đi bao nuôi em?"
Tôi mỉm cười phóng đãng: "Có lẽ em phục vụ tốt hơn họ chăng."
"Tạ Dao Ngâm." Tần Vị Ký híp mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Ai cho em tự tin, cho rằng tôi vẫn còn muốn em?"
Nói xong, Tần Vị Ký xoay người rời đi.
Tôi nằm lại trên ghế bập bênh, nhìn bóng lưng của Tần Vị Ký thất thần cười, cảm thấy đau đến phát khóc.
Mấy ngày nay cường độ làm việc hơi cao, tôi phơi nắng từ sáng sớm đến tối muộn.
Tiểu Trần vẫn như cũ mỗi ngày đặt cơm cho tôi, khi chán ăn, một miếng tôi cũng không thể nuốt trôi.
Tần Vị Ký thấy tôi ăn ít như vậy, liền dặn Tiểu Trần gọi cho tôi một ít món ăn miền Nam.
Ví dụ như quả anh đào, bánh hoa quế ngó sen, chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng.
Tần tiên sinh vẫn tinh tế với tôi như cũ, chỉ là không chịu để ý đến tôi.
"Tần ca."
Tần Vị Ký chăm chú xem kịch bản, phớt lờ tôi.
"Tần ca..."
Tần Vị Ký khẽ đảo mắt: "Nói."
Tôi nói nhỏ: "Tần ca, sau này anh đừng có hung dữ với em có được không, em nhát gan."
Tần Vị Ký quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt hiện lên ý cười: "Em nhát gan? Mở miệng liền nói người ta bao nuôi mình, là thật sự nhát gan chưa?"
"Em nhát gan thật." Tôi đỏ mặt, còn tưởng mình đêm đó bị cái quỷ gì nhập: "Càng lớn càng vô dụng."
Tần Vị Ký dừng một chút, nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn dìm chết tôi: "Em không có gan thì trong giới này cũng chẳng ai có gan."
"Anh đang khen em sao?"
Tần Vị Ký cười cười, gật đầu: "Khen em."
Tôi có thể chết luôn trong sự dịu dàng của Tần Vị Ký.
Tôi vốn cho rằng tiểu Lưu mới vào đoàn là một đứa trẻ đơn thuần, không ngờ rằng cậu ta được đặc biệt cử đến để làm tôi ghê tởm.
Tần Vị Ký tốt tính ở trong giới này mọi người đều biết, đặc biệt là đối với những người mới, anh luôn quan tâm chăm sóc từng chút một.
Tiểu Lưu này mỗi ngày đều cầm hai câu thoại trong kịch bản mà vây quanh Tần Vị Ký.
"Tần lão sư, em không biết dùng tâm tình gì khi nói những lời này."
Tôi ngồi bên cạnh lườm hắn một cái.
Hứa Giang, xe có đến không?
Đến quỷ cũng có thể nói ngươi cần tâm tình cái rắm gì khi nói câu này.
Tần Vị Ký liếc mắt nhìn hắn: "Cứ dùng tâm tình bình thường như hỏi ăn cơm chưa thôi."
Tôi vô thức bật cười ra tiếng, tiểu Lưu có chút oán giận đá mắt về phía tôi.
Tôi hắng giọng một cái.
"Cảm ơn Tần lão sư." Tiểu Lưu nói xong liền rời đi.
"Thầy Tần." Tôi ghé sát vào anh: "Thầy cũng xem giúp em câu này dùng tâm tình gì được không?"
Tần Vị Ký nhướng mắt nhìn tôi, bất đắc dĩ cười cười: "Câu nào?"
Tôi tùy tiện chỉ chỉ.
"Câu này..." Tần Vị Ký nhíu mày, trong mắt mang theo vài tia trêu chọc, nhỏ giọng: "Em bình thường ở trên giường như nào liền dùng cảm xúc như thế."
Tôi dừng một chút, nhìn lại lời thoại mà mình chỉ.
Anh ơi... nhẹ chút có được không...
Tôi đỏ mặt, ngồi ngay ngắn trở lại không thèm để ý tới anh nữa.
Tần ca học xấu, thật sự.
_____
#Bly

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.