Trong khoảng thời gian này tôi luôn mơ về những chuyện xảy ra năm năm trước.
Đôi khi mơ thấy mình được vệ sĩ vây quanh ở sân bay, những âm thanh của người hâm mộ vang vọng bên tai khiến tôi chẳng thể nào thở được.
Đôi khi mơ thấy mình vẫn còn đang ở Tinh Mộng, gánh vác khối công việc dày đặc nghiền nát cả thể xác lẫn tinh thần.
Đôi khi mơ thấy mình ly hôn, bạo lực ngôn từ tràn lan trên mạng, từng câu từng chữ xé nát cuộc hôn nhân của tôi và Tần Vị Ký.
Thường xuyên hơn vẫn là mơ thấy Tần tiên sinh.
Cùng anh vinh quang sáng ngời, vành tai mái tóc thân mật chạm khẽ vào nhau.
Khi tỉnh lại, tôi đều khó mà hoàn hồn.
Những năm ở Anh, mỗi lần tỉnh giấc tôi cũng chính là cái dạng này, cảm thấy được hết thảy mọi điều trân quý đều mất hết đi.
Khi chưa gặp lại Tần Vị Ký, tôi thiết nghĩ gặp lại anh một lần thôi đã quá đủ rồi.
Gặp rồi lại không cam, không cam lòng với cái khoảng cách không gần cũng chẳng xa này.
Một khi con người sinh ra vọng tưởng, nội tâm sẽ bị dày vò không gì sánh được.
Huống hồ, Tần tiên sinh bây giờ đã thuộc về người khác.
Mọi thứ nên bắt đầu bằng tình yêu và kết thúc bằng phép lịch sự.
Dừng lại ở phép lịch sự?
Có chút buồn cười, Tần tiên sinh và tôi muốn dừng lại ở phép lịch sự.
Tề Liễm Dụ đến thăm ban, mang theo trợ lý mua một xe hoa quả, lần lượt phát cho từng nhân viên công tác.
Khi tôi và Tần Vị Ký đang thảo luận về lời thoại, Tề Liễm Dụ đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy tôi mà sửng sốt: "Tần lão sư, Tạ tiền bối, em có quấy rầy các anh không?"
Tần Vị Ký ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: "Sao lại đến đây?"
Tề Liễm Dụ cười cười: "Thấy tiết trời quá nóng, em cố ý mang hoa quả đến cho Tần lão sư."
"Từ đạo diễn có gọi cho tôi nói cậu biểu hiện rất tốt, bộ phim nhất định sẽ thành công."
Đạo diễn Từ là người duy nhất có giao tình với Tần Vị Ký trong các vị đạo diễn, chẳng lẽ vì tôi dành vai An Đường nên lấy phim của đạo diễn Từ để an ủi bạn trai nhỏ sao?
"Thật sao? Rất cảm ơn Tần lão sư, em vẫn luôn sợ mình không vừa mắt Từ tổng."
Tần Vị Ký thấp giọng: "Không cần cảm ơn tôi, là kỹ năng của cậu lọt vào mắt xanh ông ấy, tôi không có nhúng tay vào."
Tề Liễm Dụ cười cười, tựa hồ đột nhiên nhớ đến sự có mặt của tôi mà vội vàng mở lời: "Tạ tiền bối thích ăn trái cây nào, em bảo trợ lý mang qua cho anh."
Tôi không hề ghét Tề Liễm Dụ, người mà Tần Vị Ký chọn đương nhiên sẽ không đến nỗi nào. Tôi chỉ hơi ghen tị thôi. Cho dù không phải Tề Liễm Dụ mà đổi thành người khác, tôi cũng sẽ ghen tị, ghen tị sẽ làm cho người ta xấu đi.
"Không cần." Tôi ngẩng đầu cười: "Tôi thích đồ ăn vặt hơn."
Tôi nói là sự thật, từ nhỏ đến lớn tôi đều không thích ăn hoa quả, chỉ thích đồ ăn vặt.
"Lấy dưa hấu cho cậu ấy đi." Tần Vị Ký nhàn nhạt nói.
"Vâng."
Chà, những gì tôi nói trước mặt Tần Vị Ký đều như đánh rắm.
Tôi nhớ tới trước khi ly hôn cùng Tần Vị Ký, lúc rảnh rỗi ngồi chơi game thì trước mặt luôn có một bình trà, một đĩa dứa và một hủ bỏng ngô.
Sau khi kết hôn tôi căn bản không uống nước có ga, không ăn quả dứa liền không có bỏng ngô mà ăn.
Tôi lúc đó đặc biệt rất thích ăn bỏng ngô, mua nguyên một hũ lớn về, cái hũ còn to hơn đầu tôi, Tần Vị Ký thấy được liền đen mặt, trực tiếp tịch thu luôn.
Tôi cầm lấy một lọ thủy tinh nhỏ, hứa rằng sau này sẽ ăn một đĩa trái cây để đổi lấy một lọ bỏng ngô.
Sau khi ăn xong tôi đều giơ cái hũ nhỏ lên, làm nũng với Tần Vị Ký: "Tần ca, lấy thêm một hũ nữa đi mà."
Tần ca không đỡ nổi hành động này của tôi, nếu không làm gì được thì lại rót cho tôi một hũ khác.
Không biết làm sao lúc ấy tôi lại thích ăn bỏng đến vậy.
Sau ly hôn, tôi ôm nguyên một thùng bỏng lớn nhưng lại thấy tẻ nhạt, vô vị.
Không muốn, còn nghĩ về quá khứ để làm gì nữa đây.
Thực sự là càng lớn tôi càng yêu những hồi ức.
"Tiểu Tề, em ngồi xuống nói chuyện đi, anh đi tìm Chu đạo diễn bàn kịch bản một lát."
Tôi lần đầu tự hào về tuổi của mình đến vậy, ba mươi tuổi thật sự là cái tuổi ổn định, muốn phong độ có phong độ, muốn thể diện có thể diện.
Tôi buồn cười lắc đầu, cái gì cũng có đương nhiên uất ức cũng không ngoại lệ.
Bằng không cũng chẳng đến nỗi một mình lén trốn vào một góc để hút thuốc.
Tôi dùng ngón trỏ và ngón cái dụi tắt điếu thuốc, trong lòng từng chút mà chìm xuống.
Tôi và Tần Vị Ký đã không còn quan hệ gì với nhau, mối quan hệ của chúng tôi cũng chẳng thẳng thắn như anh và Tề Liễm Dụ.
Có lẽ trước mặt Tần Vị Ký người khác nhắc đến tôi họ vẫn phải quan sát sắc mặt, nói năng thận trọng.
Khi tôi trở lại phim trường, Chu lão sư đã tìm tôi hơn nửa ngày rồi.
"Ngươi không biết mình có cảnh quay ư? Để người trong tổ đợi ngươi gần nửa tiếng!" Chu đạo thấy tôi liền mở miệng mắng.
Tôi thở phào, cười cười khom lưng cúi đầu với các nhân viên: "Xin lỗi các vị lão sư, đã đợi lâu rồi."
"Nhanh chóng chuẩn bị đi." Chu đạo phất phất tay.
Đoạn này chỉ có một cảnh quay duy nhất, là một cảnh ánh mắt khi An Đường biết được tin cái chết của mẹ mình từ miệng của một người khác.
Người trên trấn lôi kéo An Đường nói: "Tiểu đường, cha cậu nói cho cậu biết chưa, mẹ cậu mất rồi."
An Đường mê man lắc đầu, hắn còn tưởng rằng mẹ hắn đoản mệnh đã sớm chết từ lâu rồi.
"Nghe nói là bệnh chết, không có tiền chữa nên chết ở nhà."
An Đường không lên tiếng, chỉ là tránh khỏi tay người kia, tiếp tục đi về phía trước.
"Quả nhiên là có mẹ sinh không có mẹ dạy, mẹ ruột chết cũng không khóc."
Hắn khóc cái gì? Hắn nên xúc động sao? Xúc động trước cái người được gọi là mẹ, người đã vứt hắn vào cái nơi đầy rẫy sói hoang này?
Điều này chẳng có chút vĩ đại nào, thà để hắn cùng bà chết quách ở một xó nào đó còn hơn.
Cũng sẽ không phải xuống địa ngục sau khi chết.
Lần đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất, một đoạn ký ức đã xuất hiện.
Tôi nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt có chút mờ mịt.
Tôi nghĩ đến khi mẹ tôi qua đời.
Năm ấy tôi bao nhiêu, mười lăm hay mười sáu gì đấy, tôi quên mất cảm giác đã qua lâu vậy rồi.
Năm ấy mẹ tôi phát hiện bị ung thư, đêm nào cũng trốn tôi khóc.
Sau đó bất tỉnh tại nhà mới được đưa vào viện.
Bác sĩ nói điều trị ngay từ lúc phát hiện thì vẫn còn có thể sống được hơn mười năm nữa.
Mà mẹ tôi không chịu chữa, nói là tiền đó giữ lại cho tôi học đại học.
Đoán xem tôi hận hai từ đại học này đến mức nào.
Đến nỗi để cố ý chọc giận mẹ, tôi thi đậu nhưng vẫn không chịu đi.
Mẹ tôi đại khái là bị tôi tức chết.
Tôi đến giờ vẫn còn hận bà.
Tôi chỉ có bà là người thân duy nhất, bà làm sao có thể vì một cái đại học liền biến tôi thành cô nhi, khiến tôi không còn nơi nương tựa trên cõi đời này?
Tôi quyết không tha thứ cho bà.
Mà tôi lại càng không có cách nào tha thứ cho chính mình.
Tôi nghĩ mẹ tôi chính là bị tôi hại chết.
Mười năm qua, không có ngày nào là tôi không hút máu của bà mà lớn lên.
Ngày mẹ ra đi, trời khá trong.
Bà chết trên bàn mổ, trong sự gây mê, lúc tắt nắng.
Sau đó tôi thật sự không muốn sẽ chết trong bệnh viện.
Tôi lướt qua ống kính, nhìn Tần Vị Ký đứng một bên nhìn mình, hốc mắt tôi đỏ hoe.
Giờ đây, ngay cả tình yêu chân thành duy nhất của đời mình tôi cũng đã đánh mất.
_____
#Bly