Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 25: Hắn ta dựa vào cái gì?




"Cắt!" Chu Không đứng lên: "Tiểu Tạ, biểu cảm không đúng."
Tôi định thần lại, tay có chút run: "Xin lỗi, con nghỉ chút."
Ra khỏi trường quay cảm giác ngột ngạt do mùi thuốc khử trùng của bệnh viện mới chậm rãi biến mất.
"Tạ lão sư, anh không sao chứ?"
Tôi xua tay: "Không sao."
Tôi dựa vào tường, đột nhiên một giọng nói buồn nôn truyền tới: "Tiểu Tạ diễn tốt thật đấy, mẹ mất y như thật."
Cảm giác bức bối nào đó cứ cuồn cuộn dâng lên, ngay tức khắc tôi dường như có thể bóp chết con thú trước mặt kia.
Tôi yên lặng bước tới, giọng có chút trầm thấp đáng sợ: "Tôi không phải đã nói sau này ông không được đặt chân tới đây sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn chính là người đại diện của Tiểu Lục. Hắn ta hơi ngẩn người, bị tôi nhìn đến lúng túng nên cũng cười cười: "Tiểu Tạ a, anh vừa mới khen kỹ năng diễn xuất của em mà."
Tôi mím môi, gật đầu cười lạnh: "Xem ra ông chẳng để tâm những gì tôi nói. Nhưng đến cũng đúng lúc đấy, mau mau phụ Tiểu Lưu cuốn đồ cút cho khuất mắt tôi."
Người đàn ông kia như bị bắt thóp: "Tiểu Tạ, em không thể làm vậy nha, em có cái quyền gì đâu?"
Tôi híp mắt, có chút vô tội nhìn hắn: "Làm sao? Ông chưa từng nghe nói đến tôi sao? Tôi nổi danh là tay chơi có tiếng, không phục thì mau kiện tôi hộ cái?"
Gặp phải tên lưu manh như tôi ông ta đại khái là chẳng làm gì được, cũng tức đến nổ phổi: "Không phải suýt chút nữa đã nằm banh chân mời ông xơi đấy sao, không sợ tao nói với người ta mày xấu hổ nên vội vàng đuổi tao ư? Mày đã tuyệt tình đến vậy thì tao cũng không khách khí. Này thì Tần lão sư! Này thì Tần ảnh đế! Chồng cũ của cậu ta cũng chẳng sạch sẽ gì, không biết đã chổng mông lên cho bao nhiêu thằng, hắn lúc trước năn nỉ tôi ngủ với hắn mà tôi còn không thèm. Ha, chỉ mày là chịu thiệt!"
Trong mắt hờ hững của tôi lộ ra âm trầm, lúc nắm lấy cổ áo của hắn lửa giận đã nuốt chửng lấy tôi: "Con mẹ nó, mày chán sống à?"
Tôi thuộc tuýp người ít vận động, nhưng ngay lúc này tôi dường như cảm nhận được cánh tay mình tràn trề năng lượng hơn bao giờ hết. Nắm đấm của tôi hết cú này đến cú khác liên tục giáng vào mặt hắn ta như trút giận.
Trong cơn mê tôi mơ màng cảm thấy có rất nhiều người đang kéo lấy tôi, mắt tôi đỏ hoe và hoàn toàn mất đi lý trí.
"Tạ lão sư! Cậu đừng kích động, bị chụp phải sẽ không tốt!"
Những người này cớ gì lại nghĩ tôi vẫn còn sợ bị chụp lại đây?.
"Ông không phải muốn nói sao, nói đi!" Tôi nắm cổ áo hắn.
Nhân viên công tác liều mạng lôi tôi ra, hét to: "Đi gọi Tần lão sư với đạo diễn Chu mau lên."
Lửa giận của tôi chạy ngược lên não mà xung quanh quá ồn ào nên nhất thời tôi không nghe được gì cả.
Cơn giận dần dần lan xuống thiêu cháy cả trái tim tôi, nóng đến mức tôi có cảm giác mình sẽ chết trong giây tiếp theo.
Sau đó có một cỗ sức mạnh rất lớn kéo tôi lên.
Ngữ khí nhẹ nhàng, tôi cố tình nghe được.
Ngọn lửa bừng bừng trong tôi liền bị dập tắt bởi luồng hơi thở ấm áp nhưng có phần mát lạnh.
"Dao Dao, là Tần ca. Em bình tĩnh nhìn anh một chút."
Tôi đỏ cả mắt, nước mắt lăn dài trên gò má rơi xuống đất, không một tiếng động: "Anh để em giết chết hắn."
Tần Vị Ký giữ thật chặt cánh tay tôi: "Tạ Dao Ngâm! Bình tĩnh!"
Tôi run rẩy hất tay Tần Vị Ký, giọng trở nên khàn đặc: "Tại sao phải bình tĩnh? Tại sao anh cản em? Anh tại sao lại giúp người khác? Tần Vị Ký, em con mẹ nó là chồng cũ của anh anh lại không giúp mà lại đi giúp người khác? Anh xem có phải trên mặt Tạ Dao Ngâm viết hai chữ đê tiện không? Dựa vào cái gì em phải để cái loại người này sỉ nhục? Anh là cái thá gì? Con mẹ nó anh dựa vào cái gì mà đòi quản em?"
Giọng tôi như muốn bật khóc, nói đến sau liền cân cổ lên mà hét: "Anh muốn giúp ai mà chả được? Sao lại giúp hắn!? Em ở trong mắt anh thấp kém đến vậy? Hắn tát em một cái em không có quyền đánh lại ư?"
"Ngay cả anh cũng chưa từng đánh em, hắn ta dựa vào cái gì!?"
"Cho dù em làm sai, em cũng đã trả giá bằng nửa cuộc đời..." Tôi khóc không thành tiếng mặc cho người khác xem hết trò cười: "Sao anh lại bắt tay với người khác để bắt nạt em..."
Tần Vị Ký nhìn tôi mà sửng sốt rất lâu, đôi mắt đỏ ngầu đến dọa người, giọng cũng run rẩy theo: "Em nói cái gì? Ai đánh em? Hắn?"
Tần Vị Ký chỉ thẳng vào người kia, giọng nói đè nén, tận lực cố gắng duy trì bình tĩnh.
Tôi cắn chặt môi, gật đầu. Trên mặt giàn giụa nước mắt, oan ức không chịu được.
Tần Vị Ký tiến lên một bước đem người đàn ông kia đạp lăn ra đất, cả phim trường nhất thời lộn cào cào cả lên.
Chu Không vội vàng chạy tới can ngăn: "Tần Vị Ký! Ngươi cũng hồ đồ!"
Tôi nhào tới trước ôm lấy eo Tần Vị Ký, khóc nấc: "Tần ca... Thôi..."
Tần Vị Ký tách tay tôi ra, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe rồi hô lên: "Tiểu Trần! Nói Hà Nam Tuyền tìm xem gã này thuộc công ty nào?"
"Tao muốn vạch trần mày! Tao muốn kiện chúng mày!" Người đàn ông kia lấy hết sức mà hét lớn.
"Đưa hắn đến bệnh viện, tôi trả tiền viện phí." Tần Vị Ký lạnh lùng nhìn cái người kia: "Anh lo kiện đi trước khi tôi kiện. Nhớ chờ nhận thư luật sư của tôi."
Tần Vị Ký xoay người lại nhìn bộ dáng của tôi, hốc mắt sưng đỏ, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Có người đánh mà em không biết quay về sao? Em không có tay à? Em cứ như vậy đem mình sống thành cái dạng quỷ gì đây?"
Tôi cúi đầu, run run nắm lấy tay Tần Vị Ký.
"Tạ Dao Ngâm..." Tần Vị Ký khàn giọng, ánh mắt tuyệt vọng: "Em đến cùng muốn anh phải làm sao? Muốn giết chết anh ư?"
Sau đó tôi mới phát hiện rằng những vấn đề xảy ra trong cuộc hôn nhân của tôi và anh Tần sớm đã chẳng thể giải quyết được nếu cả hai chỉ dựa vào tình yêu.
Hai chúng tôi đã dày vò nhau suốt ngần ấy năm.
Ngày đó nhìn thấy ánh mắt u ám của Tần Vị Ký lộ ra tĩnh mịch.
Tôi chỉ muốn buông tha cho Tần tiên sinh.
Muốn anh Tần quên tôi đi và yêu người khác.
Tôi cả đời này cũng không thể gác vách bất kỳ cuộc đời của ai nữa.
Tôi gọi một cú điện thoại cho cậu bạn cấp 3. Anh ấy là sinh viên trường luật, hầu hết các vụ kiện cáo của tôi từ trước đến nay cơ bản đều do anh thụ lý.
"Phó Tư."
"Tạ Dao Ngâm? Tôi có thấy tin tức vụ tai nạn giao thông của cậu trên mạng, cậu ổn không?"
Tôi nhàn nhạt nói, "Không sao. Phó Tư, phía tôi bên này có chút việc cần cậu hỗ trợ. Cậu có đang ở Bắc Kinh không?"
"Ừ đang ở đây, cậu cần cái gì."
Ánh mắt tôi thanh lãnh: "Cậu tra giúp tôi đầu mối thuế vụ của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Ưng Hà, cụ thể là các loại tài khoản bí mật, kể cả có nghệ sĩ nào trong công ty sử dụng hợp đồng ma luôn."
"Được, tra được thì sao? Trực tiếp báo cáo?"
"Tôi không làm mấy cái việc đá đổ bát cơm của người khác." Tôi mỉm cười: "Chỉ cần sắp xếp chúng thành tư liệu và gửi trực tiếp cho nhóm ông chủ của họ là được."
Phó Tư theo tôi nhiều năm, hiểu rất rõ tôi muốn làm gì.
"Loại kiểm tra thuế của mấy công ty nhỏ này thì cứ giao cho tôi đi."
"Đa tạ, khi nào về lại thành phố tôi sẽ mời cậu bữa cơm."
"Được."
Tần Vị Ký nhiều năm nay rất ít khi đắc tội người khác, anh làm việc sòng phẳng nhưng đối phó với loại tiểu nhân kia thì không phẳng được.
Từ khi lá thư luật sư của Tần Vị Ký được gửi đi, bên kia chó cùng rứt giậu trực tiếp lên mạng ăn nói linh tinh, liền gây ra sức ảnh hưởng rất lớn.
Thà kề dao vào cổ để hắn có tiến thì sợ cắt cổ, lùi thì sợ mất eo.
Quách Tuấn nói không sai, trong vòng tròn này muốn dùng bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu cũng được nhưng tuyệt đối không thể động thủ đánh người.
Tôi đấm vài cái tự dìm mình xuống nước cũng được, nhưng nếu liên lụy đến Tần Vị Ký tôi liền thật sự muốn giết người.
Tôi xoa xoa mi tâm, chỉ trong thời gian ngắn đã gây ra hai cái đại họa. Nếu không phải quay phim được nửa đường, Chu Không đã muốn đổi người rồi.
Sau hôm đánh nhau cánh tay tôi đã liền sưng to, vì quá bắt mắt Chu Không liền thả cho tôi nghỉ hai ngày.
Hai ngày đó tôi liền làm ổ trong phòng, nhà nghỉ của đoàn phim là khách sạn trong trấn của người dân, có ban công thoáng đãng buổi tối còn ngắm được sao.
Tôi dùng tâm tình hiện tại ngắm sao liền thấy nó đều không đẹp đến vậy.
"Tạ lão sư, hôm nay muốn ăn chút gì không?"
Tiểu Trần từ phía sau đi tới, tôi vẫn nằm ở trên ghế và gần như sắp ngủ thiếp đi. Những ngày qua rất kỳ quái, buổi tối nằm vật trên giường tôi không tài nào ngủ được, nhưng ngồi trên xích đu một lúc lại cảm thấy buồn ngủ.
Tôi miễn cưỡng mở mắt: "Tiểu Trần, em sau này không cần gọi đồ ăn cho anh nữa, anh tự lo."
Tiểu Trần dừng một chút: "Làm sao vậy? Em đặt món không hợp khẩu vị anh sao?"
Tôi cười cười, thần sắc có chút mệt mỏi: "Không thì em chuyển đến làm việc cho anh đi, anh đỡ phải đi tìm một trợ lý có tâm như em."
Tiểu Trần ngồi ở bên cạnh nhìn tôi: "Em là trợ lý của Tần lão sư hay trợ lý của anh thì có gì khác nhau sao?"
Tôi liếc xéo: "Ở Phong Hoa anh còn không có chỗ, huống hồ là em."
Tiểu Trần mím môi, không cho tôi một chút mặt mũi: "Đó là do anh không muốn."
Tôi bất đắc dĩ cười cười, nằm ngửa gật gật đầu: "Đúng, sao anh lại vô tri như vậy? Lúc trước ly hôn được chia một nửa tài sản, cả đời không cần lo nghĩ rồi."
"Nếu bây giờ anh muốn, Tần lão sư cũng sẽ cho anh."
Tôi lắc lắc đầu: "Không còn mặt mũi."
Tiểu Trần không nhìn tôi nữa bồi tôi ngắm sao, sâu xa nói: "Coi như anh còn có nhân tính."
Tôi cau mày mím môi: "Tỷ tỷ, chị rất coi trọng em nha. Nếu em nhớ không nhầm thì lúc trước mỗi ngày đưa cơm cho em không phải là chị sao? Lẽ nào chị thầm mến em?"
"Có ma mới thầm mến anh." Tiểu Trần trợn mắt nhìn tôi: "Anh tại sao lại ly hôn với Tần lão sư? Em không tin mấy cái tin bát quái trên mạng, anh... tại sao lại tự sát?"
Tôi ngẩn người, cảm thấy có chút xót xa lại buồn cười: "Anh... đại khái là phong quang hơi quá, đánh mất bản chất của chính mình."
"Anh có từng hối hận không?"
"Ừ." Tôi ung dung nhìn lên bầu trời đen kịt mênh mông vô bờ: "Đáng tiếc đều đã muộn."
_____
#Bly

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.