Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 27: Diễn viên và tác giả đều rất hoang tưởng, đều có bệnh




Từ khi trở về từ bệnh viện trạng thái đóng phim của tôi liền không ổn định. Đặc biệt là cảnh chung với Tần Vị Ký, càng quay lại càng kém.
Đạo diễn Chu ném kịch bản: "Tạ Dao Ngâm, có diễn được hay không? Không được thì ta lập tức đổi diễn viên!"
Có nhiều lúc Chu lão sư quá cay nghiệt khiến tôi thật sự muốn bỏ gánh không quay nữa.
Tần Vị Ký liếc mắt nhìn tôi một cái, hướng Chu Không vẫy tay: "Chu đạo, nghỉ một lát đi."
Tôi yên lặng rời khỏi trường quay, kiếm một cái góc tựa vào tường hút thuốc.
Gần đây tôi có hơi nghiện thuốc lá, khi đã nghiện thì nửa đêm cũng không ngủ được.
Trước đây bên góc này có rất nhiều nhân viên công tác lén lút đến đây hút thuốc, sau gặp tôi họ cùng dần bớt lui tới. Nhờ thế tôi không phải lúng túng cười theo tán gẫu cùng họ.
Thật không hay nếu để nhiều người phải chờ tôi như thế, tôi nhanh chóng hút xong một điếu liền quay lại.
Nhân viên công tác thấy tôi vào cũng cười hai câu: "Tạ lão sư đến căn cứ bí mật à?"
Tôi cười cười: "Mọi người đều biết thì sao gọi là bí mật?"
Những người này nghe lời đoán ý quen rồi, nhưng chẳng hề nhận ra tâm tình của tôi không tốt.
Tần ca luôn nói tâm tình của tôi là treo lủng lẳng trên mặt.
Thời gian làm hao mòn tất cả, quả thật có thể khiến người ta thay đổi từ đầu đến đuôi.
Lúc tâm tình kém nhất tôi lại phải nghênh đón cảnh quay quan trọng nhất của bộ điện ảnh này - An Đường nhảy lầu.
Đây là một đoạn độc diễn.
Đoàn phim phải dựng cảnh ba ngày, cấp độ quan trọng không cần nói cũng biết.
Đây chính là đoạn cao trào của bộ phim.
Trạng thái tôi không tốt, áp lực cũng thuận theo mà tới.
Đừng nói cảnh quay quan trọng như vậy, ngay cả một cảnh bình thường gần đây tôi cũng rất khó để quay xong.
Bất cứ khi nào lo lắng tôi cũng đều căng thẳng, buồn bực, tức ngực và sắc mặt cũng khó coi.
Tôi đã có mâu thuẫn với cảnh này từ trước. Ở buổi thử vai tôi thậm chí còn không thể nói được khi thử cảnh này.
"Làm sao vậy?"
Giọng Tần Vị Ký nhẹ nhàng truyền đến tai như một cơn gió mát thổi nhẹ tới, khiến tôi thoáng ổn định lại hơn một ít.
"Không sao, em chỉ hơi lo lắng không nhập vai được thôi."
Tần Vị Ký cau mày: "Căng thẳng sao mặt lại khó coi như vậy?"
Tôi lắc đầu một cái nhìn anh: "Không biết, chỉ là cảm thấy ngực hơi nghẹn, không thở được."
"Em..." Tần Vị Ký muốn nói lại thôi, ánh mắt khó hiểu: "Về sau có đến gặp bác sĩ tâm lý nữa không?"
Tôi ngẩn người, sốt ruột nhìn Tần Vị Ký: "Em không sao, Tần ca bệnh của em đã khỏi rồi."
Tần Vị Ký mím môi, thần sắc liền khôi phục lạnh nhạt: "Quay xong phim này thì đi khám lại chút đi."
Ánh mắt tôi mờ đi, giọng nhỏ dần: "Em thật sự không sao."
Tần Vị Ký liếc tôi một cái, âm thanh dễ nghe nhưng lại có chút nóng nảy: "Dao Dao, không thể sợ thầy giấu bệnh, cũng không thể tái phát vì vai..."
Tôi nghi hoặc nhìn Tần Vị Ký, muốn biết anh định nói gì.
Nhưng anh không nói tiếp, có chút buồn bực quay đầu lại sau liền khôi phục không chút gợn sóng.
"Anh giúp em liên lạc với tác giả, nói chuyện với cô ấy một chút nhập diễn không thành vấn đề." Tần Vị Ký ngữ khí ôn nhu liền chầm chậm: "Thế nhưng có diễn được hay không còn tuỳ em."
Tôi sững sờ nhìn anh, hà cớ gì anh lại liên lạc tác giả cho tôi?
"Tác giả của tiểu thuyết "Tôi không nên yêu mặt trời" này là bạn của anh, bút danh là Hoạ Sĩ, là bạn của anh và đạo diễn Chu." Tần Vị Ký giải thích: "Cô ấy hầu như không tham gia quay điện ảnh, việc của cô ấy không liên quan tới mấy cái này. Nhưng dù sao cũng là tác phẩm của cổ nên cũng là người hiểu rõ nhất."
Tôi gật đầu: "Rất khó hẹn sao?" Tần Vị Ký dừng một chút: "Cô ấy rất sẵn lòng, em không phải lo."
"Cảm ơn Tần ca."
Tần Vị Ký sửng sốt một chút, không nói gì.
Tôi mím môi có chút lúng túng, sau khi kết hôn tôi chưa từng nói cảm ơn với anh, tựa hồ những việc anh làm cho tôi đều là lẽ đương nhiên.
Trong ba năm đó tôi nói tôi yêu anh, nhưng rốt cuộc là yêu anh thế nào?
Tôi cần người khác coi trọng, nhưng anh có đáng phải trả giá nhiều thế không?
Chắc ông trời không nhìn nổi nữa mới bảo chúng tôi nhanh chóng tách ra đi.
"Tần lão sư, bạn của anh tới."
Tần Vị Ký ngẩng đầu lên tôi cũng giương mắt nhìn sang, bước vào là một cô gái mặc chiếc áo khoác gió đơn giản, khí chất thập phần đặc biệt, nhìn rất quen mắt.
Tôi đã tình cờ gặp cô ấy ở ngoài cổng buổi thử vai.
"Tần ảnh đế." Cô vẫy tay đi tới. "Cô ấy là Hoạ Sĩ."
"Dao muội!" Nàng cười chạy tới: "Còn nhớ em không?"
Tôi cười cười bắt tay: "Không ngờ *tiểu phấn là một nhà văn."
*Tiểu phấn: tên fanclub của Tạ Dao Ngâm
Nàng cười sảng khoái: "Em không phải nhà văn mà là một hoạ sĩ."
Tôi ngẩn người, Tần Vị Ký cười nói: "Cô ấy là nghiên cứu sinh chuyên ngành mỹ thuật, hiện đang giảng dạy tại Học viện Mỹ thuật Lỗ Tấn, cũng xem như là một nửa hoạ sĩ."
"Cái gì gọi là nửa hoạ sĩ? Tôi chính là hoạ sĩ."
Không nghĩ tới bút danh không phải là tùy tiện đặt.
Cô ấy tới gần, thì thầm với tôi: "Làm hòa chưa?"
"Khi nào hòa sẽ báo cho em."
"Anh lại lừa em." Nàng bĩu môi.
Tôi cười cười, không lên tiếng.
Chu Không nghe nói Hoạ Sĩ đến, cũng nhanh chóng chạy tới: "Tiểu nha đầu, ngươi không phải ở Thẩm Dương sao?"
"Tôi vừa nghe Dao muội cần nên suốt đêm bay tới đây."
"Cũng chỉ mặt dày của hắn mới mời được ngươi." Chu Không trừng mắt nhìn tôi: "Tiểu tử này gần đây trạng thái không tốt, ta còn đang muốn lập tức đổi người."
"Ngài đổi được ai khác mới lạ."
"Nói anh ấy không diễn được tôi còn thật sự không tin, anh ấy càng ngày càng giống An Đường". Cô hướng Tần Vị Ký: "Anh không để ý sao? Khí chất Dao muội của tôi chính là An Đường."
Chu đạo liếc tôi: "Cả ngày đều âm u đầy như xác sống có cái gì mà khí chất?"
"Chính là loại khí chất này, nhìn như một đóa hoa vô hồn không có sức sống, nhưng so với hoa giả càng thêm sống động." Hoạ Sĩ biểu tình trở nên nghiêm túc: "Dao muội, An Đường thuộc về anh nhưng anh không thuộc về An Đường, cũng không thể sống thành An Đường."
Tôi run lên, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Tần Vị Ký chỉ có thể đùa theo: "Vậy thì em viết thêm nhiều hào quang cho nhân vật đi."
"Mọi người nói chuyện đi, khi nào quay thì bảo trợ lý gọi tôi." Tần Vị Ký quay người rời đi.
Tần ca đối với việc tôi nhập tâm vào nhân vật có chút mẫn cảm.
Sau khi Chu đạo rời đi, Hoạ Sĩ ngồi cạnh tôi: "Anh và Tần Vị Ký không ổn lắm ha."
Tôi cười nhạt: "Em là chị dâu sao?"
Cô ấy thở dài: "Em là tiếc thay cho hai người, rõ ràng trời sinh một cặp mà lại lầm lũi nhân duyên."
Nói đến Tần Vị Ký tôi lại cảm thấy có chút bất lực, họ đều nói chúng tôi có duyên nhưng không phận, nói tôi buông tha cho anh, nói số trời đã định tôi phải cam lòng.
"Anh có biết tại sao em thích viết lách không?"
Tôi cười cười: "Nghe nói nhà văn đều thích cảm giác điều khiển vận mệnh của người khác."
"Không phải." Cô ấy liếc tôi một cái: "Em chưa từng kiểm soát bất kì nhân vật nào của mình."
"Diễn viên các anh diễn xuất thì cần người đồng cảm, bọn em kể chuyện cũng cần người đồng cảm. Các anh nghĩ rằng chỉ cần nhấc bút thì muốn nhân vật sống thì sống, muốn chết thì chết sao? Kỳ thực rất khó, em chính là vì họ mà sống." Cô ấy nói có chút nghiêm túc: "Bọn họ cười em cười, bọn họ khóc em khóc, bọn họ chết em cũng giống như chết thêm một lần."
"Cho nên nói cả diễn viên và tác giả đều rất hoang tưởng, đều có bệnh."
Tôi đột nhiên cảm thấy giữa tôi và Hoạ Sĩ có một sự cộng hưởng. Chúng tôi vừa sáng vừa tối, có lúc là nhân vật, có lúc là chính mình.
"Nếu anh nhập diễn quá sâu, giống như anh đang sống một cuộc sống mà chính anh biết là vô vọng, thống khổ." Hoạ Sĩ vỗ vỗ vai: "Cho nên phải luôn tự nói với mình An Đường là An Đường, anh là anh."
"Anh không thể nào thay hắn chết đi, hắn cũng không thể nào thay anh sống tiếp."
_____
#Bly

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.