An Đường đứng trên lang cang của tòa nhà.
Gió ở thị trấn thổi mạnh khiến người ta không ngừng chao đảo. An Đường an yên như đóa hoa bách hợp vốn dĩ đã mọc lên từ đó.
Hắn chưa bao giờ được sống như vậy trong cái trấn này.
Tiến thêm một bước sẽ không còn An Đường nữa.
"An Đường." Tội khẽ gọi hắn: "Về đi..."
An Đường quay đầu lại nhìn tôi: "Về đâu đây?"
Tôi đưa tay ra, cách hắn rất xa: "Lại đây, chúng ta sống cùng nhau."
Hắn lắc đầu như đang cố rũ hết cánh hoa trên thân mình: "Thôi..."
"An Đường." Tôi tiến lên một bước, nước mắt đã lăn dài trên gò má: "Cậu chỉ là bị bệnh, chữa xong sẽ không muốn chết nữa."
"Cậu cũng bị bệnh sao?"
"Tôi đã khoẻ rồi và cậu cũng sẽ như thế."
Hắn thở dài: "Sẽ không, thể xác và tâm hồn tôi đều đã dơ bẩn, ngay cả ông trời cũng sẽ không tha thứ cho tôi."
"An Đường..."
"Tôi đi đây. A Dao, rất vui được gặp cậu." Hắn nhìn tôi một cái, cười nói: "Cậu phải sống, bất hạnh tôi mang đi, may mắn đều để lại cho cậu."
"An Đường!!!"
Mở mắt ra, cả người tôi đang từ từ đáp xuống và tôi không thể nào ngừng khóc.
An Đường đi rồi, trả hắn lại cho tôi.
Nhân viên hậu cần bước tới tháo dây cho tôi, đôi chân bủn rủn như mất cảm giác, một đôi tay đã vươn tới đỡ lấy tôi.
Ngẩng đầu lên, hơi thở nhẹ nhàng của Tần Vị Ký phả vào má tôi, viền mắt ửng đỏ, hơi thở yếu ớt.
Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy bộ dáng mềm yếu của Tần Vị Ký như thế nữa. Tôi xoay người ôm lấy anh, vỗ vỗ vai: "Không sao cả, kết thúc rồi."
Cơ thể anh cứng đờ.
Lúc trước Tưởng Tri Thâm chết, tôi cũng khóc lóc nhào vào lồng ngực anh, nói như vậy với anh.
Tôi lại tự sát lần nữa trước mặt Tần Vị Ký, thật tàn nhẫn.
Lục đục quay hơn một tháng bất tri bất giác đã tới ngày đóng máy.
Quá trình quay phim điện ảnh mất gần cả năm trời, tôi ở trên trấn này từ mùa hè đến mùa đông. Đã lâu lắm rồi tôi không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cảm giác hơi hoảng hốt như cách cả thế hệ.
"Khoảng thời gian này khổ cực rồi, Tạ lão sư."
Mấy nhân viên tiến đến chào hỏi, tôi cười đáp lại: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian vừa qua, về thành phố tôi sẽ mời mọi người bữa cơm."
Mọi người cười vang rồi cũng giải tán.
Tôi dựa vào cửa sổ, cửa sổ hơi mở làm gió thổi vào khiến mặt tôi thoáng chốc đã ửng hồng.
"Sương mù ở Bắc Kinh làm mình có cảm giác như đang đi xuyên qua khu rừng mờ sương ấy." Hoạ Sĩ lẩm bẩm, thấy tôi liền dang hai tay ra: "Dao Muội, đóng máy vui vẻ!"
Tôi tiến lên ôm lấy cô: "Cảm ơn."
"Anh đứng đấy nghĩ gì thế?"
Tôi chống cằm, ánh mắt trong trẻo: "Nghĩ xem bộ điện ảnh này có thể lên sóng không, liệu Chu lão sư có kiếm được tiền không?"
Hoạ Sĩ cười cười: "Trừ bộ "Tôi Không Nên Yêu Mặt Trời" thì có bộ nào kiếm được tiền à? Không lỗ vốn là tốt lắm rồi."
"Phim của đạo diễn Chu rất hay."
Cô gật đầu: "Em nhớ từng xem qua một bình luận phim, nói điện ảnh của ông ấy đều là tình yêu dị dạng, không có giá trị quan. Em còn từng hỏi ổng sao không hùa theo thị trường hay hùa theo chính trị, đem điện ảnh thăng hoa một chút, nói không chừng lại đoạt giải đến tay."
"Ông ấy trả lời thế nào?"
"Nói yêu là yêu, tình yêu không cần giá trị quan càng không cần chính trị." Hoạ Sĩ cười: "Anh nói xem, từ đạo diễn đến diễn viên đầu óc đều có bệnh, bộ phim này làm sao kiếm tiền đây?"
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng nhíu mày, vỗ vai cô: "Đúng vậy, ngay cả biên kịch cũng có bệnh."
Hai chúng tôi dựa vào cửa sổ, cười đến thoải mái.
"Anh ổn không? Có diễn tiếp được không?"
Tôi gật đầu, nụ cười dần thu lại: "Sau cảnh nhảy lầu, An Đường trong anh đã chết rồi."
"Anh có biết cọng rơm cuối cùng thúc đẩy An Đường tự sát là gì không?"
Tôi nhìn Hoạ Sĩ, không có đáp án tiêu chuẩn: "Cái gì?"
"Là hắn đột nhiên cảm thấy tình yêu của mình có tội, thần phật cũng không tha thứ." Cô ấy dừng một chút: "Anh cũng cảm thấy tình yêu của mình có tội sao? Anh có sợ thần phật trách phạt không?"
Tôi cúi đầu, trong lòng một mảnh bằng phẳng: "Anh không sợ."
"Sao vậy?"
Tôi cúi đầu, nói nhỏ bên tai: "Bởi vì anh không tin thần phật, anh theo chủ nghĩa duy vật và Mác Lênin."
Hoạ Sĩ bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Vậy chủ nghĩa duy vật của anh có nói cho anh biết đồng tính luyến ái có tội hay không?"
Tôi suy tư một chút, chậm rãi nói: "Biện chứng nói rằng đồng tính luyến ái vừa có tội vừa vô tội."
Cô ấy nhẹ nhàng đánh nhẹ vào vai tôi: "Mặc dù em dùng anh để vẽ nên An Đường, nhưng anh đôi khi chẳng giống An Đường gì cả."
Tôi ngẩn người: "Dựa vào anh?"
Hoạ Sĩ gật đầu: "Em xem anh đóng "Tôi Không Nên Yêu Mặt Trời" liền cảm thấy anh quá thích hợp với loại nhân vật vừa xinh đẹp vừa đau khổ. Vì thế em đặc biệt viết An Đường cho anh. Khi Chu đạo cầm kịch bản, em liền nói yêu cầu duy nhất là anh phải đóng An Đường, bọn họ đều hưởng ké của anh."
Thật sự là thiết kế riêng cho tôi.
Tôi dừng một chút bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, tác giả là vì tôi tạo nên nhân vật, lúc trước vì sao lại chọn Tề Liễm Dụ?
Tôi chậm rãi nói: "Vậy ra ngay từ khi bắt đầu đã quyết định vai diễn này là của anh?"
"Đương nhiên, đây là điều kiện đầu tiên để em ký hợp đồng."
Vậy Tần Vị Ký tại sao lại mất công đi tìm Tề Liễm Dụ, tại sao ngay từ đầu Chu Không không nói thẳng vai diễn này là của tôi?
"Lúc đó em muốn anh đóng An Đường, Tần ca có ý kiến gì không?"
Hoạ Sĩ ngẩn người, khó hiểu nói: "Làm sao anh ta có thể ý kiến gì? Khi nhân vật Hứa Giang tới tay anh ta còn nói An Đường nên để anh đóng, bọn em quả thực là ý tưởng lớn gặp nhau."
Tôi ngẩng đầu lên, sững sờ tại chỗ, một ý nghĩ khó tin như bùng nổ trong đầu tôi.
Tần ca là cố ý.
Là cố ý gọi tôi về.
Không phải anh nói năm năm cái gì cũng phai nhạt rồi sao? Vậy cớ gì lại gọi tôi về?
Không phải anh cùng Tề Liễm Dụ ở cùng một chỗ sao? Vậy còn ép tôi về làm gì?
Không phải anh nói tôi không xứng diễn An Đường sao? Vậy sao còn muốn đề cử tôi?
Tần Vị Ký đang nghĩ cái gì?
"Thật xin lỗi, anh đi trước đây." Tôi sốt ruột nhìn về phía Hoạ Sĩ: "Anh có chuyện muốn hỏi anh ấy."
Nàng gật đầu: "Mau đi đi."
Tôi mang theo một bụng vấn đề cùng một trái tim cô đơn dũng cảm đi tìm Tần Vị Ký. Tôi đã hồ đồ và tuyệt vọng quá nhiều năm rồi, đột nhiên cảm thấy hy vọng như đang nảy mầm trong tôi.
Có lẽ, Tần ca chưa quên tôi, chưa yêu người khác, anh đang đợi tôi.
Khi quay lại phim trường thấy Tần Vị Ký cùng Tề Liễm Dụ ngồi cùng nhau, tôi cảm thấy hy vọng của mình bị cả gáo nước lạnh dập tắt, nhiệt huyết vừa nảy nở đã bị gió lạnh ngoài cửa sổ thổi tan, tôi cảm thấy thương tâm chưa từng có.
"Tạ tiền bối?" Tề Liễm Dụ nhìn tôi dừng một chút, sau đó hướng tôi cười cười: "Đóng máy vui vẻ."
Tôi không lên tiếng nhìn Tần Vị Ký.
Anh hơi nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Tôi đã quen với việc nở nụ cười thương mại, nhưng giờ đây cười cũng không nổi nữa rồi: "Đi ngang qua thôi."
Tần Vị Ký khẽ cau mày, có chút khó hiểu hiện lên trong con ngươi thanh lãnh của anh.
Tôi chật vật quay đi. Loại tình tiết này đặt ở chừng hai mươi tuổi tôi diễn còn sinh động động hơn, giờ làm sao có thể nực cười như vậy.
Chu Không đã khá lớn tuổi, nhưng nhất định chạy theo trào lưu phải làm tiệc đóng máy như tiệc đứng.
Đáng tiếc khí trời quá lạnh không thể mở ở bên ngoài, mượn địa điểm trường quay nên cũng rất đông người vây xem.
Ở Anh tôi thường lui tới các địa điểm dung tục như quán bar, khi đó cũng không cảm thấy ồn ào, nhưng giờ lại thấy những người này ồn ào đến khó chịu.
Tôi tìm một góc rồi ngồi xuống, cầm một ly champagne thứ không phù hợp với cái khí chất rụt rè này. Tôi ngã người trên ghế sofa, bắt đầu nghĩ ngợi xem làm sao lây lất qua nổi tương lai.
Tôi nên tìm ai đó để cùng nhau sống cả đời, hay là tự mình sống một mình hết đời.
Dù sao cũng là sống, cần gì phải sống cùng người khác.
"Ai làm em không vui?"
Tôi ngẩng đầu, Tần Vị Ký đã đứng cạnh tôi, giọng điệu anh dịu dàng quyến rũ.
Tôi cúi thấp đầu: "Không có."
Anh nhìn tôi, có chút ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh: "Đói bụng chưa? Muốn ăn cái gì không?"
"Kệ em đi, Tần ca."
Anh hơi thất thần, hình như tôi thấy trong mắt anh thoáng chút thê lương, quá nhanh, suýt chút tôi đã chẳng bắt kịp.
"Đến cùng là làm sao vậy?"
"Tần ca." Tôi ngắt lời anh, giọng nói có chút run nhưng vẫn cố gắng cười thật tiêu sái: "Em cũng muốn tìm một người để yêu."
_____
#Bly