Khi chúng tôi ra khỏi trường quay, mưa đã tạnh.
Một ít nước còn đọng trên mặt đất, phản chiếu ánh trăng, khiến người qua đường có vẻ sáng sủa hơn một chút.
Tôi và Tần Vị Ký sánh bước bên nhau trên con đường nhỏ, im lặng và rụt rè.
Tôi cúi đầu nhìn bóng Tần Vị Ký dài ra rồi nhỏ lại dưới ánh đèn đường.
Tần Vị Ký đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tay anh lạnh lẽo không chút hơi ấm nắm chặt lấy tôi, tôi bị gió thổi qua rùng mình một cái.
Tần Vị Ký duỗi tay kéo áo tôi lại, nhìn tôi nhíu mày: "Sao gầy đi nhiều như vậy..."
Tôi mỉm cười, nhìn anh không rời mắt: "Anh Tần, ở thêm hai ngày nữa nuôi em có thịt lại đi."
Tần Vị Ký hơi cúi đầu nhìn tôi, cười nói: "Được, vậy anh ở thêm hai ngày."
Tôi ngước lên, mắt long lanh: "Hôm nay anh không đi à?"
Anh gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay anh không định đi, chỉ là không muốn ăn cơm với ông ta."
Tôi nhếch khóe môi, ôm lấy cánh tay Tần Vị Ký, nhẹ nhàng dựa vào người anh.
"Anh Tần."
"Hửm?"
"Sau này trước mặt người ta đừng có gọi biệt danh của em, có được không?"
Tần Vị Ký dừng lại, buồn cười nhìn tôi: "Tại sao?"
Tôi ngẩng đầu, cau mày nhỏ giọng nói: "Em cũng đã ngoài ba mươi, xấu hổ..."
Tần Vị Ký phản ứng lại và trêu: "Cũng đúng, anh Tạ là một cậu bé lớn."
Mặt tôi đỏ bừng, gió lạnh phả vào mặt nhưng cảm giác ấm áp không hề giảm đi chút nào.
Anh không dấu vết thở dài, đưa tay nhéo mặt tôi: "Nếu đã lớn, sau này không được phép bỏ đi mà không nói một lời, có biết chưa?"
Tôi nắm chặt cánh tay anh, trong lòng có chút chua xót: "Không bao giờ nữa."
Anh đưa tay xoa đầu tôi, giọng nói trầm thấp dễ chịu: "Trong đoàn có khó khăn gì không?"
"Anh không cần lo, chuyện trong đoàn em có thể lo liệu."
Tần Vị Ký cúi đầu nhìn tôi, ánh đèn đường phản chiếu lên người anh, vạch ra một đường cong cô độc mà mềm mại: "Anh muốn em giống như trước, không thích thì cứ dứt áo bỏ đi."
"Em không giống trước đây..." Tôi khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh: "Em đã hiểu chuyện rồi."
"Không cần hiểu chuyện."
Tôi lắc đầu, đôi mắt mờ đi: "Anh Tần, em không nỡ hành hạ anh.
Tần Vị Ký đưa tay xoa đầu tôi, khẽ thở dài một tiếng: "Anh không muốn em bị bắt nạt, trước đây em rất tùy hứng nhưng sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt, anh dỗ em bao lâu cũng được, còn hơn phải đau lòng như bây giờ."
"Chỉ là một tên tiểu nhân ỷ thế hiếp người, em không ức."
"Trong giới này đương nhiên sẽ có những người dựa vào được nâng đỡ mà ức hiếp kẻ khác, nhưng anh là chỗ dựa của em, em có thể kiêu ngạo."
"Bọn họ không xứng." Tôi định thần lại, nhìn Tần Vị Ký: "Cá voi xanh, Vương Tấn, Lý Đồng hay đạo diễn Vương, ai cũng không xứng được em để bụng và lại càng không xứng để Tần ca phải bận tâm."
Tần Vị Ký mím môi, kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt có chút buồn bã: "Mấy năm không có anh ở bên, em sống như thế nào?"
Tôi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt anh, nhỏ giọng nói: "Em rất tốt, anh Tần, em chỉ nhớ anh thôi."
Nỗi nhớ là vô tận, đối với tôi trong mấy năm đó điều khiến tôi không ngừng tiến lên chính là nỗi nhớ Tần Vị Ký, và đó cũng là nỗi nhớ khiến tôi ngày đêm day dứt nhất.
Hơn nữa còn là một niềm khao khát không thể nguôi ngoai, tôi không biết đặt niềm khao khát vào đâu, không có kết thúc cũng không có hy vọng.
Tần Vị Ký cảm thấy có chút đau lòng, nhìn tôi không nói nên lời.
Không biết qua bao lâu, anh nhàn nhạt nói: "Dao Dao, em biết lần đầu tiên anh gặp em là ở đâu không?"
Tôi ngẩng đầu lên: "Đoàn phim của thầy Chu."
"Không." Anh lắc đầu cười: "Là ở lễ trao giải."
Tôi sửng sốt, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tần Vị Ký là trong đoàn phim của Chu Không, và tôi chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với anh trước đây.
"Khi đó em vừa mới nổi tiếng và giành được giải tân binh. Anh xem qua biết bao nhiêu người mới đạt giải nhưng cũng không có ai rạng rỡ bằng em, em ngông cuồng khiến người ta ngứa mắt."
Anh cười cúi người xuống: "Nói thật, lúc ấy anh nghĩ sao lại có người đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả tranh..."
Nhìn con đường ngập nước trước mặt, tôi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Tần Vị Ký, nói với giọng u sầu: "Anh Tần, sau khi từ Anh trở về em không ngờ vòng tròn này lại thay đổi kinh ngạc đến vậy, em ngã khỏi ánh hào quang khả năng cao là không gượng dậy nổi, cũng mất đi cái bộ dáng mà anh yêu..."
"Anh cũng đã cho rằng mình yêu chính là vầng sáng của em..." Anh trầm giọng nói: "Nhưng sau này em càng ngày càng không vui, khóc lóc nói với anh em không muốn làm phim nữa, anh liền không nỡ để em làm. Công ty không biết có bao nhiêu người phản đối, anh đều không nghe ".
Anh nhìn tôi: "Anh mới phát hiện ra, người khác muốn em xinh đẹp, còn anh chỉ muốn em bình an và vui vẻ."
Mắt tôi đỏ hoe, vòng tay qua eo Tần Vị Ký, hạ giọng nói: "Lúc em đoạt giải chỉ mới hai mươi tuổi, bằng sự hào hoa phong nhã đã làm anh động tâm, sao lúc đó anh còn không mau theo đuổi em?"
Anh cười ôm lấy tôi: "Còn chưa muộn, hai mươi hai tuổi anh đã lừa được em."
"Muộn, chậm một ngày tiếc một ngày."
"Sau này còn nhiều thời gian..."
Tôi khẽ cười, ghé vào tai anh thì thầm: "Em không thể đợi đến ngày mai... Anh Tần, em đã ba mươi rồi, nhu cầu cũng lớn..."
"Lớn thế nào?" Tần Vị Ký hô hấp dần dần dồn dập, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh còn chưa đủ thỏa mãn em sao?"
Tôi cười lẩm bẩm nói: "Thật lớn, ngoại trừ anh, không ai có thể thỏa mãn em..."
Đột nhiên, Tần Vị Ký nắm lấy cổ tay và kéo tôi vào một con hẻm vắng, tôi chưa kịp gọi anh Tần, Tần Vị Ký đã cúi xuống và áp môi anh vào môi tôi.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, bầu không khí cuồng nhiệt.
Anh quàng một tay quanh eo tôi, tay kia đặt trên đầu tôi, tôi dựa vào tường để đáp lại anh.
Trong bóng tối, dục vọng làm nên kẻ ngốc.
Tôi vòng tay qua eo Tần Vị Ký, hạ nhẹ giọng như hoa nở trong đêm: "Anh Tần càng ngày càng cuồng dã, không chờ nỗi để về khách sạn sao?"
Giọng nói của Tần Vị Ký lạnh lùng xen lẫn dục vọng, chậm rãi duỗi tay xuống, "Chỉ muốn làm liền ở đây."
Tôi khẽ cười một tiếng, nắm tay anh, nũng nịu thì thầm bên tai: "Anh ơi, anh thương em với, eo em ở đây chịu không nổi, về khách sạn tùy anh xử lý."
Tần Vị Ký chậm rãi thả tôi ra, nhìn tôi dưới ánh trăng, cay đắng thì thầm bên tai: "Thầy Tạ đối với ai cũng uyển chuyển như vậy sao?"
"Chỉ đối với thầy Tần..."
Vừa mở cửa phòng, Tần Vị Ký liền ôm lấy tôi, ánh mắt như đang rình con mồi chờ đem đi thịt: "Phòng khách, phòng ngủ, ban công, phòng tắm, em chọn đi."
Tôi vòng tay qua cổ anh, cong khóe môi: "Tất cả..."
Vừa dứt lời Tần Vị Ký liền đặt tôi lên bệ của cửa sổ sát đất, không chờ tôi mở miệng thì anh đã ngã người lên trước, trời vừa hửng sáng, tim tôi đập thình thịch.
Đầu lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi tôi, anh đưa tay chậm rãi cởi áo khoác và áo hoodie của tôi ra, tiến lên nắm lấy một bên vạt áo đặt lên miệng tôi, trầm giọng nói: "Cắn..."
Tôi đỏ mặt há miệng cắn chặt vạt áo, tay Tần Vị Ký vươn tới đầu ngực tôi vuốt ve nhào nặn.
Một tiếng rên nhỏ từ từ phát ra từ cổ họng, mơ hồ và ám muội.
Sau khi xoa nắn đủ, Tần Vị Ký cúi xuống dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy, tôi nhịn không được há miệng rên rỉ, vô thức ưỡn ngực về phía anh.
Anh bế tôi dựa vào tường, dùng miệng liếm lấy và cạ vào đầu ngực tôi, một tay luồn vào sau quần, bóp nhẹ hai cái, trực tiếp di chuyển đến giữa khe mông.
Tôi hơi hốt hoảng, tối nay Tần Vị Ký có chút gấp gáp nên tôi nắm lấy tay anh theo bản năng.
Tần Vị Ký ngẩng đầu, cắn môi tôi: "Sao vậy?"
"Đừng im lặng, em sợ..."
Tần Vị Ký mỉm cười nâng một chân tôi lên, tay còn lại đặt ở giữa mông thăm dò miệng huyệt.
Chậm rãi đưa một ngón tay vào và bắt đầu khuấy đảo.
Tôi ngửa cổ ra sau, thẳng cả eo, những tiếng rên vì đau mà trở nên đứt quãng.
Anh kề sát vào tai tôi: "Một ngón cũng không được?"
Tôi vòng tay qua cổ anh, "Đã lâu không làm, anh Tần, anh nhẹ chút..."
Anh cắn vành tai tôi: "Được..."
Không có sự trợ giúp của chất bôi trơn, Tần Vị Ký miễn cưỡng đưa một ngón tay vào, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Anh nới rộng cho em trước nhé..."
Tần Vị Ký bế tôi vào phòng tắm, tôi đứng trên sàn với đôi chân trần, anh đưa tay vặn vòi hoa sen, nước xối từ đầu xuống lưng tôi, một ít chảy xuống mông.
Tần Vị Ký lấy một ít sữa tắm lên tay, sau đó thoa lên huyệt đạo, và luồn ngón tay ra vào một cách nhịp nhàng.
Khi anh đút ba ngón tay vào, hai chân tôi nhũn ra không trụ nổi, phải nhờ anh kéo eo mới đứng lên được.
"..." Tôi cắn môi, cảm thấy có chút không chịu nổi.
Anh chậm rãi tăng tốc, ghé vào tai tôi trêu chọc: "Khách sạn cách âm rất tốt, em có thể rên lớn..."
Đột nhiên ngón tay anh chạm vào chỗ mẫn cảm, tôi không nhịn được kêu lên một tiếng: "A..."
Anh cười khanh khách và bắt đầu miết, ma sát kích thích nơi đó. Tay còn lại đặt trên ngực đang đảo quanh ngực tôi, bắt đầu mân mê. Tôi nằm nhoài trên tường và cảm giác trước mắt như một mảng sáng trắng xóa, vươn cần cổ thon dài kêu từng tiếng mơ hồ đầy ám muội.
Sau đó, bàn tay chậm rãi di chuyển xuống, nắm lấy tiểu Tạ của tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay đó đã bắt đầu di chuyển: "A!..."
Đột nhiên cảm thấy kích thích dâng trào, Tần Vị Ký dùng tay ép tôi bắn.
Anh tắt vòi sen, thấy tôi dựa vào tường thở dốc liền lấy khăn lau khô người cho tôi rồi bế tôi lên giường.
Tôi đột nhiên đè anh xuống giường, Tần Vị Ký sửng sốt, cười nói: "Làm sao vậy? Muốn tạo phản sao?"
Tôi đỏ mặt và từ từ hạ người xuống.
Tần Vị Ký dường như biết tôi định làm gì, vươn tay giữ chặt lấy tôi: "Dao Dao, không cần."
Tôi chậm rãi thoát khỏi tay anh, khẽ cười nhìn anh: "Anh Tần, em muốn thổi..."
Tần Vị Ký sửng sốt nhìn tôi từ từ cuối xuống, đôi môi đến gần tiểu Tần, tôi đưa lưỡi ra liếm lên đỉnh đầu.
Anh Tần khẽ rên một tiếng, kết hôn đã mấy năm nhưng anh chưa bao giờ yêu cầu tôi khẩu giao cho mình, trong lúc nhất thời ý loạn tình mê.
Tôi không có kinh nghiệm nên chỉ đưa lưỡi liếm quanh tiểu Tần rồi há miệng ngậm vào, mới vào được một nửa thì chịu không nổi, kiên trì nuốt vào nhả ra, tay anh đặt lên đầu tôi, thở dốc.
Tôi không thể nuốt sâu vì vậy chỉ có thể dùng tay, vừa sốc vừa mút để anh có thể bắn ra.
Anh ngồi dậy, lấy tay lau đi chất lỏng còn đọng lại bên khóe môi của tôi, sau đó ôm lấy tôi: "Sau này anh không cần nữa, anh không có giận, đừng dỗ anh nữa."
Tôi ôm anh, liếm vành tai anh: "Anh Tần, anh vào đi."
Tôi vểnh mông quỳ trên giường, Tần Vị Ký ôm eo tôi chậm rãi tiến vào.
Không chờ cho tôi thích ứng, anh liền bắt đầu ra sức đẩy vào chỗ sâu nhất của tôi, hai tay tôi chống xuống giường, âm thanh rên rỉ thay đổi, cả người run lên: "Anh Tần..."
Anh tăng nhanh tần suất va chạm, cúi xuống vươn tay chạm tới tiểu Tạ còn đang cương cứng của tôi, cả trước và sau, tôi không nhịn được co giật từng trận, tiếng thở dốc cùng rên rỉ đều đều vang lên trong đêm tối.
Anh nhanh chóng dập thêm mấy chục lần, đẩy vào nơi sâu nhất rồi rút hẳn ra, theo tiếng thét của tôi chất lỏng đặc sệt cũng theo đó mà trào ra.
Sau cao trào, giọng tôi đã khàn nhưng Tần Vị Ký vẫn chưa chịu bắn.
Tôi chưa kịp nghỉ ngơi thì anh đã lật người tôi lại, đè lên người tôi mà đút vào.
"Anh Tần, đợi em..."
Tần Vị Ký hung hăng thúc tôi một cái: "Em sướng rồi, anh còn chưa..."
Sau đó trời đã rạng sáng, tôi đổi vô số tư thế, bị Tần Vị Ký tra tấn, cảm giác như mình chết đi sống lại, Tần Vị Ký chưa bao giờ phóng túng trên giường như vậy.
Sau một hồi ân ái, tôi mệt mỏi đến không nhấc nổi mí mắt, Tần Vị Ký tắm cho tôi rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi nghiêng người ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại tuyệt vọng nói: "Anh Tần, vừa rồi em rên có dễ nghe không?"
Quả nhiên, Tần Vị Ký véo mạnh vào eo tôi, tôi đau đớn kêu lên một tiếng và mở mắt oán trách nhìn anh.
Tần Vị Ký cúi đầu, trầm giọng nói: "Ai lúc nảy một khóc hai mắng không cho anh động vào, giờ lại tìm đường chết..."
Tôi cắn môi dưới, vùi đầu vào trong chăn: "Anh Tần, anh thay đổi rồi, trước đây anh thương em, bây giờ anh lại dày vò em như vậy."
Thấy tôi cáo trạng, anh buồn cười xốc chăn lên để lộ ra cái đầu của tôi: "Đừng làm loạn nữa, mau ngủ một giấc đi..."
Tôi duỗi tay ra, ôm cánh tay của Tần Vị Ký vào lòng.
Tần Vị Ký nhìn xuống và thấy vết sẹo gớm ghiếc trên cổ tay tôi, dù thời gian có trôi đi thì vết sẹo này cũng sẽ không bao giờ biến mất.
Anh run run, nắm lấy cổ tay tôi, nhìn thật lâu.
Tôi từ từ mở mắt, chỉ thấy đôi mắt đỏ hoe của Tần Vị Ký đang nhìn vết sẹo của mình.
Tôi đưa tay lau nước mắt trên khóe mi anh, đau lòng nói: "Anh Tần, lành rồi, không đau nữa."
Anh kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào: "Đêm đó... anh không nên bỏ em một mình..."
Tôi cảm giác được ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến: "Nếu như anh không đi..."
"Anh Tần, em thật sự không còn đau nữa, em cũng không yêu Tưởng Tri Thâm."
Tần Vị Ký run lên, dừng động tác trên tay, ánh mắt thất thần, trông thật đáng thương.
Tôi vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào vai anh: "Mặc dù em có bệnh, nhưng em biết anh không phải là Tưởng Tri Thâm, em cũng không yêu Tưởng Tri Thâm."
Tần Vị Ký vươn tay chậm rãi ôm lấy tôi, ngữ khí thất thường: "Anh suýt nữa cho rằng em lấy anh là vì anh đóng vai Tưởng Tri Thâm... Có lúc anh còn cho rằng em xem anh là hắn, thì cứ xem là thế đi, nhưng hắn chết anh sống..."
Nước mắt tôi rơi trên vai Tần Vị Ký, tôi xót xa: "Anh ta còn sống em cũng không yêu, em nào dám giành với con trai của Bí thư tỉnh ủy?"
Tần Vị Ký bật cười, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Em lợi hại như vậy, còn sợ không cướp được sao?"
Tôi ngửa mặt ra sau nhìn Tần Vị Ký: "Nếu đổi thành Tần ca, có là con trai của Thiên Vương em cũng đi cướp."
Tần Vị Ký cười hôn lên khóe môi tôi: "Không cần cướp, sinh ra đã là của em."
Tôi vùi mình trong vòng tay anh, từ từ chìm vào giấc ngủ, rèm cản sáng của khách sạn hoạt động không tốt, ánh nắng chiếu vào phòng rất chói mắt.
Trước đây tôi không thực sự yêu ai nhiều đến vậy.
Tôi là con một, mồ côi cha từ bé, mồ côi mẹ từ nhỏ, không anh chị em, không họ hàng thân thích, không biết yêu thương, cũng không có ai để yêu thương. Thời gian trôi qua, tôi cũng dần quên mất cách để yêu ai đó.
Sau khi kết hôn với Tần Vị Ký, tôi cảm thấy mình không còn lo lắng gì nữa, từ đó có thể yên tâm làm càng.
Không phải là tôi chưa từng cậy quyền uy của anh, trong mắt tôi cũng đã từng không chứa nổi hạt cát, cũng không hiểu nhân tình thế thái.
Yêu anh, yêu bản thân mình nhiều hơn.
Ở trong vòng tròn càng lâu, còn người càng trở nên thờ ơ, lạnh nhạt.
Nếu tôi không gặp Tần Vị Ký, đến hôm nay chắc tôi cũng chẳng hơn gì mấy người trong Universal.
Nếu không có năm năm xa cách, làm sao tôi biết được đây?
Nếu bạn yêu ai đó, bạn sẽ không bao giờ để ý đến việc yêu chính mình.
_____
#Bly