Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 7: Ly hôn đi




Tần Vị Ký cảm thấy có lỗi nên anh hết mực nuông chiều tôi.
Tôi không muốn xuống nhà ăn cơm liền trèo lên giường xem phim của anh, anh không nỡ trách, anh kê hẳn bàn ăn trên giường và bưng từng món một lên lầu cho tôi.
Tôi không thích ăn hải sản, thậm chí đền mùi cũng không muốn ngửi, trên bàn ăn ở nhà không bao giờ xuất hiện bất kỳ món hải sản nào.
Tôi khá là mê chơi game, vì để tôi đi ngủ sớm hơn một chút, anh liền đem dàn pc chuyển hết sang thư phòng của anh. Tôi thường lớn tiếng mắng chửi khi nhân vật của mình bị giết hạ nhưng anh chẳng hề la rầy, chỉ lẳng lặng ngồi lật xem kịch bản.
Thỉnh thoáng quá nóng giận tôi có buông những lời thô tục, lúc ấy anh mới cau mày: "Dao Dao, nói bậy lần nữa liền đi ngủ."
Tôi cũng không biết Tần Vị Ký cớ gì lại yêu tôi nhiều như vậy.
Ngoại hình bắt mắt trong vòng giải trí chưa bao giờ là thiếu, Tần Vị Ký so với tôi có tiền hơn, có học thức hơn, tôi thật sự không biết mình có cái gì thu hút được người ta.
Tần Vị Ký yêu và dung túng tôi càng ngày càng trở nên trắng trợn, không kiêng dè.
Tôi ngày càng bắt bẻ, ngày càng khó chiều.
Tần Vị Ký chẳng hề so đo, tôi muốn cái gì liền cho cái đó, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ, luôn quái gở cáu bẩn với anh.
Khi cáu bẩn tôi thường nói mà không suy nghĩ: "Tần Vị Ký, em không còn là ngôi sao, anh vẫn yêu em sao?"
Anh Tần luôn xoa xoa đầu tôi: "Yêu."
Tôi hất tay anh ra: "Đánh rắm! Ba mẹ anh căn bản không ưa gì em, nếu em không còn là ngôi sao, anh dựa vào cái gì vẫn còn yêu em!?"
"Đừng suy nghĩ lung tung."
"Bọn họ chê em là một diễn viên vô văn hóa, chỉ có mấy tin tức trăng hoa, con mẹ nó anh cũng là diễn viên, họ dựa vào cái gì mà ghét bỏ em!?"
Tần Vị Ký không nói gì, biết rằng nói thêm nữa chính là cãi nhau, anh đơn giản chỉ mở cửa bước ra ngoài như bình thường.
Sự tao nhã không thể nào giả vờ được, tôi đã nhìn thấy hình dạng con người đằng sau ống kính, bằng một cách kín đáo nào đó sự thô tục, vô văn hóa đã bị tôi phơi bày trắng trợn trước mặt Tần Vị Ký.
Trong lòng tôi vô cùng ủy khuất, thừa dịp Tần Vị Ký ra ngoài, tôi lén lút chạy đến hộp đêm chơi.
Uống đến say mèm, hơn nửa đêm mới về nhà.
Tần Vị Ký liền ở trong phòng ngủ đợi tôi, đêm đó tôi say bất tỉnh nhân sự, nói cái gì làm cái gì, tôi cũng chẳng rõ.
Chỉ biết là, từ đó về sau, anh Tần không còn yêu tôi nữa.
Đêm đó đi hộp đêm bị paparazi chụp được, hàng loạt các bài viết bôi đen chỉ trong một đêm đã chạy dài trên hot search.
Cái gì mà sự sụp đổ của một ngôi sao thế hệ mới, Tạ Dao Ngâm cùng bạn trai mới ở hộp đêm, quá trớn, chơi ma túy, tất cả các cáo buộc vô lí đều đổ hết lên đầu tôi.
Tần Vị Ký cùng nhóm quan hệ công chúng vì tôi chạy đôn chạy đáo ba ngày, mấy cái tài khoản marketing trực tuyến mới chịu yên tĩnh lại.
Mà hình tượng của tôi chỉ trong một đêm đã đen hơn tiền đồ của chị Dậu.
Anh Tuyền sắc mặt nghiêm nghị có chút suy sụp: "Con mẹ nó cậu thế nào rồi? Cậu không biết mình là người của công chúng sao? Thế nào, ngừng công tác một thời gian liền cảm thấy mình là người bình thường ư? Cậu có bản lĩnh lui vòng?"
Tôi ngoài miệng vẫn không nhận sai: "Lui liền lui."
Hà Nam Tuyền rất tức giận: "Tôi không quản được cậu, để Tần Vị Ký lại đây quản cậu."
Khi Tần Vị Ký đến, tôi cắn môi, sắc mặt khó coi, nét mặt vẫn còn giận dỗi.
"Nam Tuyền nói em muốn lui vòng?"
Giọng nói của anh có chút lạnh nhạt, trong lòng tôi bỗng nhiên có chút sợ sệt.
"Ừm."
Anh trầm mặc một lúc rồi ngồi đối diện với tôi: "Tạ Dao Ngâm, em biết mình đang nói cái gì không?"
Anh ấy hiếm khi gọi thẳng tên tôi, rất hiếm khi nói chuyện với tôi như thế này, tôi có chút khó chịu nghiêng đầu không mở miệng.
"Em không có cha làm Bí thư Tỉnh ủy, em phải chịu trách nhiệm với mỗi một câu nói của bản thân, em có thể làm gì sau khi lui vòng? Dùng trình độ học vấn của em còn có thể tìm được công việc gì? Hay em dự định cả đời sẽ không làm gì cứ như vậy cho hết phần đời của mình?"
Tôi chấn kinh ngẩng đầu lên, phút chốc hai mắt đã ửng đỏ: "Anh chán ghét em?"
Tần Vị Ký bất lực nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn giao lưu với tôi nữa.
Tôi đứng dậy, không kìm được nước mắt: "Tần Vị Ký, chỉ cần mẹ em còn sống, ba em ở bên cạnh, sẽ đến lượt anh ghét bỏ em sao!?"
Tôi không phải là một bông hoa xinh đẹp, tôi chỉ là một cây cải bắp.
Sau lần cãi vã này, Tần Vị Ký liền tiến vào đoàn phim, trước đây đi quay xa mỗi tuần anh sẽ về một lần, không về được sẽ liền video call với tôi.
Nhưng lần này đã đi hơn nửa tháng mà chẳng thấy anh đâu, cũng không có tin tức gì.
Mỗi đêm tôi đều không thể ngon giấc. Đôi lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi luôn có cảm giác anh đã trở về. Sau đó với tay bật đèn, vẫn là mình tôi đơn côi trong căn phòng ấy.
Tôi oán giận, cũng hối hận rồi.
Nhưng nhiều hơn cả chính là nỗi đau âm ỉ trong vô thức tôi biết rõ mọi thứ không thể quay trở lại được nữa.
Tôi tự ti, tôi không xứng với Tần Vị Ký, nếu tôi là Lục Thiển, nếu tôi là con trai của Bí thư Tỉnh ủy, tôi làm sao có thể khiến mình ngày càng không xứng với người tôi yêu, khiến cho cuộc hôn nhân của mình ngày càng phẳng lặng, khó xử.
Tôi cảm thấy Tần Vị Ký sẽ không cùng tôi cãi nhau, một khi đã cãi chẳng khác nào muốn nửa cái mạng của tôi.
Lúc Tần Vị Ký trở về, tôi đã ngủ trên ghế tựa, tấm chăn đắp hờ trên người.
"Đứng dậy."
Tôi mở mắt ra, đã thấy anh đứng ở bên cạnh, gần một tháng, thanh âm người mình yêu kề sát bên tai khiến tôi không quen, bất giác ớn lạnh.
"Xuống lầu ăn cơm."
Tôi trong lòng tức giận, không muốn để ý đến anh, trở mình liền nhắm mắt lại.
Anh đem tôi kéo lên, trên mặt tràn đầy tức giận: "Tạ Dao Ngâm! Em còn nhỏ sao? Không có người khác thì ngay cả mình cũng không tự chăm sóc được sao? Tự em nhìn xem mình đã thành dạng gì?!"
Tôi đương nhiên biết tôi thành dạng gì, tôi cũng không muốn, nhưng tôi ăn không vô ngủ cũng chẳng được.
"Anh quản em thành cái dạng gì? Mẹ kiếp! Anh nhìn không lọt mắt thì liền đi kiếm người khác!!"
Tần Vị Ký chậm rãi buông tay, vẻ mặt lạnh nhạt có chút dao động, đôi mắt thoáng qua có chút buồn bực: "Ly hôn đi."
Tôi cứng đờ đứng tại chỗ, hai tai bị lời nói lạnh lùng này làm cho choáng váng, sắc mặt nhiều ngày không được tiếp xúc với ánh mặt trời cũng trở nên tái nhợt.
Ngày mẹ rời đi, tôi cũng là như thế này đứng bên ngoài phòng mỗ, tai ù đi không nghe thấy gì, tay run run, thậm chí còn không đủ can đảm để nói lời từ biệt.
Tôi chính là một kẻ hèn nhát, ngoại trừ mẹ, tôi chưa bao giờ tranh đấu vì bất kì điều gì.
Tôi không làm nhiều điều xấu, tôi cũng không phải là người có tâm hồn bẩn thỉu, nhưng tôi đã bị vứt bỏ hết lần này đến lần khác.
"Anh không cần em nữa?"
"Anh không thể không cần em."
"Em cũng chỉ có anh."
"Em sai rồi, em sẽ thay đổi."
"Anh, em sẽ không dám nữa."
"Anh là chồng của em, ai cũng đều có thể vứt bỏ em nhưng riêng anh thì không."
Tần Vị Ký có để ý đến tôi không, tôi không biết, tôi cái gì cũng không nghe thấy nữa.
Khi hồi phục, chỉ còn lại mình tôi ở trong phòng ngủ.
Tôi ngồi trên sàn nhà dõi theo ánh trăng bên ngoài lạnh đến run người, nhưng tận sâu bên trong chưa bao giờ lại bình tĩnh hơn lúc này.
Tưởng Tri Thâm có cảm thấy giống tôi không? Đêm ấy anh có cảm thấy thế giới này không có hồi kết, cuộc sống vô vọng, cô đơn quấy phá?
Chân tay mềm nhũn, nhưng bàn tay vẫn gắng gượng dùng hết sức lực, máu từ cổ tay cứ như vậy chậm rãi chạy thẳng xuống tấm thảm trải sàn mà tôi thích nhất.
Tôi cũng muốn để lại cho Tần tiên sinh của tôi một bức thư, nhưng đáng tiếc văn phong của tôi có hạn, không thể để lại bất kỳ kiệt tác thiên cổ nào, tất nhiên sẽ không viết.
Tần Vị Ký, yêu anh một hồi, anh nỡ lòng nào khiến em trăm năm cô độc?
Tôi đã có một giấc mơ xa xôi.
Tôi hơi loạng choạng, trong cơn mê tôi phảng phất nhìn thấy một tia sáng.
Bánh xe ánh sáng lần lượt xoay tròn, chếch ra một góc sâu.
Tại phần sáng cuối, không biết là ai thắp đèn, nơi ấy có một bóng người mờ ảo, càng lúc càng rõ dần, trong chốc lát tôi cũng không hề hoảng loạn.
Ánh sáng làm tối đi một phần gương mặt anh, nhưng tôi lại thấy rất rõ.
Tần Vị Ký mím môi, vẽ ra một vòng cung nhỏ, đôi mắt trong veo ánh lên tia sáng.
Có lẽ là quá mãnh liệt, sau khi bị đẩy khỏi bức màn tối là một hồi chói mắt.
Tôi mở choàng mắt, thở hổn hển, hơi thở kia bên trong mang theo một chút run rẩy bất thường.
Giơ tay chạm được một mảnh ướt át, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt buồn bã.
Mà bóng dáng người trong mộng kia đang ngồi bên giường tôi, ánh đèn yếu ớt nơi đầu giường khiến anh như ẩn như hiện.
Tôi giơ tay định chạm vào anh, nhưng không còn sức.
"Anh Tần..."
Bóng người kia run rẩy một cái, nghiêng mặt cứng ngắc nhìn tôi.
Gương mặt anh ẩn trong bóng tối, tôi thấy không rõ lắm.
Anh vươn tay lên mở đèn, đập vào mắt tôi chính là đôi mắt lạnh lùng chằng chịt tơ máu, hốc hác và tuyệt vọng.
Tôi muốn an ủi anh, nhưng lại bị kích thích bởi đôi mắt đỏ ngầu ấy, nói không ra lời.
Anh chậm rãi đứng lên, có chút lãnh đạm: "Chơi vui không?"
Tôi không chơi, tôi muốn nói, nhưng tôi không đành lòng.
"Tạ Dao Ngâm, em mẹ nó là tên khốn kiếp nhất mà tôi từng thấy, em không có lương tâm, con mẹ nó em chính là súc sinh."
Anh dùng giọng điệu ôn nhu nhất, anh gần như dùng tất cả những câu chửi thô tục nhất mà anh biết.
Thấy anh khổ sở như vậy, tôi liền giống như chết đi sống lại.
"Muốn chết, chết xa một chút, đừng chết ở chỗ này."
Anh quay người lại, tuyệt tình, giận dữ: "Tôi không bao giờ muốn gặp lại em nữa."
Cả người tôi không còn sức lực, hướng về anh tôi cười đến rơi lệ.
Tôi chơi lớn rồi.
Tần tiên sinh không bao giờ cần tôi nữa.
_____
#Bly

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.