"Oa đáng yêu quá."
Hà Hiểu Tâm mang theo gương mặt ửng hồng, vừa vào phòng ngoài đứa nhỏ ra trong mắt không còn nhìn thấy ai nữa, đặt giỏ hoa quả xuống bàn, cúi người bồng Sao nhỏ lên cưng nựng.
Tô Thiển bị bạn thân coi như người vô hình, mặt mày xám xịt, dùng đôi mắt ghét bỏ bắn qua người nào đó, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng oán trách: "Mày đến thăm tao à?"
"Không tao đến xem con gái thôi." Phía bên kia Hà Hiểu Tâm làm đủ trò, chơi đùa cùng đứa nhỏ, nhưng đáp lại chỉ là đôi mắt mở to ngây thơ chăm chú nhìn cô.
Tô Thiển hết nói nổi, chọn cách im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, bên kia Hà Hiểu Tâm vẫn đang nhiệt huyết bắt chước tiếng kêu của động vật, cô xin con cô mới có 3 ngày tuổi, nó cười được mới là lạ đấy.
"Sao bảo nửa tháng nữa mới sinh cơ mà?" Sau bao nhiêu cố gắng, gương mặt đứa nhỏ vẫn lạnh lùng như băng, không khác nào cha của nó, Hà Hiểu Tâm từ bỏ, lúc này mới nhớ tới bạn thân, lên tiếng hỏi.
Tô Thiển mở mắt, kê gối ra sau lưng nhích người dậy tựa vào thành giường, khẽ nói:
"Trong lịch là vậy, nhưng lại xảy ra vài việc ngoài ý muốn, mày còn nhớ Ngụy Bội Ngọc không?"
"Nhớ chứ, bạn thân mày mà." Hà Hiểu Tâm cười cười trêu chọc Tô Thiển, cô luôn không thích người phụ nữ đó, lúc nào cũng tỏ ra mình là người yếu đuối, mọi lúc mọi nơi đều làm vị khách không mời.
"Mày nói câu ấy bao năm chưa chán à?" Tô Thiển lườm Hà Hiểu Tâm rồi tiếp tục nói:
"Cô ấy về nước rồi, hôm đó..." Tô Thiển kể lại diễn biến câu chuyện diễn ra hôm đó, sau cùng nói đến nguyên nhân vì sao mình lại sinh sớm.
"Tĩnh Như đẩy em?" Bỗng bên ngoài cửa giọng nói tức giận của Phó Cận Nam vang lên, anh còn đang định hỏi cô sao lại ở cùng vợ chồng Lâm Tĩnh Như, không ngờ nói chuyện điện thoại xong quay về phòng, lại nghe được sự tình.
Anh biết ngay sự việc này không hề đơn giản mà, tự yên tự này Tô Thiển không thể bị ngã dẫn đến sinh sớm được.
"Cận Nam, em và con không tổn hại gì, cô ấy cũng là vì quá yêu Từ Vũ Hằng nên không kiểm soát được hành vi mà thôi."
Tô Thiển nhìn sắc mặt Phó Cận Nam cực kỳ nghiêm trọng, vội vàng khuyên ngăn, muốn trách thì nên trách Ngụy Bội Ngọc mới đúng.
"Tính cách con bé bao giờ cũng vậy, luôn tự cho mình là nhất, không nghĩ tới hậu quả."
Phó Cận Nam thở dài bất lực, anh lúc nào cũng nói sẽ bảo vệ Tô Thiển, nhưng người gây thương tổn cho cô ấy không ai khác mà chính là người nhà anh. Đối với người ngoài anh có thể vô tình, hai chữ máu mủ thấm trong tim nặng tay quá thì không được, mà nhẹ tay lại làm càn. Anh bước đến ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy bàn tay cô, trong mắt hiện lên vẻ chua xót.
"Tô Thiển tao nghĩ việc này không đơn giản đâu, không thể nào trùng hợp thế được, mày có từng nghĩ tất cả do một tay Ngụy Bội Ngọc làm?
Hà Hiểu Tâm nhíu mày, nghĩ đến một khả năng, từ lần đầu tiếp xúc, cô đã có cảm giác giữa Từ Vũ Hằng và Ngụy Bội Ngọc có cái gì đó không đúng lắm, nhưng quan sát một thời gian dài vẫn không phát hiện ra điều gì, hơn nữa cô ta tự nhiên biến mất, cô cũng thôi không nghĩ tới nữa, giờ xảy ra việc này càng nghĩ càng thấy bên trong hẳn có bí mật.
"Tao có nghĩ tới, nhưng không nghĩ ra nguyên nhân khiến cô ấy phải hại mình, bọn tao có thù oán gì đâu?" Tô Thiển nghĩ mãi không ra, hại cô Ngụy Bội Ngọc nhận được ích lợi gì?
Không một chút nghi ngờ, Phó Cận Nam mặc định lời Tô Thiển nói là thật, anh ôn nhuận vuốt ve đầu cô: "Anh bảo trợ lý Ngô đi điều tra, mục đích người kia là gì sẽ rõ thôi, em đừng nghĩ nhiều ảnh hưởng sức khỏe."
Hà Hiểu Tâm rất có hứng thú với Ngụy Bội Ngọc, hào hứng gật đầu tán đồng: "Đúng đấy, tôi cũng muốn biết trong hồ lô của cô ta bán thuốc gì?"
"Chị uống nước đi, xếp hàng hơi lâu." Tô Mạch đi mua nước nửa ngày trời mới quay lại, vào phòng đôi mắt theo thói quen nhìn về phía Hà Hiểu Tâm, sau đó mới rót nước đưa cho chị gái.
"Em không về, chị chờ lâu quá quên luôn cả khát nước ấy." Tô Thiển nhận lấy cốc nước, đưa lên miệng thổi cho bớt nóng, uống hết nửa cốc nước, cô dùng hai tay ôm lấy cảm nhận hơi ấm truyền đến lòng bàn tay, buông lời châm chọc em trai.
Tô Mạch biết mình sai, không còn lời nào để biện minh, điều chỉnh gương mặt sao cho tự nhiên nhất, quay người bước về phía sofa, cậu nghiêng người dựa sát vào Hà Hiểu Tâm xoa xoa má cháu gái, nhưng thực chất muốn tiếp xúc thân mật với người thương.
Sao nhỏ bị cậu ruột mang ra làm tấm bia chắn, ghét bỏ chu cái môi anh đào ra, quay đầu ra chỗ khác, mặc kệ sự đời lạc vào thế giới riêng của mình.
Phòng chủ tịch hội đồng quản trị.
Lâm Trạch tuổi tác đã cao, ngồi chưa được bao lâu, xương khớp đã đau nhức, ông tháo kính trên mắt xuống cho vào trong hộp, chống tay lên bàn đứng dậy.
Ông bồn chồn trong người, nửa muốn đến xem chắt ngoại, nửa lại vì tính cố chấp thành ra tâm tư không ngừng đấu tranh, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng.
"Cốc...Cốc."
Bà Trần gõ cửa cho có lệ, không cần biết người bên trong tiếp mình hay không, đã tự ý mở cửa vào trong.
"Ông không đến xem chắt ngoại à? Đứa nhỏ bụ bẫm đáng yêu lắm."
"Không xem." Ông Lâm Trạch chướng mắt với cách nói chuyện cười cợt mình của bà Trần, giọng bực tức nói.
"Ông không nhận cháu dâu, chắt cũng bỏ luôn à?" Bà Trần kéo ghế ngồi xuống, nhướn mày hỏi.
"Ai cũng không nhận." Ông Lâm Trạch hậm hực, đứa cháu đó còn không thèm đến lấy lòng ông, sao ông phải hạ mình, nó ở trong viện bao ngày rồi, có tới tìm ông qua chưa?
"Hôm trước tôi ghé qua, ông nhìn xem đứa nhỏ giống ai?" Bà Trần lấy điện thoại ra, tìm kiếm bức ảnh chụp đứa nhỏ, giơ trước mặt Ông Lâm Trạch.
"Tôi không xem, bà về đi." Ông Lâm đẩy tay bà Trần đang chắn trước mắt mình ra, tỏ thái độ không thích.
"Không xem thì không xem, tôi đến mượn ông mấy quyển sách y khoa." Bà Trần thu tay về, đặt điện thoại xuống mặt bàn, đến giá để chọn sách.
Ông Lâm liếc qua màn hình điện thoại sáng trưng, lại xem bạn già có để ý đến mình không, nhanh nhẹn nhổm người nhòm vào. Trong ảnh đứa nhỏ đỏ hỏn nhắm mắt ngủ say, đôi mắt ông bất giác đỏ hoe, nhớ lại mấy chục năm về trước ngày đón con gái chào đời, con gái ông rất thích trẻ con, nó mà còn sống sẽ vui mừng biết bao.
Bà Trần lén quay sang, nhìn ông Lâm chăm chú vuốt ve màn hình điện thoại, trên môi bà nở nụ cười hiền lành. Ông ấy cũng là người đáng thương vợ mất sớm, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông ấy cả cuộc đời sống vì gia đình, thành ra đối với chuyện tình cảm của Phó Cận Nam không biết xử lý sao cho được lòng mọi người.
Phó Cận Nam dừng xe trước cửa nhà họ Lâm, mệt mỏi day day hai bên thái dương, anh không muốn mang theo cái tâm trạng này tới đây một chút nào cả, người như Lâm Tĩnh Như không dạy dỗ một phen, khó có thể ngồi im được.
"Ai vậy?" Ngồi trên ghế sofa phòng khách, Lâm phu nhân thấy giúp việc chưa hỏi qua ý mình đã mở cổng liền hỏi.
Bác Vương trả lời: " Là cậu Cận Nam."
"Mẹ, anh họ có hỏi, nói con ra ngoài rồi nhé." Lâm Tĩnh Như biến sắc sợ hãi, nhanh chân đứng dậy chạy lên phòng khóa trái cửa, cô ta biết anh họ đến đây tìm mình vì chuyện gì, người phụ nữ đê tiện kia đã ăn cướp còn la làng, mới thế đã kể tội cô ra rồi.
"Mẹ đã nhắc con bao lần, đừng động vào nó rồi mà."
Dáng vẻ Lâm Tĩnh Như thục mạng trốn tránh, làm Trần Nguyệt lắc đầu ngán ngẩm, bà cũng không ngoan lắm mà, sao lại sinh ra đứa con ngốc như vậy chứ? Đã biết tính nó không nể mặt ai, còn suốt ngày động đến.
"Mợ út." Phó Cận Nam thay đôi dép trong nhà vào chân, cúi chào Lâm phu nhân.
Trần Nguyệt mang bộ mặt giả tạo, thân thiết cười nói: "Cận Nam tới chơi à? Lại đây ngồi đi."
"Cháu tới tìm Tĩnh Như, con bé không có nhà?" Phó Cận Nam đưa mắt lên trên tầng, biết thừa cô ta ở trên đó nhưng vẫn cố ý hỏi.
"Cháu đến sớm hơn 10 phút con bé đã ở nhà rồi." Lâm phu nhân dựa theo lời con gái dặn nói.
Phó Cận Nam nhếch môi cười, không dám gặp anh? Tưởng gan Lâm Tĩnh Như lớn lắm rồi, không biết sợ ai?
"Vậy nhờ mợ chuyển lời cho em họ, thứ đang có trong tay nắm chắc vào, đừng để lúc mất đi hối hận không kịp." Anh ẩn ý, tùy hai mẹ con Lâm phu nhân muốn hiểu theo cách nào thì hiểu.
Lâm Tĩnh Như vén màn nhòm qua cửa sổ, nhìn theo chiếc xe Phó Cận Nam đi khuất, cơ thể mới dần thả lỏng.
Bà Trần Nguyệt đẩy tay nắm cửa không được, đập mạnh vào cửa gọi, Lâm Tĩnh Như nhớ ra mình đã khóa chốt, rảo bước tới mở cửa.
Lâm phu nhân, nhìn nhìn con gái: "Con lại làm cái gì, để nó đến đây hỏi tội?"
Lâm Tĩnh Như uất ức: "Con bắt được Tô Thiển ở cùng Từ Vũ Hằng trong khách sạn, lỡ tay đẩy cô ta dẫn đến sinh non, Phó Cận Nam cứ tin con hồ ly đấy đi, có ngày bị cô ta ăn hết cả xương."
"Chẳng trách mấy hôm nay mẹ không thấy con rể ở nhà, Tĩnh Như phải động não chứ, làm thế chỉ thiệt thân thôi."
Trần Nguyệt tức phát điên dí ngón trỏ vào đầu Lâm Tĩnh Như, năm xưa là ai quỳ xuống cầu xin bà giúp kết hôn, ai thề sống chết nhất quyết phải lấy bằng được Từ Vũ Hằng, giờ mới thế đã đuổi chồng đi, đây là ngu ngốc tạo điều kiện cho người phụ nữ khác nhảy vào.
"Mẹ." Lâm Tĩnh Như ôm đầu hập hực dậm chân, sao không ai chịu hiểu cho cô ta thế? Biết chồng phản bội nhắm mắt làm ngơ?
"Lam Ngọc có bận không? Dạo phố với tôi đi." Lâm Tĩnh Như buồn phiền, cần người bên cạnh tâm sự, trong đầu nhớ đến Hiên Lam Ngọc nói chuyện rất lọt tai, liền gọi điện.
Hiên Lam Ngọc cười ngọt ngào, thân thiết nói: "Với chị bao giờ em cũng có thời gian."
Ngắt điện thoại, cô ta nở nụ cười quỷ dị, cởi bỏ khăn tắm trên người xuống, bước gần về cách cửa phòng tắm róc rách tiếng nước đang chảy, mở cửa ra, chậm rãi tiến tới từ sau lưng ôm lấy Từ Vũ Hằng.
"Lam Ngọc." Từ Vũ Hằng gọi trìu mến, cầm tay cô ta xoay người lại, không che đậy ngắm nhìn thân thể xinh đẹp mềm mại trước mắt, đồng thời bàn tay vuốt ve dọc sống lưng cô ta, sau cùng đặt trên bờ mông căng tròn.
Hiên Lam Ngọc nhón chân lên cao, dâng đôi môi thơm ngọt, thân thể cô ta như con rắn liên tục cọ xát đánh thức dục vọng Từ Vũ Hằng.
"Trên người em đã sửa rất nhiều chỗ, anh sẽ không chê?" Môi Hiên Lam Ngọc rời môi Từ Vũ Hằng, bầu ngực sữa cọ vào bụng anh ta, thanh điệu quyến rũ nói.
"Em như thế nào anh vẫn thích." Từ Vũ Hằng luồn tay qua đùi cô ta, nâng một bên chân lên cao, đầu gối hơi quỵ xuống thần tốc xuyên qua nơi non mềm.
Dòng nước lạnh chảy qua cơ thể, càng gia tăng ham muốn da thịt, Hiên Lam Ngọc hé miệng để những âm thanh khiêu gợi thoát ra ngoài, người ngả người ra sau, thuận lơi cho anh ta chiếm lấy thân thể mình.