Tiểu Sao nhỏ nhà Phó Cận Nam, sau khi được ông nội ngày đêm nghiên cứu sách vở, đã chính thức có tên khai sinh là Phó Tuệ Lâm, với mong muốn đứa nhỏ sau này lớn lên có trí tuệ hơn người, thông minh sáng dạ.
Tô Thiển lại khác, cô không kỳ vọng con phải giống người này, người kia, chỉ cần con luôn bình an, khỏe mạnh, là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiếu thảo.
Cô mở cửa phòng vệ sinh bước ra, hình ảnh một lớn, một nhỏ ôm nhau ngủ say trên giường, đẹp đẽ biết bao, ánh mắt yêu thương, dịu dàng mang theo nụ cười nở rộ trên môi, nhẹ chân tiến lại gần, cẩn thận ngồi bên mép giường, bắt trọn phút giây êm đềm trước mắt, lưu lại trong tâm trí.
Tô Thiển đưa tay chạm vào môi Phó Cận Nam, yêu thích di nhẹ ngón tay vuốt ve, anh luôn miệng nói Sao nhỏ giống cô, nhưng nhìn xem hai bố con nằm cạnh nhau, dáng ngủ, thậm chí cả cách cau mày, có khác gì từ một khuôn đúc ra đâu.
Phó Cận Nam không biết từ bao giờ đã tỉnh dậy, bắt lấy bàn tay nghịch ngợm trên mặt mình, kéo xuống môi, thuận thế hôn "Chụt" một cái.
"Anh lừa em." Tô Thiển nhấc tay rụt lại, dáng vẻ ai oán nói.
Anh dùng sức kéo cô vào lồng ngực mình, chóp mũi đặt trên đỉnh đầu, tham lam hít sâu: "Có em ở bên anh liền không thể ngủ được nữa."
Tô Thiển không bướng bỉnh giãy dụa nữa, để mặc anh ôm mình. Ánh mắt anh dịu dàng yêu thương bao quanh người cô.
Tự nhiên tay anh chống xuống giường, nâng cả hai ngồi dậy, ngón tay thon dài sạch sẽ nâng cằm cô lên, như đó hoa hướng dương nở nộ trước ánh mặt trời, vẻ đẹp tươi sáng, ngọt ngào này của cô làm anh mê muội, sủng ái cúi đầu âu yếm cô một phen.
Không biết qua bao lâu, Phó Cận Nam hài lòng với thành quả mình vừa tạo ra, buông tha cho đôi môi Tô Thiển đã sưng đỏ như trái cà chua. Giọng khản đặc kề sát bên tai cô thổi hơi mê hoặc:
"Chờ đến khi em khỏe lại, anh nhất định không buông tha đâu."
Nhìn vào đôi mắt đượm màu phong tình của Phó Cận Nam, hai má Tô Thiển không tự chủ ửng đỏ.
"Oe...Oe." Sao nhỏ tự nhiên òa khóc, cắt đứt câu chuyện yêu đương của cha mẹ, Tô Thiển vội vàng bồng con lên, cởi bỏ khuy cài áo cho đứa nhỏ ăn sữa.
Cái miệng nhỏ chúm chím, thấy có đồ ăn ngon liền cố há to, ngậm lấy đầu ti mẹ ra sức mút. Thoáng chốc lại phát ra âm thanh nấc cụt, ấm ức vì bị cha mẹ lãng quên.
Phó Cận Nam thấy con gái ăn như con hổ bị bỏ đói lâu ngày, ngón tay nhéo nhéo má con dạy bảo: "Con gái không được như vậy, làm cái gì cũng phải từ từ, biết chưa?"
Sao nhỏ ngừng ăn sữa, đôi mắt mở to nhìn bố, rồi lại nhắm chặt, dùng hành động nhỏ để phản bác.
"Mới ngày nào còn bé tí, nay đã lớn hơn một chút rồi." Tô Thiển bông nhẹ vào lưng con, để đứa nhỏ an tâm ăn sữa, mỗi ngày được thấy con không ngừng khôn lớn, cảm xúc này rất khó diễn tả thành lời.
"Anh thấy thời gian trôi nhanh quá."
Phó Cận Nam ôm lấy bả vai Tô Thiển, những giây phút ấm êm hiện tại, sau này sẽ trở thành kỷ niệm đẹp trong lòng. Mới ngày nào con gái chỉ là một bào thai chưa thành hình, giờ đã ở ngay bên cạnh bọn họ, mỗi năm lại lớn thêm một chút, rồi tới lúc trưởng thành.
Nghĩ đến đó lòng anh bỗng dâng lên cảm giác buồn bã, đứa con gái anh nâng niu trên tay thật không muốn trao cho kẻ khác.
"Cốc...Cốc."
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, theo ngay sau đó là giọng nói bác Trần:
"Cậu Cận Nam, trợ lý Ngô tới."
Phó Cận Nam muốn làm người bố tốt, từ khi Sao nhỏ chào đời, hôm nào có việc gấp mới tới công ty vài giờ để xử lý công việc, còn lại hầu hết đều ở nhà với mẹ con Tô Thiển.
Ngô Hạo Phong không biết có được tăng lương hay không, nhưng cả ngày chạy qua chạy lại giữa công ty và nhà sếp, có lẽ cũng giảm được cơ số mỡ thừa trên người, tiết kiệm được một khoản chi phí tập gym.
Ngô Hạo Phong thấy Phó Cận Nam đi ra, bước tới đưa tập hồ sơ trên tay:
"Phó tổng, đây là tài liệu liên quan đến Ngụy Bội Ngọc mà mấy ngày qua tôi điều tra được."
Phó Cận Nam nhận lấy tập hồ sơ, mang theo ngồi xuống ghế sofa ngoài phòng khách, tháo bỏ lớp niêm phong, cẩn thận đọc từng tờ.
Theo những gì trợ lý Ngô điều tra được, vài năm trước cô ta bị tai nạn giao thông, dẫn tới mất đi đứa nhỏ trong bụng, cùng gương mặt bị thương tích nghiêm trọng, phải ra nước ngoài điều trị, cái này có thể giải thích cho việc cô ta tự nhiên biến mất, như Tô Thiển đã nói trước đó.
"Mang thai?" Tô Thiển ở trong phòng loáng thoáng nghe được cái tên quen thuộc, đặt đứa nhỏ đã ngủ say vào giường em bé, tới sau lưng Phó Cận Nam nhòm vào tờ giấy trên tay anh, đến đoạn biết Ngụy Bội Ngọc ở thời điểm đó đã có thai, cô kinh ngạc hỏi.
Phó Cận Nam nhích qua một bên, vẫy Tô Thiển ngồi xuống cạnh mình, tường thuật lại nội dung bên trong.
Trợ lý Ngô cho người dò hỏi các mối quan hệ xung quanh Ngụy Bội Ngọc thì biết được, từ khi học cấp 3 cô ta đã cùng một người đàn ông thường xuyên qua lại, đoán đứa nhỏ trong bụng cô ta tám chín phần là của người đàn ông kia.
Ngô Hạo Phong nhìn Phó Cận Nam đã đọc đến trang cuối cùng, nói thêm: "Gương mặt cô ta trải qua rất nhiều ca phẫu thuật, đã hoàn toàn khác trước, chỉ có điều người biết gương mặt thật của cô ta hiện nay vẫn đang hôn mê trong bệnh viện."
"Ở đây hẳn có gì đó bất thường." Vẻ mặt Phó Cận Nam đầy suy tư, anh không tin trên đời này có sự trùng hợp như vậy, giờ cô ta ở trong bóng tối, lại không biết dung mạo hiện tại, quả là rất nguy hiểm.
Ngô Hạo Phong tiếp lời: "Tôi cũng nghĩ như vậy, vị bác sĩ kia vừa bị tai nạn thì cô ta về nước, đây không phải quá mờ ám sao?"
"Em không hiểu, sao cô ấy lại nhắm vào mình, hẹn em và Từ Vũ Hằng đến khách sạn, lại báo cho Lâm Tĩnh Như bắt gian, để làm gì?"
Tô Thiển rối não, nếu cô ta đã biết Từ Vũ Hằng đã lấy vợ mới, chắc hẳn cũng rõ cuộc sống hiện tại của cô, muốn dùng việc này để Phó Cận Nam chán ghét hiểu lầm cô sao? Cô ta sinh thù với cô bắt nguồn từ đâu đây?
"Lần này kế hoạch cô ta thực hiện không thành công, ắt hẳn sẽ có bước kế tiếp." Phó Cận Nam nắm tay Tô Thiển, trong đầu không ngừng suy nghĩ tìm ra cách đối phó.
"Ngoài Từ Vũ Hằng ra trước đó em có người nào khác không?" Đôi mắt Phó Cận Nam thâm trầm, nghĩ ra cái gì đó, quay sang hỏi Tô Thiển.
"Không có, anh ta là mối tình đầu của em, trước đó có vài người theo đuổi nhưng đều bị em cự tuyệt."
Tô Thiển lập tức trả lời, cô mờ mờ hiểu ra vấn đề, từ lúc bắt đầu Ngụy Bội Ngọc đã không thật lòng, tiếp cận cô vì đàn ông? Nhưng là người nào mới được? Không có được tình yêu quay sang thù hằn cô?
"Trợ lý Ngô nhanh chóng lấy tư liệu người đàn ông đó." Phó Cận Nam cau mày, anh mong thứ hiện ra trong đầu mình chỉ là suy đoán nhất thời.