Trong thang máy người phụ nữ đưa mắt nhìn lên số tầng liên tục thay đổi trên bảng điện tử, trên môi nở nụ cười ngọt ngào. Đã hơn một tuần cô ta chưa được gặp người đàn ông mình thích, trong lòng những cảm xúc nhung nhớ mỗi ngày một thêm sâu, gần như muốn lấp đầy tất cả tâm trí của cô ta.
Vừa xuống máy bay chưa bao lâu, cô ta đã không nhịn được mà vội vàng tới tìm người đàn ông kia. Không biết từ bao giờ trái tim cô ta chỉ hướng về duy nhất một người, ngoài anh ra những người khác dù có tốt đẹp đến đâu, cũng không thể khiến cô rung động.
"Ting."
Cửa thang máy mở ra, đôi giày cao gót ma sát với sàn nhà tạo ra những âm thanh kiêu ngạo, người phụ nữ mang vẻ tự tin tiến gần cánh cửa phòng đang đóng chặt, đưa tay lên gõ nhẹ.
"Cốc cốc."
"Anh Cận Nam."
"Sếp Phó có khách, tôi đi trước."
Kiều Hạo đang cùng Phó Cận Nam bàn bạc một số vấn đề quan trọng, nghe thấy giọng phụ nữ mềm mại ở sau lưng, khóe miệng dần dần cong lên, nhìn bạn thân bằng ánh mắt ẩn ý, vội vàng đứng dậy muốn rời đi.
Phó Cận Nam tuy cúi đầu nhưng vẫn có thể nhận ra người tới là ai, lại thêm cái kiểu nói chuyện đáng ghét của Kiều Hạo ánh mắt bắt đầu trở nên khó chịu, một tuần yên ổn không ngờ lại kết thúc nhanh tới vậy.
"Yến Uyển trong mắt em chỉ biết tới mình cậu ta thôi à?" Kiều Hạo quay người lại, vẻ mặt diễn sâu buồn tủi.
"Anh Kiều Hạo em xin lỗi, không biết anh cũng đang ở đây."
Trịnh Yến Uyển khó xử, lúc cô ta mở cửa vào quả thật trong mắt chỉ có duy nhất Phó Cận Nam.
"Anh chỉ đùa thôi, hai người nói chuyện đi." Thấy dáng vẻ gấp gáp của Trịnh Yến Uyển, Kiều Hạo cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn to đùng trong mắt người ta, nếu không chủ động rời đi sợ rằng sẽ bị rủa chết mất.
"Phó tổng đang bận tiếp khách, nếu không có việc gì đừng nên làm phiền." Anh ta đi ra ngoài còn cố ý dặn dò tổ thư ký, vừa đi vừa cao hứng huýt sáo, vui mừng vì người bạn khó tính kia của mình, cũng có những thứ không thể kiểm soát được.
Trong phòng chỉ còn lại duy nhất hai người bọn họ, Trịnh Yến Uyển ngại ngùng đưa mắt nhìn về người đàn ông luôn được bao phủ bởi lớp sương lạnh, lời nói ra mang theo sự chờ đợi.
"Một tuần nay em ra nước ngoài công tác, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, anh có thời gian..."
Chưa đợi Trịnh Yến Uyển nói hết câu, Phó Cận Nam đã mất kiên nhẫn, từ chối thẳng: "Anh đang bận, em đi cùng Tĩnh Như thì hơn."
Phó Cận Nam đối với sự nhiệt tình bao năm nay của Trịnh Yến Uyển chưa từng đặt trong mắt, chưa từng cho cô một chút hy vọng nào, trong mắt anh cô chỉ là bạn của Lâm Tĩnh Như mà thôi.
Trịnh Yến Uyển thất vọng: "Vậy em tới không đúng lúc rồi."
Lần nào cũng vậy chưa lần nào cô đạt được ý nguyện của mình, bao năm nay đều là cô luôn đối với anh nhiệt tình theo đuổi, mặc kệ bên ngoài có nói gì vẫn cố chấp hướng về anh.
Trịnh Yến Uyển luôn cho rằng Phó Cận Nam vì những tổn thương trong quá khứ, nên đối với ai cũng lạnh nhạt như vậy, chỉ cần cô ta kiên trì một ngày nào đó có thể phá vỡ lớp băng tan chảy đó.
"Cậu không thành công mời anh họ mình ra ngoài, nên mới nghĩ đến mình có phải không?"
Lâm Tĩnh Như nhận được điện thoại mời cơm của Trịnh Yến Uyển, liền biết bản thân chỉ là dự bị nhưng vẫn không so đo chạy tới chỗ hẹn, vừa tới cửa đã tỏ ý phê bình.
"Sao có thể chứ, cậu xem mình là ai?" Trịnh Yến Uyển dùng thìa múc một chút bánh kem đưa lên miệng, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Lâm Tĩnh Như không tin tưởng, nhưng cũng không có ý vạch trần bạn thân, cầm tờ thực đơn lên xem.
"Tĩnh Như cậu vẫn đang qua lại với người đàn ông đã có gia đình kia sao? Cậu điều kiện tốt như vậy thiếu gì đàn ông tốt." Trịnh Yến Uyển do dự muốn nói cái gì đó ngập ngừng vài lần mới có thể mở miệng được.
"Cậu không phải cũng như mình sao? Biết là có nhiều người tốt hơn, nhưng lí trí không thắng nổi trái tim."
Lâm Tĩnh Như cười tươi, lần đầu gặp người đàn ông đó cô ta đã bị rung động, qua lại vài lần mới phát hiện ra anh ta là người đã có gia đình, nhưng biết thì đã sao chứ? Nếu anh ấy vẫn còn yêu người phụ nữ kia sao có chỗ cho cô chen vào.
Cô ta cho rằng bản thân mình không hề sai, nếu có sai thì chính là do vợ của anh ta không biết quan tâm chăm sóc chồng, không hiểu anh ta muốn cái gì.
Lời này của Lâm Tĩnh Như cũng có phần đúng, Trịnh Yến Uyển không có cách nào phản bác, hay khuyên nhủ cô ấy từ bỏ người đàn ông kia, đến chính cô cũng không thể buông bỏ được tình cảm của mình mà.
"Cậu định làm thế nào? Chẳng lẽ cứ thế này sao? Tĩnh Như phá hoại hạnh phúc gia đình người khác không tốt đâu."
"Mình muốn kết hôn với anh ấy, cô ta cho được anh ấy cái gì chứ, trong khi mình có thể cho anh ấy được mọi thứ, tiền tài, địa vị tất cả." Lâm Tĩnh Như nghĩ tới người vợ kia của người đàn ông mình đang qua, tỏ vẻ khinh thường.
Tối nào bọn họ cũng ở bên nhau, anh ấy hứa một thời gian nữa sẽ cho cô ta danh phận, tình yêu sao? Lâm Tĩnh Như không quan trọng ai là người tới trước, chỉ cần sau này người bên cạnh anh ấy chỉ có mình cô ta.
"Yến Uyển cậu là bạn thân của mình, cũng là chị dâu tương lai, đừng nói tới chuyện này nữa được không? Mình chỉ muốn cậu ủng hộ mình."
Trịnh Yến Uyển im lặng, một lúc sau gật đầu đáp ứng, hai người bọn họ chơi thân từ nhỏ, Lâm Tĩnh Như chính là người bạn tốt nhất của cô, biết chuyện cô ấy làm là không đúng nhưng sao có thể vì người ngoài được.
...
Tô Thiển trên tay bê chồng tài liệu cao qua đầu, thấy thang máy sắp đóng lại nhanh chân chạy tới, may mắn cho cô người bên trong có lòng giúp cô giữ cửa.
"Cảm ơn." Cô đứng sát vào trong góc, đặt tài liệu vào thanh cầm để giảm bớt lực cho đôi tay, tầm mắt quét qua người vừa giúp đỡ mình cúi đầu cảm ơn.
Người đàn ông bên cạnh đối với lời cảm ơn của Tô Thiển chỉ im lặng, từ lúc cô bước vào thang máy đôi mắt đều đặt trên người cô, chưa từng rời đi. Mà cô cả gương mặt đang bị đống giấy tờ che khuất, không hề nhận ra.
"Tầng mấy?"
"Dạ tầng 12, cảm ơn."
Giọng đàn ông nam tính bên tai, Tô Thiển phải mất một lúc mới nhận ra anh ta đang muốn giúp mình nhấn số tầng.
Đôi chân thon dài khẽ di chuyển, theo lời Tô Thiển nhấn nút, sau đó lại trở về vị trí cũ.
"Ting." Tô Thiển theo tiếng chuông báo hiệu, biết đã tới nơi, cúi đầu cảm ơn thêm lần nữa, dùng sức nâng chồng giấy đi ra ngoài.
Người đàn ông gương mặt nhu hòa nhìn theo bóng lưng Tô Thiển, tới khi cửa thang máy đóng kín, trên môi thoáng hiện lên nụ cười tự giễu.