Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 17: Lời nói gây tổn thương




"Bà Trần mấy ngày không gặp trông bà khác quá, như trẻ ra mấy tuổi."
"Thật vậy sao, con dâu tôi nó mới mua cho tôi liệu trình chăm sóc da mặt ở spa, tôi không muốn nhưng nó cứ ép đấy."
Bà Từ đứng ở một bên nghe mấy người bạn già của mình, ánh mắt ngưỡng mộ vây quanh bà Trần trong lòng hậm hực khó chịu, lần nào ra ngoài cũng vậy hết người này tới người kia khoe con dâu tốt thế này thế kia, thật khiến bà ngứa mắt.
Có con dâu nhiều tiền thì oai lắm à? Chẳng qua cũng chỉ là dựa vào ăn bám nhà vợ mà thôi, làm sao bằng sinh ra được một người con trai giỏi giang, Vũ Hằng nhà bà bọn họ có phấn đấu cả đời cũng không theo kịp.
"Bà Từ nghe nói con dâu bà mới bị hỏng thai, mấy năm trời mới mang thai, thật đáng tiếc." Bà Trần quay sang nhìn Bà Từ lên tiếng.
Một người khác cũng hùa vào nói: "Con trai tôi mới lấy vợ năm ngoái, tôi đã có cháu bồng rồi đấy, tôi có biết thầy lang lấy thuốc hiếm muộn rất mát tay, tối về tôi gửi địa chỉ cho."
"Con dâu tôi còn trẻ, mất rồi lại có trước kia là bọn nó kế hoạch thôi." Bà Từ bao biện, bà ta ghét nhất là nghe bọn họ nói về mấy vấn đề này, giống như muốn vạch lá tìm sâu hạ thấp bà xuống nâng con cái bọn họ lên vậy.
Đứa con dâu Tô Thiển này từ lúc Từ Vũ Hằng dẫn về ra mắt bà đã không ưa, tuổi còn trẻ cái gì cũng phải dạy, có bao nhiêu người phụ nữ tài giỏi ngoài kia nó không thích, lại đi thích cái đứa kém mình gần chục tuổi làm cái gì không biết.
"Kia có phải con trai bà không?" Bà Trần vỗ vai bà Từ chỉ về chỗ quầy thực phẩm.
Bà Từ nhìn theo, dáng người kia đúng là con trai bà rồi, con bé Tô Thiển nó làm cái gì mà không đi mua được đồ, bắt người bận rộn công việc như Vũ Hằng phải bỏ công tới đây.
"Mấy bà chờ tôi một lát." Bà Từ nói xong vội vàng đi đến chỗ con trai.
"Vợ con đâu, hay nó lười biếng bắt con đi mua đồ."
Đối với bà Từ mà nói con trai mình chính là vàng là bạc, ngoài công việc ở bệnh viện ra, những việc khác không cần làm. Thế mà đứa con dâu kia dám bắt con trai bà làm những việc như thế này.
"Cô ấy đi làm rồi, chỉ là mua chút đồ thôi mà, ai đi chẳng được." Từ Vũ Hằng giấu giếm không muốn để mẹ biết mình dọn ra ngoài ở tạm một thời gian.
Ở khách sạn thiếu thốn đủ thứ, anh ta tới siêu thị mua vài vật dụng không ngờ lại gặp mẹ ở đây, biết thế tới bách hóa gần đây mua cho nhanh.
Mặt bà Từ cau có: "Con cái gì cũng bênh nó, nên nó mới trèo đầu cưỡi cổ cho."
Từ nhỏ đến lớn học hành cái gì cũng nhanh hơn người khác, đầu óc thông minh để làm cái gì? Để vợ nó sai làm này làm kia cũng nghe, tức chết bà mà.
"Mẹ ra ngoài cùng bạn sao? Mẹ cầm chút tiền uống nước, con còn có việc phải đi bây giờ, cuối tuần con về thăm mẹ." Từ Vũ Hằng không muốn cùng mẹ nói thêm về vấn đề này nữa, móc ví tiền ra nhét vào tay mẹ mấy tờ, nhanh chóng lấy lý do rời đi.
"Cái thằng này." Bà Từ cúi xuống nhìn mấy tờ tiền trong tay, miệng lẩm bẩm.
Nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức lấy điện thoại trong túi xách, tìm danh bạ nhấn nút gọi đi.
Tô Thiển rầu rĩ nhìn bản báo cáo trắng tinh trên máy tính, từ sáng tới giờ không biết cô đã sử dụng nút xóa bao nhiêu lần? Não trong đầu cô giống như bị ai đó trộm mất rồi, chẳng còn nghĩ ra được cái gì nữa. Hạn nộp thì đang cận kề trước mắt cứ cái tình hình này, bị đuổi việc mất thôi.
"Bu...Bu." Điện thoại trên bàn rung mạnh làm Tô Thiển giật mình, ngó đầu nhìn sang thấy là mẹ chồng gọi tới cô do dự bắt máy.
"Mẹ ạ."
"Tô Thiển lần sau việc đi chợ cô mà cảm thấy mệt quá không đi được, thì bảo tôi một tiếng tôi thay cô đi, cô không biết thương chồng cả ngày làm việc vất vả sao? Còn sai nó đi mua đồ cho mình."
Đầu bên kia bà Từ mắng sa sả Tô Thiển một hồi, giọng bà ấy gần như hét vào điện thoại, khiến cô một hồi inh tai nhức óc.
Tô Thiển chau mày thật sự quá oang uổng cho cô rồi, ai sai anh ta đi cơ chứ, mà có bảo thật đi chăng nữa cũng đâu phải việc gì to tát, để mẹ chồng phải gọi điện cho cô chửi, anh ta là vua à? Mà không cần làm việc gì.
Kết hôn để hưởng hạnh phúc, có người bên cạnh bầu bạn chứ không phải cưới về để hầu hạ, vợ chồng bình đẳng anh ta kiếm ra tiền cô cũng kiếm ra, trong khi cô phải làm tất cả mọi công việc, còn anh chỉ cần làm duy nhất một việc ở bệnh viện rồi về nhà làm ông tướng cả.
Cái quan niệm cổ hủ này của mẹ chồng chỉ có thể áp dụng vào mấy chục năm về trước, thời nay ai còn nghe theo. Mà cũng không phải con gái bà ấy cũng có phải làm cái gì đâu, con mình là người con người khác không phải à?
"Cả con và anh ấy đều đi làm, việc nhà vì sao không thể san sẻ cho nhau."
"Cô thì làm cái gì, mấy cái đồng tiền của cô mà cũng đòi so với Vũ Hằng, ai bắt cô đi làm mà cô than vãn, đã nói bao nhiêu lần nghỉ việc ở nhà đi cô cố chấp không nghe."
"Mẹ nói vậy không thấy vô lý à? Mẹ biết anh ấy đã làm gì không? Anh ấy ở bên ngoài có nhân tình đấy." Bao nhiêu ức chế dồn nén, Tô Thiển thực sự cảm thấy đã quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân này rồi.
Anh ta đi mua đồ cho tình nhân, mua được cái gì cho cô, mà phải nghe những lời chửi mắng vô cớ này.
"Tình nhân?" Bà Từ ngơ ra một lúc, nhưng rất nhanh lấy lại trạng thái ban đầu: "Chồng có tình nhân bên ngoài cô còn có thể mặt dày khoe ra sao? Không nhìn lại bản thân mình xem đã làm cái gì khiến Vũ Hằng chán ghét."
Bà ta cho rằng con trai mình ngoại tình nguyên nhân là do Tô Thiển, vì cô không biết quan tâm chăm sóc chồng, làm nó mệt mỏi phải tìm tới người phụ nữ khác.
Trên đời này còn có chuyện này nữa sao? Tô Thiển miệng thì cười nhưng đôi mắt lại ủy khuất đến đỏ ửng. Hóa ra tất cả là do cô, anh ta ngoại tình không sai người sai duy nhất chỉ có mình cô.
Tô Thiển nãy giờ xúc động quá không để ý tới xung quanh, cô ngẩng mặt lên nhìn qua mọi người trong phòng một lượt, may sao mọi người đi ra ngoài làm việc gần hết, chỉ còn lại hai người đang đeo tai nghe. Thấy không ai để ý tới mình mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô sụt sịt đứng dậy muốn đi tới nhà vệ sinh sửa soạn một chút.
Tô Thiển sợ người khác nhìn ra mình đang khóc, mặt cúi gằm xuống đi dọc hành lang, tự nhiên đầu cô đụng trúng vậy gì đó có cứng rắn phía trước, làm cô chao đảo lùi về phía sau vài bước.
"Cô không sao chứ?" Người đàn ông vừa bị Tô Thiển đụng phải, thấy vậy liền tốt bụng đưa tay ra đỡ.
"Tôi không sao." Tô Thiển lắc đầu, định ngẩng mặt lên cảm ơn người đàn ông đã giúp mình, nhưng vừa nhìn tới đã bị dọa sợ, không những thế sau lưng anh ta còn có rất nhiều người khá quen mặt, đều đang đổ dồn về phía cô.
Cô cúi người ấp úng: "Phó tổng thật xin lỗi."
"Các vị về phần quy trình, có rất nhiều vấn đề cần nói rõ." Ánh mắt Phó Cận Nam dừng trên người Tô Thiển vài giây, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra rảo bước về phía trước, kéo những giám đốc phía sau rời khỏi hành lang tầng 10.
Tô Thiển không cần nhìn cũng biết mặt mình đỏ tới cỡ nào, trời ạ lần đầu gặp tổng giám đốc ở vị trí gần như vậy, lại còn là tình huống xấu hổ nữa chứ, sau này sao cô còn dám thẳng lưng đi nói xấu sếp nữa đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.