Tô Thiển nằm hai đêm một ngày trong bệnh viện, sáng ngày hôm sau liền muốn xuất viện. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tần suất cô ra vào bệnh viện còn nhiều hơn những năm qua cộng lại.
"Chị ở đây để bác sĩ theo dõi thêm đi, cố chấp đòi về làm gì chứ?" Tô Mạch thu dọn đồ đạc cho chị gái, không vui lẩm bẩm.
Tô Thiển dặn dò: "Cơ thể chị thế nào chị biết, mà chuyện kia em đừng nói cho bố mẹ đấy, để chị tìm cơ hội thích hợp."
Tô Mạch im lặng không nói gì, bố mẹ trước giờ vẫn luôn lo lắng cho chị ấy, giờ mà biết được con gái mình bị người ta cắm sừng hẳn rất buồn, nhưng giấy không gói được lửa trước sau gì họ chẳng biết chuyện.
Sắc mặt Tô Mạch phờ phạc, hai mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, Tô Thiển buồn phiền: "Em đêm qua học bài cả đêm, sáng được nghỉ sao không tranh thủ nghỉ đi, tới đây làm gì? Chị tự lo được."
"Em là thanh niên, khỏe lắm." Tô Mạch qua đầu đi che miệng ngáp, cả đêm hôm qua cậu không ngủ nhưng không phải học bài mà là đi bắt gian phu dâm phụ, cũng thật may mắt ông trời đã không phụ lòng người, lần đầu mà đã thu được thành quả tốt rồi.
Tên khốn Từ Vũ Hằng quen thói ăn tạp, một ngày không ăn chắc sợ nghẹn chết, Tô Mạch cùng Hà Hiểu Tâm theo anh ta vào khách sạn, thuê phòng ngay kế bên sau đó dùng thiết bị điều khiển từ xa chụp lại những khoảnh khắc đẹp đẽ của bọn họ.
Giờ có lẽ món quà cậu và Hà Hiểu Tâm tặng người phụ nữ khốn kiếp kia đã tới nơi, đây mới chỉ là bước đầu trong kế hoạch, sau này còn nhiều kinh hỷ nữa dành cho bọn họ.
...
"Ting toong."
"Của ai vậy?" Lâm phu nhân nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên nghĩ khách của mình đã đến, từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, nhìn giúp việc trên tay cầm gói bưu phẩm lên tiếng hỏi.
"Dạ là của cụ Lâm." Giúp việc trả lời xong, liền đi qua người Lâm phu nhân, mang vào phòng ông cụ Lâm đặt bưu phẩm trên bàn làm việc.
Bà Lâm nhìn theo sau lưng người giúp việc, có chút tò mò không biết ai lại gửi đồ tới nhà cho bố chồng, bình thường không phải đều gửi tới bệnh viện sao?
Bà chau mày định quay vào bên trong, thì tiếng chuông cửa lại tiếp tục vang lên bên trai, bà ta đi lại gần ghé mắt vào camera thấy là người mình đang chờ liền nhanh chóng nhấn nút mở cửa.
"Chị."
"Con chào bác hai."
"Ngoan lắm." Lâm phu nhân xoa đầu cháu trai, khen ngợi.
Em gái bà Lâm dẫn theo con trai 5 tuổi tới chơi, hai chị em vừa gặp mặt đã thì thầm to nhỏ, kể hết chuyện này tới chuyện kia.
"Tĩnh Như có bạn trai chưa chị? Cháu trai bên chồng em mới về nước, em muốn tác hợp cho hai đứa."
"Hai bên mà thành thì tốt quá, chỉ sợ con bé không muốn thôi."
Nhà chồng em gái Trần Nguyệt với nhà họ Lâm mà kết thành thông gia thì quá tốt rồi, nhưng dạo gần đây bà luôn cảm thấy con gái mình có cái gì đó rất khác lạ, dường như có chuyện đang giấu mình.
"Chị hỏi con bé xem, anh chồng em chỉ có duy nhất thằng bé sau, Tĩnh Như mà lấy nó sau này gia sản không phải đều thuộc về con bé sao?" Em gái Trần Nguyệt khuyên chị gái, nước phù sa không muốn chảy ra ruộng ngoài.
Trần Nguyệt thở dài, là người làm mẹ ai chẳng muốn những thứ tốt nhất cho con gái, nhà họ Lâm tuy giàu có nhưng bố chồng bà có rất nhiều con cái, gia sản để lại chia năm sẻ bẩy, Lâm Tĩnh Như lại là cháu gái thì được bao nhiêu đây? Mà con bé mỗi lần nhắc tới chuyện đi xem mắt lại tỏ vẻ không vui, bà đoán con bé đã có bạn trai, nhưng sao lại không đem về nhà ra mắt chứ? Người đàn ông kia gia cảnh không tốt à?
"Tiểu Nam con lại nghịch ngợm cái gì thế? Đưa đây cho mẹ." Tần Tuyết nãy giờ mải nói chuyện không để ý con trai, giờ mãi ngó nghiêng tìm kiếm, thấy con trai ngồi một góc chăm chú xé cái gì đó hoảng hốt lớn tiếng, đứng dậy chạy lại.
"Chị hai, cái này..." Trần Tuyết lấy bức ảnh từ tay con trai, ánh mắt lơ đãng liếc qua, trong phút chốc sắc mặt thay đổi, giọng khẽ run lên gọi chị gái.
"Sao vậy?" Trần Nguyệt nhíu mày không hiểu chuyện gì, đi tới gần xem thử.
Trên ảnh đôi nam nữ thân mật quấn lấy nhau đủ các tư thế, khuôn mặt sắc nét đến nỗi có mắt mờ cũng có thể nhận ra, mà chủ nhân trong đó không ai khác chính là đứa con gái độc nhất của bà ta.
Trần Nguyệt kinh hãi lùi về sau vài bước, nếu không có cánh tay em gái đỡ lấy bà ta đã ngã quỵ rồi.
"Mau đưa cho bác." Phải mất vài phút bà ta mới bình tĩnh lại, sợ nội dung bên trong bị người khác nhìn thấy vội vội vàng vàng nhặt hết những bức ảnh dưới đất lên.
Đây là bưu phẩm gửi cho bố chồng bà ta mà, người gửi chúng có mục đích gì đây? Là tống tiền sao? Không đúng nếu muốn dùng chúng để kiếm hời đáng lẽ ra phải gửi cho Tĩnh Như mới đúng.
May mà Tiểu Nam ham chơi phát hiện ra sớm, để bố chồng biết được không biết hậu quả ra sao?
Em gái bà ta cũng là người biết ý, kéo tay con trai ra khỏi nhà họ Lâm, để lại không gian cho Lâm phu nhân. Bà ta ôm xấp ảnh trở lại phòng, gấp gáp muốn tiêu hủy tất cả, mở tủ lấy bật lửa đốt cháy hết.
"Tĩnh Như về nhà mẹ có chuyện muốn nói." Xử lý sạch sẽ bà ta mới lấy điện thoại ra gọi con gái về nhà hỏi rõ mọi việc.
Nó qua lại với đàn ông tốt không sao, nhưng cậu ta không ra gì nhất quyết phải dừng lại ngay lập tức.
Lâm Tĩnh Như vừa tới công ty chưa được bao lâu, đã bị mẹ gọi về nhà có chút không thỏa mái nói: "Con mới đi làm, để tối nói sau."
"Mẹ gọi điện cho Cận Nam xin nghỉ giúp con là được chứ gì?" Lâm phu nhân cố chấp, nhân lúc hai người đàn ông trong nhà đều đang đi công tác nhất định phải giải quyết xong chuyện này.
Lâm Tĩnh Như đành di chuột tắt máy tính, đi ra khỏi bàn làm việc, gõ cửa phòng Kiều Hạo xin nghỉ.
"Em về đi." Bọn họ suy cho cùng cũng có quen biết, Kiều Hạo thỏa mái đáp ứng.
Cô ta lái xe từ công ty về nhà, đầu óc miên mang nghĩ ngợi, từ trước tới nay chưa bao giờ mẹ có thái độ như hôm nay, không rõ bà kiên quyết gọi bằng được cô ta về nhà làm cái gì?
"Con hiện tại chỉ là nhân viên phải nhìn sắc mặt người khác làm việc, đâu phải muốn đi đâu thì đi đấy đâu." Cô ta vừa bước chân vào phòng đã hờn dỗi trách móc.
Lâm phu nhân nghiêm khắc vào thẳng vấn đề: "Người đàn ông con đang quen gia cảnh thế nào? Nếu con không thể nói vậy để mẹ sai người điều tra."
Yêu sai người có thể hủy hoại cả đời người phụ nữ, bà ta thương con càng phải cứng rắn.
Cả người Lâm Tĩnh Như run run, khó mở miệng cô ta chưa chuẩn bị tâm lý để nói ra chuyện kia, tự nhiên sao mẹ lại hỏi tới vấn đề này?
"Tĩnh Như vừa rồi có người gửi cho ông con vài bức ảnh, con biết bên trong đó là gì không? Chính là cảnh giường chiếu của con và người đàn ông đó, con không nói sao mẹ giúp con được đây." Lâm phu nhân đập mạnh tay xuống bàn, khó khăn nói.
"Mẹ xin hãy giúp con, con thực sự rất yêu anh ấy." Lâm Tĩnh Như cúi người ôm lấy Lâm phu nhân, tựa đầu vào ngực bà khóc lớn.
"Anh ấy đã có gia đình, con không thể dừng lại được nữa, con mang thai rồi."