Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 44: Đừng tỏ ra chúng ta quen biết




"Chị không đi làm sao?"
Tô Chính nhận được điện thoại của chị gái, vội chạy từ phòng ký túc xá ra tới cổng chính, tay chống hông hơi thở gấp gáp lên tiếng hỏi.
Tô Thiển bàn bạc hợp đồng mua hàng với khách xong, thấy cũng gần trường của em trai nên muốn tới thăm một chút, dù sao công ty cũng không quy định thời gian ra ngoài làm việc của nhân viên phòng kinh doanh.
Cô nhìn mặt em trai đỏ ửng khẽ trách: "Em đi từ từ thôi chạy nhanh thế làm gì? Chị gặp khách hàng gần đây."
Tô Thiển mở ví ra lấy mấy tờ tiền mệnh giá cao nhét vào tay em trai: "Chị mới lấy lương cho em tiêu vặt."
"Tiền em có mà chị giữ lấy." Tô Mạch không muốn nhận tiền từ chị gái, hai người giằng co qua lại, người muốn đưa người muốn trả.
Tô Thiển giữ chặt tay em trai nhẹ nhàng nói: "Mạch trước đây chị luôn muốn mua cho em thứ này thứ kia, nhưng vì đã có gia đình nên phải chi tiêu nhiều khoản, giờ thì tốt rồi không cần nghĩ nhiều như vậy nữa."
Mẹ chồng cô tính cách không như người khác, luôn nghĩ con trai mình là nhất kiếm được nhiều tiền, còn cô trong mắt bà ta dù có đi làm cũng chỉ giống như kẻ ăn bám. Luôn soi mói này kia để ý xem cô có mang tiền con trai bà ấy về cho nhà mẹ đẻ hay không, trong khi nhà mình cũng đâu kém phần vài ngày lại ốm đau cần tiền.
Con cái không có thì thôi, nếu làm ra phụng dưỡng bố mẹ là điều đương nhiên, trước khi cô gả vào cho con trai bà ấy cô cũng được bố mẹ nuôi dưỡng cho ăn học tử tế, tại sao khi kết hôn rồi lại phải chăm chút riêng mỗi nhà chồng? Giờ bà ta có con dâu giàu có chắc không cần lo mấy vấn đề tiền bạc nữa có thể kê cao gối ngủ ngon.
Tô Mạch nghe chị gái nói vậy, không từ chối nữa ánh mắt long lanh nhỏ giọng nói: "Em xin."
"Không cần tiết kiệm đâu, hết chị lại đưa. Vào nghỉ trưa đi, chị về công ty đây."
Tô Thiển mỉm cười xoa đầu em trai. Tô Mạch mấy năm trước còn là một chàng trai nhỏ bé, luôn gần gũi đi theo sau cô, thế mà bây giờ đã trưởng thành cao hơn cô cả một cái đầu, muốn xoa đầu cũng phải nhón chân mới với tới được.
Nhìn chị gái ngồi lên xe taxi rời đi, Tô Mạch nắm tiền trong tay cười ấm áp xoay người đi vào trong kí túc.
"Tô Mạch gặp cậu ở đây thật tốt, cậu thích xem phim Biệt đội hoàng giáp đúng không? Vừa hay mình được cho mấy vé, cùng nhau đi nhé."
Từ Tuệ Mẫn từ xa chạy tới mang vẻ mặt ngượng ngùng khi tiếp xúc với đối tượng mình thích. Cô ta đang không biết làm thế nào để gặp được Tô Mạch, thật may mắn tình cờ thấy cậu ấy ở đây.
"Từ Tuệ Mẫn chúng ta không thân, tôi nhìn thấy mặt người nhà họ Từ các cậu lại nghĩ đến những tổn thương mà chị gái tôi đã phải chịu, tốt nhất tránh xa tôi một chút."
Tô Mạch dùng đôi mắt lạnh lùng quét qua người Từ Tuệ Mẫn, buông những lời khó nghe sau đó cũng chẳng có tâm trạng nán lại, cứ thế bước đi. Xưa đã không ưa giờ lại càng chán ghét, nhìn cô ta anh lại nhớ tới cái bản mặt vênh váo khốn nạn của Từ Vũ Hằng.
"Tô..." Từ Tuệ Mẫn muốn mở miệng níu giữ Tô Mạch, nhưng cô ta trọng sĩ diện, sợ người khác biết được lại đồn thổi không hay, nhịn cơn tức trong lòng xuống hậm hực dậm chân.
Tô Mạch ở trong trường có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, nếu cậu ấy cũng thích cô thì tốt rồi, lúc đó bao đôi mắt ngưỡng mộ đều đặt trên người cô.
"Bác ơi cho cháu xuống hiệu thuốc trước mặt."
Chỗ này cách công ty không xa, cố gắng đi bộ một chút là tới, Tô Thiển trả tiền xong mở cửa xuống xe đi vào hiệu thuốc, không biết Hà Hiểu Tâm ăn phải thứ gì? Bị đau bụng vừa rồi điện nhờ cô mua giúp thuốc berberin.
Tô Thiển cầm túi thuốc mới mua trên tay, đi bộ trên vỉa hè.
"Tô Thiển." Từ Vũ Hằng đỗ xe chờ đèn xanh, bỗng dành hết sự chú ý vào người phụ nữ phía trước mặt, liếc mắt thấy đèn đổi màu anh ta liền tăng tốc, dừng lại gần chỗ Tô Thiển hạ cửa kính lớn tiếng gọi.
"Tô Thiển lên xe đi, ngoài trời lạnh lắm em đi đâu? Anh đưa em đi." Gọi mãi mà Tô Thiển vẫn không chú ý tới, anh ta mở cửa xe đi tới từ đằng sau giữ lấy tay cô.
Tô Thiển cau mày, quay người lại sắc mặt khó chịu nhìn thẳng vào Từ Vũ Hằng: "Buông."
Từ Vũ Hằng buông tay Tô Thiển ra, lời nói mềm mại, trách móc thái độ của cô đối với anh ta là sai: "Em hà tất phải lạnh nhạt với anh như vậy, chúng ta có thể làm bạn mà."
"Bạn?" Tô Thiển cảm thấy rất nực cười, ly hôn xong còn có thể làm bạn? Anh ta nghĩ mình xứng sao? Làm như anh ta không hề có lỗi gì cả, bọn họ chỉ là không hợp nên mới ly hôn.
Từ Vũ Hằng gật đầu: "Cả hai chúng ta đã có quãng thời gian dài bên nhau, những lúc buồn phiền có thể cùng nhau tâm sự."
Anh ta cảm thấy tiếc thời gian hai người bên nhau, tuy giờ đã kết hôn cùng Lâm Tĩnh Như nhưng anh ta có cảm giác cô ta không thấu hiểu mình, ngoài việc giúp anh ta tiến xa trong sự nghiệp ra, anh ta thích ăn gì thích gì cô ta đều không biết.
"Từ Vũ Hằng làm người đừng nên quá tham lam, tôi không thiếu bạn." Buồn của cô từ đâu mà ra? Cô có bị điên đâu mà tiếp tục cùng anh ta qua lại.
Cô nói tiếp: "Lần sau gặp cứ coi như người dưng đi, đừng tỏ ta quen biết tôi."
Lâm Tĩnh Như không phải kiểu phụ nữ hiền lành, hôm gặp ở cửa tòa án chưa gì cô ta đã làm ầm lên rồi, cướp đồ của người khác thì được, còn đồ của mình giữ khư khư, hạng phụ nữ như cô ta và cả tên đàn ông đã cũ này cô đều không muốn dây vào.
"Tô Thiển em hà cớ gì phải luôn tỏ ra quật cười như vậy." Từ Vũ Hằng cao giọng, anh ta là người dễ mềm lòng, cô mà tỏ ra yếu đuối níu kéo, bọn họ ngày hôm nay có thể vẫn sẽ là vợ chồng. Chỉ tiếc người phụ nữ này quá cứng rắn, trong khi Lâm Tĩnh Như lại luôn dịu dàng lấy lòng.
Lâm Tĩnh Như mang thai ở tháng thứ 7, cái bụng nhô to nặng nhọc, nhưng thân thể do chăm sóc tốt vẫn rất cuốn hút không khác với lúc trước là bao.
Từ Vũ Hằng mở cửa vào nhà, đi tới ôm Lâm Tĩnh Như từ phía sau, bàn tay đặt lên bụng cô ta vuốt ve: "Hôm nay nó không làm em mệt chứ?"
"Rất hư cả ngày đều nghịch ngợm." Lâm Tĩnh Như quay người hai tay vòng lên cổ Từ Vũ Hằng làm nũng.
Cô ta không biết mang thai lại cực khổ thế này, giờ chỉ ước nhanh chóng sinh đứa nhỏ ra, trở lại với cuộc sống trước đây, thỏa mái ra bên ngoài gặp gỡ bạn bè.
"Ngoan cố gắng hai tháng nữa thôi, em muốn gì anh đều đáp ứng." Từ Vũ Hằng nâng cằm cô ta lên hôn xuống, đây là đứa nhỏ đầu tiên của anh ta, lại còn là con trai nữa khiến anh ta hết mực yêu thích.
"Anh làm việc trái khoa ổn chứ?" Nụ hôn dài kết thúc, Lâm Tĩnh Như vẫn giữ tư thế cũ quỳ gối dựa vào ngực Từ Vũ Hằng.
"Tạm thời cũng tạm, nhưng một số thứ cần học hỏi." Từ Vũ Hằng mới được lên chức trưởng khoa, nhưng là khoa phục hồi chức năng chứ không phải nơi anh ta đã gắn bó, làm trái ngành có đôi phần không quen.
"Anh rất giỏi mà." Lâm Tĩnh Như đáy mắt ẩn chứa bí mật, cô ta quen biết Từ Vũ Hằng cũng là do tới đó trùng tu một số thứ, nghề đó thường xuyên tiếp xúc phụ nữ đẹp, cô ta lo lắng chồng mình sẽ bị người khác mê hoặc, nên mới chuyển sang nơi khác.
Từ Vũ Hằng tắm rửa thay đồ ở nhà ra đỡ Lâm Tĩnh Như ngồi xuống bàn ăn cơm, quan tâm gắp thức ăn cho vợ: "Đồ em thích ăn nhiều một chút."
Lâm Tĩnh Như nhìn thịt kho tàu trong bát, sắc mặt khó coi, cô ta chưa từng thích ăn mấy món dầu mỡ thế này, Từ Vũ Hằng vẫn còn đặt cô ta ở trong lòng, nhớ đến cô ta nên mới mua thứ này mang về.
Lâm Tĩnh Như ngước mắt quan sát Từ Vũ Hăng, cơm nuốt xuống cổ như bị mắc nghẹn. Cô ta thường nghe người ta nói đàn ông thường thay lòng lúc vợ mang thai, lúc Tô Thiển mang thai cô ta liền có cơ hội, cô ta không chắc, nhưng vẫn nên đề phòng.
Ăn cơm xong Lâm Tĩnh Như mở tủ đồ lấy chiếc váy ngủ ren đen chất liệu tơ tằm mềm mại nửa kín nửa hở mặt vào người, bày ra tư thế quyến rũ nằm trên giường chờ Từ Vũ Hằng.
"Em mặc như vậy dễ bị cảm lắm." Từ Vũ Hằng làm xong việc, vừa vào phòng ngủ đã thấy thân hình nõn là Lâm Tĩnh Như bầy ra trước mắt, yết hầu khẽ chuyển động, nhưng nghĩ tới đứa nhỏ anh ta nuốt xuống, tới gần kéo chăn đắp lên người cô ta.
"Từ Vũ Hằng em nhớ anh." Lâm Tĩnh Như không an phận, nâng người nên ôm lấy Từ Vũ Hằng, bàn tay lần mò vào bên trong khơi dậy dục vọng đàn ông.
"Tĩnh Như anh sợ làm em và con bị thương, ngoan anh ôm em ngủ." Từ Vũ Hằng hít một hơi thật sâu, lôi kéo tay cô ta ra khỏi người mình.
"Anh nhẹ nhàng sẽ không sao mà, Vũ Hằng hay anh chê em xấu xí." Lâm Tĩnh Như ôm mặt khóc nức nở đẩy Từ Vũ Hằng ra, biết ngay mà đàn ông là vậy, khi cô ta còn sinh đẹp thì suốt ngày tới lui giờ cự tuyệt.
"Em trong mắt anh vẫn luôn xinh đẹp, nào có xấu chỗ nào?"
Từ Vũ Hằng cúi xuống hôn môi Lâm Tĩnh Như an ủi, nếu cô thấy không sao anh ta cũng không cần nhịn làm gì, lâu ngày chưa được gần gũi thực sự nhịn hết nổi rồi, suy nghĩ trước đây bị dục vọng xâm chiếm, vén váy ngủ lên cao bàn tay đặt ở nơi mềm mại chăm sóc.
Gần tới ngày sinh, bộ ngực Lâm Tĩnh Như càng thêm căng tròn mê người, Từ Vũ Hằng yêu thích vuốt ve một hồi.
Lâm Tĩnh Như đỡ bụng bầu, chủ động leo lên người Từ Vũ Hằng dâng hiến thân thể mình, trầm luân trong dục vọng thiêu đốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.