Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 55: Anh rể




"Mà môi chị bị làm sao vậy? Bị dị ứng à?" Lúc thấy Tô Thiển Tô Mạch đã rất muốn hỏi rồi, môi chị ấy sưng tấy như bị con gì đó đốt vậy.
"À chị ăn đồ cay nên bị vậy." Tô Thiển mất tự nhiên đặt tay lên môi mình.
Tô Mạch một lòng hướng về chiếc xe đắt tiền, ngây thơ tin lời chị gái nói không hỏi thêm gì nữa.
Tô Thiển thoát khỏi kiếp nạn, cả người cũng thả lỏng hơn.
Tô Mạch hưng phấn ngồi vào vị trí lái xe, bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ vô lăng, cảm giác hương vị polime đang bao xung quanh mình.
"Tô Mạch lái xe cẩn thận." Tô Thiển mở cửa ghế sau, nhích người vào bên trong góc để chỗ trống cho Phó Cận Nam, liếc nhìn em trai nhắc nhở, bình thường em trai cô rất hiểu chuyện, sao hôm nay lại không biết phân biệt đúng sai như vậy? Lần đầu gặp người ta đã không biết ngại hỏi mượn đồ.
Tô Mạch cẩn thận lùi xe sau đó lái ra khỏi bãi, hòa vào đoàn xe tấp nập trên đường, ánh mắt thông qua gương chiếu hậu nhìn về hai người phía sau trả lời: "Chị em biết mà."
Cậu có cảm giác người đàn ông bên cạnh chị gái không đơn giản chỉ là bạn bè bình thường, Tô Thiển không phải người có nhiều mối quan hệ bên ngoài, nếu có ra ngoài ăn tốt cùng đàn ông một là đi với rất nhiều người khác nữa, hai là kéo theo Hà Hiểu Tâm.
Dù sao lần đầu gặp mặt ấn tượng của cậu đối với anh ấy không tồi, nếu trở thành anh rể tương lai thì rất tốt. Hai mắt Tô Mạch sáng rực nghĩ đến viễn cảnh tương lai được thường xuyên sử dụng chiếc xe đắt đỏ này.
Phó Cận Nam để ý Tô Thiển cố ý ngồi cách xa mình một ghế, nhân lúc Tô Mạch đánh tay lái rẽ trái khẽ nhích dần về phía cô, cánh tay tùy ý đặt sau lưng thân mật ôm eo cô.
Tô Thiển sợ lúc này mà đẩy Phó Cận Nam ra, Tô Mạch sẽ chú ý tới chỉ ngước mắt lên cảnh cáo người đàn ông bên cạnh, dùng túi xách che đi ngón tay anh trên bụng mình.
Đáp lại hành động không vui vẻ của Tô Thiển, Phó Cận Nam tươi cười nhìn cô, sau đó giống như mình không làm chuyện gì thỏa mái tám chuyện: "Em học năm thứ mấy rồi?"
"Dạ em học năm cuối." Tô Mạch vừa để ý cung đường phía trước vừa trả lời.
Phó Cận Nam hỏi tiếp: "Em học ngành gì? Có dự định ra trường xin vào công ty nào làm việc chưa?"
"Em học kiến trúc, hiện tại đang trong quá trình đi thực tập, công ty em vẫn đang tham khảo có lẽ chờ đến lúc ra trường nộp hồ sơ trúng tuyển vào đâu thì làm ở đó."
Nhắc tới chuyện xin việc đầu Tô Mạch lại đau âm ỉ, tình trạng ra trường làm trái nghề hiện nay rất phổ biến, may mắn theo đuổi đam mê thì tốt, còn không cũng đành chịu kiếm một công việc nào đó chờ đợi cơ hội vậy.
"Bạn anh có một công ty nội thất nhỏ, nếu em chưa có ý định xin vào đâu có thể tới đó làm việc." Nhà Kiều Hạo không phải kinh doanh nội thất sao? Cậu ta chạy sang chỗ anh làm việc, anh gửi người sang coi như là có đi có lại.
Tô Thiển nghe câu công ty nhỏ của Phó Cận Nam mà choáng váng, người ta nói tầng nào gặp tầng ấy, người có thể chơi được với anh ấy hẳn không phải gia cảnh bình thường, mà theo như cô được biết công ty nội thất lớn nhất thành phố A này do nhà họ Kiều sáng lập, đâu phải chỗ cho một sinh viên mới ra trường như em cô có thể tới làm việc.
Trước đây khi xin vào Vạn Long cô phải trải qua rất nhiều vòng phỏng vấn, chật vật mãi mới qua, cô nghĩ nên để em trai tự lực thì hơn, đi cửa sau không tốt lắm.
"Nó kinh nghiệm chưa nhiều..."
"Em có." Tô Thiển chưa nói dứt câu, ở bên trên Tô Mạch đã nhanh chóng trả lời, không cần biết công ty nào cứ có chỗ làm là được, những vị trí ngon đều dành hết cho con ông cháu cha rồi, thời buổi này cầm tấm bằng xuất sắc đi xin việc chưa chắc đã có chỗ đứng, cơ hội này cậu sẽ không từ chối.
Tô Mạch trả lời rất tự tin mà không hề hay biết, công ty nhỏ mà Phó Cận Nam nói chính là công ty ước mơ của biết bao sinh viên ngành kiến trúc.
"Anh chị tạm biệt." Tô Mạch táp xe vào lề đường quay đầu lại chào Tô Thiển cùng anh rể tương lai.
Tô Thiển mỉm cười: "Vào đi."
Nhìn Tô Mạch đi vào cổng kí túc xá, Tô Thiển nhỏ giọng hỏi: "Công ty anh định giới thiệu Tô Mạch vào là Kiều Thị?"
Trong xe không còn người nào khác, Phó Cận Nam cũng không kiêng kị nữa, thỏa mái ôm cả người Tô Thiển vào lòng, một tay khác đưa lên vuốt ve sống mũi cô nói: "Em đừng lo, anh và nhà họ Kiều rất thân sẽ không làm hư Tô Mạch đâu, ở nơi nhiều người giỏi bản thân cũng tự khác phấn đấu."
"Nhưng mà." Tô Thiển thở dài, cô vẫn là không yên tâm, năng lực không có lại bị người ta đồn đi cửa sau mới thê thảm.
Chỉ là vị trí nhân viên bình thường, đâu phải đùng cái ngồi ở vị trí cao như Lâm Tĩnh Như, nếu lúc đầu con bé chịu chăm chỉ cố gắng học hỏi anh đã chẳng phải làm đến bước tuyệt tình.
"Đừng lo, em trai em cũng là em trai anh." Phó Cận Nam cúi đầu hôn xuống trán Tô Thiển, rồi xuống mắt cuối cùng dừng lại ở đôi môi sưng đỏ ôn nhu hôn nhẹ.
"Cận Nam chúng ta đang ở trường học đấy." Tô Thiển đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhận ra mình đang ở đâu, hai tay cô đặt vào ngực Phó Cận Nam đẩy ra.Tuy giờ đang là ban đêm nhưng nhỡ may bị sinh viên bắt gặp thì sao?
"Cho anh hôn một chút." Phó Cận Nam vẫn còn muốn tiếp tục, môi ghé sát gần môi Tô Thiển thì thầm.
"Em phải về rồi." Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm, tiếp tục cùng anh dây dưa biết bao giờ mới về đến nhà, ngày nào cũng về muộn rất khó ăn nói với bố mẹ.
Môi Phó Cận Nam luyến tiếc hôn cổ Tô Thiển một lúc mới buông ra: "Em thích đi leo núi không? 2 ngày một đêm."
"Để tuần sau đi cuối tuần này em về quê ăn cưới rồi." Tô Thiển không từ chối, nhưng đầu tuần sau em họ cô kết hôn, bố mẹ cô muốn cả nhà về từ thứ bảy, chuyện anh nói không thể thực hiện ngay được.
"Anh chờ được." Phó Cận Nam mở cửa bước xuống xe, di chuyển vị trí quay đầu xe chở Tô Thiển về nhà.
Chịu đựng một thời gian nữa, đến khi cô ấy đồng ý cùng anh chung sống dưới một mái nhà, lúc đó không cần phải chia xa nữa. Phó Cận Nam thích cảm giác mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy Tô Thiển nằm ngay bên cạnh mình, cùng nhau thức dậy, anh sáng rồi đi làm.
Bóng đêm dần mờ nhạt nhường chỗ cho ánh bình minh, một ngày mới lại bắt đầu, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn của cuộc sống. Thời gian qua đi những sự kiện mới được thêm vào dần dần đẩy đi một vài thứ không vui trong đầu, vết thương lòng se lại trái tim vốn lạnh giá được một thứ hơi ấm khác hồi sinh.
Tô Thiển vén rèm cửa sang hai bên, để những tia nắng chiếu sáng căn phòng nhỏ, gương mặt rạng rỡ như bông hoa hướng dương nở rộ đón mặt trời. Tình yêu như những hạt mưa mát lạnh ngày hè đổ xuống cánh đồng cỏ khô cằn, biến những thứ tưởng chừng như khô héo trở nên mơn mởn sức sống.
"Tô Thiển." Hà Hiểu Tâm thấy bạn thân ở phía xa, nhanh chân chạy tới, đến nơi lại do dự không biết nên hỏi cái gì, chẳng lẽ lại khai thật chiều qua tao đi theo mày nhưng bị mất dấu?
"Sắc mặt mày không tốt, thiếu ngủ à?" Tô Thiển đứng lại chờ Hà Hiểu Tâm, nhìn sắc mặt cô ấy không được tươi như thường hàng mở miệng hỏi.
"Mày có nhớ Vạn Bằng khoa công nghệ sinh không?" Hà Hiểu Tâm thở dài, cô nghĩ cái tên Vạn Bằng kia chỉ nói chơi không ngờ lại làm thật, tối qua nhắn tin mời cô đi ăn, nếu không phải sợ cậu ta nháy số lại cô đã cho số bừa rồi, trong tiềm thức của cô không có ấn tượng một chút nào cả, cùng lớp còn chưa nhớ hết quan tâm người khác khoa.
"Vạn Bằng á? Là người hơi mập lại đeo kính cận phải không?" Tô Thiển có chút ấn tượng, miêu tả lại.
"Đúng là cậu ta đeo kính nhưng giờ không mập nữa." Hà Hiểu Tâm không nhớ trước đâu thế nào, chỉ biết hiện tại dáng người cậu ta cũng coi như chăm chỉ tập luyện.
"Cậu ta trước thường tặng socola cho mày đấy, mới thế đã quên." Tô Thiển giơ tay gõ đầu bạn tốt, Vạn Bằng mà biết chắc buồn lắm đây, nghĩ lại mới thấy, Hà Hiểu Tâm năm đó cũng rất được lòng nam sinh, chỉ tiếc ai cậu ta cũng vạch lá tìm sâu chê này chê kia.
"Là cậu ta." Hà Hiểu Tâm cảm thán, mới có mấy năm nhìn ai cũng thay đổi mỗi cô dậm chân tại chỗ, Vạn Bằng có biến thành thiên nga trong mắt cô cậu ta vẫn chỉ là nam sinh mập mạp.
Tô Thiển cùng Hà Hiểu Tâm đi tới thì thang máy đã đóng lại, đang định sang cửa khác bỗng dưng cửa thang máy mở ra.
"Phó tổng." Nhìn thấy người bên trong Hà Hiểu Tâm vội cúi người chào hỏi, Phó Cận Nam ở bên trong chẳng trách từ xa cô đã thấy cửa này vắng người, hóa ra bọn họ không dám đi chung với anh ta nên chọn cách chờ bên kia.
"Hai người vào đi." Phó Cận Nam lên tiếng.
Khi Hà Hiểu Tâm còn đang mải suy nghĩ, ánh mắt Tô Thiển hiện tia vui vẻ kéo tay cô đi vào bên trong.
Tình ý trong thang máy chật hẹp bay khắp nơi, Tô Thiển khẽ lướt qua người Phó Cận Nam tươi cười, thêm một lần nữa Hà Hiểu Tâm không biết mình đang bị người nào đó coi là bóng đèn led.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.