Ly Hôn Thì Đã Sao?

Chương 58: Bên em lâu dài




Đêm qua tận hơn 11 giờ cả nhà Tô Thiển mới về tới nhà, tắm rửa qua loa sau đó lên giường nghỉ ngơi, không biết có phải đi đường xa mệt mỏi hay không? Mà sáng ra cả người cô giống như bị tảng đá đè nặng, khó khăn lắm mới xuống được giường.
Bà Tô nghe tiếng bước chân liền biết là con gái, múc cháo ra tô mang tới, khi nhìn thấy sắc mặt Tô Thiển không được tốt nói: "Đau đầu à? Ăn cháo xong thì uống thuốc vào đi, khí hậu ở quê khác thành phố không quên rất dễ sinh bệnh."
"Con hơi mệt thôi, không sao đâu mẹ." Tô Thiển đặt tay vào trán thử độ ấm lên tiếng, cô sau khi bị sảy thai bao tử cũng không được tốt, hạn chế nhất có thể dùng các loại thuốc giảm đau, nếu không chịu đựng được mới bắt buộc phải uống, mà hiện tại ngoài có cảm giác choáng váng ra mọi thứ vẫn ổn.
Ăn sáng xong Tô Thiển lên phòng thay đồ, nghỉ được mấy hôm tự nhiên sinh ra lười biếng, cô thở dài đeo túi xách lên vai, đi xuống dưới nhà vẫn thấy mẹ xoay sở bên bếp nói lớn:
"Mẹ ơi con đi làm đây."
Bà Tô căn dặn: "Con đi đi, trưa nhớ ăn uống đầy đủ nhé."
"Dạ." Tô Thiển ra tới cổng chợt nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, dường như đã ở đó từ rất lâu rồi, trong mắt cô dâng lên những cảm xúc khó tả, nhanh chân đi tới.
Phó Cận Nam mở cửa bước xuống xe ôn nhu mỉm cười.
"Anh chờ em lâu chưa?" Tô Thiển sợ hàng xóm bắt gặp, lên xe mới quay sang hỏi Phó Cận Nam.
"Không lâu lắm." Phó Cận Nam đưa tay ôm má Tô Thiển vuốt ve, anh biết hôm nay cô đã trở lại sáng sớm thức dậy không nhịn được mà lái xe đến trước nhà cô chờ đợi, đối với người khác đó chỉ là 3 ngày ngắn ngủi nhưng với anh lại đằng đẵng da diết nhớ nhung.
Phó Cận Nam không thể chờ đợi thêm được nữa, cúi đầu cắn nhẹ vào cánh môi Tô Thiển rồi từ từ triền miên hôn sâu, muốn để cho cô biết bao ngày qua anh đã cực khổ thế nào.
"Em muộn làm mất." Thấy Phó Cận Nam vẫn còn muốn tiếp tục, Tô Thiển nhỏ nhẹ ngăn cản.
"Biết vậy bảo em xin nghỉ thêm một hôm nữa rồi." Phó Cận Nam không tự nguyện buông Tô Thiển ra, có những thứ bắt đầu đã dâng trào lại chẳng thể thoát được, ra tích tụ trong người biến thành ngọn lửa nóng rực.
"Chiều anh không thể gặp em sao?" Tô Thiển tươi cười nhìn gương mặt ủ rũ của Phó Cận Nam, cầm lấy bàn tay anh dịu dàng nói.
"Tới nhà anh nhé?" Phó Cận Nam hôn thêm một lần nữa mới thỏa mãn ngồi ngay ngắn lái xe.
Hôm đó cô từng dùng đôi mắt oán giận nói không đến nhà anh, Phó Cận Nam kéo tay cô đặt trên đùi mình mong chờ hỏi ý.
Tô Thiển quay mặt ra nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài đường, ngại ngùng thỏ thẻ: "Một lần thôi, hôm nay em không khỏe."
Phó Cận Nam vui sướng cầm tay cô đưa lên miệng mình hôn xuống, một lần thì một lần đưa được thỏ nhỏ vào hang, lúc đó anh muốn bao nhiêu chẳng được, Tô Thiển lúc mất hồn rất ngoan chỉ cần giỗ dành sẽ đáp ứng anh.
"Cho em xuống chỗ cũ." Tô Thiển thấy đã gần tới công ty nhắc nhở.
"Vào hầm gửi xe cũng được mà, Thiển Thiển bao giờ chúng ta mới không cần phải lén lút qua lại nữa." Phó Cận Nam không muốn mãi ở trong bóng tối, không danh không phận cùng người mình yêu qua lại, đường đường chính chính công khai ôm cô ấy.
Nghe câu này của Phó Cận Nam, Tô Thiển có chút giật mình, anh ấy muốn công khai cô trước mặt người khác?
"Anh từng nghĩ qua chưa? Nếu làm như vậy mọi người sẽ bàn tán không tốt." Một người đàn ông thành đạt, cái gì cũng nổi bật hơn người qua lại cùng người phụ nữ đã từng kết hôn sẽ rất thiệt thòi, anh ấy rất hoàn hảo còn cô lại khiếm khuyết.
"Thiển Thiển lúc bắt đầu anh chưa từng nghĩ bản thân chỉ là người ngang qua cuộc đời em, ly hôn thì đã sao? Đâu phải lỗi tại em, thứ anh yêu chính con người em chứ không phải quá khứ."
Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa xác định được sẽ cùng anh lâu dài sao? Anh không phải người nông nổi chỉ yêu đương nhất thời, khó khăn lắm mới có được cô ấy, đến cả tương lai sau này anh cũng đã nghĩ qua rồi, cùng cô ấy sống dưới một mái nhà, chăm sóc đứa nhỏ của bọn họ.
Đúng là mỗi việc anh ấy làm cho cô đều rất chân thành, cách ở bên cô rất trưởng thành, cho cô sự an tâm tuyệt đối, còn cô luôn vì mặc cảm trong quá khứ mà lùi bước, có phải anh ấy chạy theo cô rất cực khổ không?
"Cho em thêm ít thời gian nhé, giờ em vẫn chưa sẵn sàng." Tô Thiển chủ động lại gần ôm Phó Cận Nam, muốn dùng chút ngọt ngào xoa dịu xúc cảm bất an trong lòng anh ấy.
"Anh còn có thể làm gì được đây, nhưng đừng để anh chờ quá lâu nhé!." Phó Cận Nam muốn Tô Thiển được thỏa mái khi ở bên cạnh mình, khi chọn yêu một người phụ nữ từng chịu tổn thương, phải chấp nhận chờ đợi.
Tô Thiển đứng nơi ngã tư nhìn theo xe Phó Cận Nam rẽ sang bên kia đường, cô cúi xuống nhìn bàn tay mình trên đó vẫn còn lưu lại mùi hương thuộc về anh, gương mặt cô có phần phiền muộn.
Ông trời đưa đến cho cô một người đàn ông quá hoàn hảo, nhiều lúc cô tự hỏi đây có phải là giấc mơ hay không? Nếu như thực sự chỉ trong đang mộng xin cho cô thêm chút thời gian nữa, bởi anh quá đỗi tốt đẹp khiến cô không muốn buông tay.
"Ting."
Cửa thang máy vừa mở ra, Tô Thiển nhìn người đang đứng trong đó đến ngây người.
"Em vào đi." Phó Cận Nam nhỏ giọng gọi Tô Thiển.
Tô Thiển đưa mắt nhìn xung quanh, xem có ai để ý đến mình không, mới nhấc chân đi vào trong.
"Anh cố ý chờ em đấy." Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Thiển, Phó Cận Nam khẽ cười giải thích, đồng thời theo thói quen nhích lại gần cô.
"Trong đây có camera." Tô Thiển kinh hãi liếc nhìn camera ở trên cao, lo lắng ở bên kia có người đang quan sát bọn họ.
"Không ai chăm chỉ vậy đâu, cả công ty có biết bao nhiêu cái." Phó Cận Nam để ý thang máy đã sắp đi lên tới tầng Tô Thiển làm việc, nhanh chóng nghiêng đầu hôn môi cô, sau đó coi như chưa có việc gì xảy ra chủ động đứng cách xa cô.
"Phó tổng." Hai cánh cửa thang máy từ từ kéo ra, bên ngoài có mấy nhân viên đang đứa đợi, thấy Phó Cận Nam thi nhau lên tiếng chào hỏi, Tô Thiển cố tỏ vẻ điềm tĩnh nhấc chân đi ra.
Hà Hiểu Tâm ngồi vật vờ, nghe bàn bên có động tĩnh mắt sáng trưng nhích ghế sang mong chờ: "Tô Thiển quà quê đâu?"
"Tao dặn tiểu Mạch chiều mang qua nhà mày rồi, toàn đồ của nhà trồng được thôi."
Ở quê tiền thì có thể thiếu nhưng trái cây rau củ quanh năm đều đầy vườn, mấy bác cô mỗi nhà cho một ít, dồn lại cũng được hai bao đầy. Tô Thiển nhặt khá nhiều để mang biếu nhà Hà Hiểu Tâm, mấy đồ đó xách đến công ty không tiện, em trai cô ngày mai mới phải lên trường, chờ bố cô đi làm về lấy xe chở sang cho đỡ vất vả.
Hà Hiểu Tâm nghe nhắc đến Tô Mạch dáng vẻ không được tự nhiên, âm thầm quay về bàn làm việc của mình.
Hà Hiểu Tâm bất giác đỏ mặt, hình ảnh buổi tối hôm đó ùa về trong tâm trí, đáng ra sẽ chẳng có việc gì, giải quyết xong chuyện của Vạn Bằng cô và Tô Mạch nhà ai người ấy về vậy mà khi ở trên xe taxi lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Tài xế không biết bị lác hay cố tình đâm vào đoạn đường đang sửa khiến xe bị nghiêng sang một bên, cả người cô nhào về phía Tô Mạch trùng hợp môi kề môi. Hà Hiểu Tâm có cảm giác mình đang làm việc thất đức, cưỡng hôn mầm non của tổ quốc, đối với Tô Thiển sinh ra tia ái ngại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.